Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Phụ

Chương 44




Từ khi biết được phải đem trọng tâm chuyển đến trên người Nhan Nghiên, toàn bộ tổ tiết mục, từ đạo diễn cho đến nhan viên hậu kỳ đều giảm hứng thú với chương trình hơn một nửa.

Vậy nên rất nhiều nhân viên khi gặp Nhan Nghiên thậm chí còn không muốn cho cô sắc mặt tốt.

Nhan Nghiên trước mặt Bách Thần đều trong tình trạng rớt chỉ số thông minh, nhưng đối với những chuyện khác cô ngược lại có thể nhìn mặt đoán ý. Thái độ nhân viên công tác thay đổi, ngày hôm sau Nhan Nghiên đã nhận ra.

Phản ứng đầu tiên của Nhan Nghiên chính là tức giận.

Trong dàn khách mời, ngoại trừ Trương Nhã Trúc là người có thâm niên lâu nhất, mà Trương Nhã Trúc cũng chỉ được cái lớn tuổi, nếu nói về sức ảnh hưởng lớn nhất thì nhất định chính là cô. Thời điểm vừa mới xuyên thành Nhan Nghiên, những nghệ sĩ trong công ty hay thậm chí là ông chủ cũng đều đối với cô rất khách khí, trợ lý hầu hạ chu đáo, vậy mà bây giờ, chỉ mấy nhân viên quèn trong gameshow cũng dám kinh thường cô?

Bởi vì Nhan Nghiên không thích, càng không muốn Đường Đường dìm cô xuống nên vào thời điểm hoạt động riêng lẻ hoặc phân nhóm, Nhan Nghiên tuyệt đối sẽ không cùng nhóm với Đường Đường. Nếu là hoạt động tập thể cô cũng cách Đường Đường rất xa. Xem như mắt không thấy tâm không phiền.

Cho nên nói, dù cùng nhau quay chương trình hơn hai mươi ngày, Nhan Nghiên một chút hiểu biết về Đường Đường cũng không có.

Bởi vì không thích nên cô luôn chướng mắt Đường Đường. Lưu Linh khen Đường Đường suy nghĩ chu đáo thì Nhan Nghiên chỉ cảm thấy cô ta phiền phức. Trương Nhã Trúc nói Đường Đường biết quan tâm người thì Nhan Nghiên cảm thấy Đường Đường chỉ biết nịnh nọt, trông rất buồn cười.

Một là không biết gì về Đường Đường, hai là chướng mắt nên Nhan Nghiên hoàn toàn không nghĩ ra Đường Đường có chỗ nào đáng giá để đám nhân viên này thích? Thậm chí còn vì cô ta mà không cho cô sắc mặt tốt?

Nhan Nghiên cảm thấy đám nhân viên đó đúng là ngu xuẩn buồn cười.

Mọi người trong đoàn đều không có hứng thú với suy nghĩ của Nhan Nghiên. Một đám uể oải bắt đầu lên kế hoạch cắt nối lại nội dung, kết quả đột nhiên đạo diễn thông báo cho họ một tin tức tốt.

Cảnh của Đường Đường nhất định không thể cắt bớt, chẳng những không cắt bớt mà còn phải nhiều hơn, càng phải thật xuất sắc!

Ngay cả nữ nhân viên phối âm lúc trước gọi điện cho Đái Na cũng giật mình. Cô cảm thấy có lẽ Đái Na coi trọng Đường Đường nhưng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ đến mức này.

Đạo diễn không dám nói quá nhiều, chỉ nói với phó đạo diễn và một vài người tín nhiệm, nói Thánh Ngu vì Đường Đường mà trực tiếp đầu tư năm ngàn vạn.

Thời thế xoay chuyển quá nhanh, mọi người chỉ có thể kinh ngạc cảm thán, Thánh Ngu không hổ là Thánh Ngu.

Đúng là dám quăng tiền.

"Có điều biểu hiện của Đường Đường trong chương trình đúng là không tồi. Chúng ta chỉ cần đừng ác ý cắt nối biên tập thì ratings nhất định sẽ cao ngất", chế tác hậu kỳ tràn đầy tin tưởng nói, "Thánh Ngu không thể nào không nắm chắc đã dám mua bán."

"Tôi dám cam đoan, sau này Đường Đường nhất định sẽ nổi tiếng. Thánh Ngu không hổ là Thánh Ngu, mắt nhìn người đúng là rất chuẩn."

"Cũng không chắc như vậy", đạo diễn đè thấp giọng, "Minh đổng của Thánh Ngu, các cậu biết không?"

Đương nhiên biết, trong giới này ai không biết Minh Thiếu Diễm. Từ ảnh hậu cho tới tiểu hoa đán ai mà không muốn gả cho Minh Thiếu Diễm, tiến vào Minh gia?

Nhưng chuyện đó thì có quan hệ gì với Đường Đường?

Không lẽ...

"Đường Đường là cháu gái ruột của Minh đổng", đạo diễn một câu đã đánh gãy suy nghĩ vớ vẩn của mọi người, "Chế tác Trương nói Minh đổng tự mình gọi điện cho ông ấy bảo ông ấy phải chiếu cố Đường Đường nhiều hơn. Mọi người, đều đã hiểu rồi chứ."

Mọi người trầm mặc trong giây lát.

Sau đó đều giác ngộ.

Đường Đường này đúng là giấu quá kỹ! Cháu gái ruột Minh Thiếu Diễm, thiên kim Minh gia lại một chút cũng không lộ ra! Nhan Nghiên còn muốn chỉnh Đường Đường, xem ra cô ta quả thật đá phải vách sắt rồi.

Một đám người lúc trước không thích Nhan Nghiên bây giờ đều cảm thấy có chút vui sướng khi người gặp họa.

Nhóm hậu kỳ bình thản ổn định tiếp tục cắt nối biên tập. Bởi vì đã có ý tứ của bên trên nên họ càng không hề kiêng nể mà nâng cảnh quay có Đường Đường.

Nơi cuối cùng mọi người đến là Jalisco, họ có thể cảm nhận trải nghiệm làm cao bồi nguyên thủy, trong trang viên còn có mục trường.

Cưỡi ngựa rất vui, nhưng trang phục cưỡi ngựa vừa soái khí lại không mất ưu nhã càng hấp dẫn mọi người hơn.

Quần bò, giày bốt lại thêm áo khoác nhỏ. Vẻ ngoài lập tức biến thành phong cách kỵ sĩ cổ điển. Áo khoác nhỏ có kiểu dáng rất thời thượng, áo sơ mi bên trong có kiểu dáng xếp li tạo điểm nhấn. Kết hợp tất cả lại trong mọi người càng thêm phong trần nhưng không mất đi cá tính.

Đang ngồi ở đây đều là minh tinh, cho dù là diện mạo hay là dáng người đều bắt mắt hơn so với những người bình thường. Nhưng dù dáng vẻ mọi người đều hấp dẫn thì cũng có một người hấp dẫn ánh mắt nhất.

Nhờ phúc của tác giả, vẻ ngoài của Đường Đường chính là khuôn mặt thiên sứ dáng người ma quỷ, cơ thể cao gầy chân dài eo thon, tỉ lệ chung cực kỳ hoàn mỹ. Bao lấy chiếc quần bò chính là đôi bốt dài qua gối, phần trên là áo sơ mi và áo khoác phác họa ra vòng eo tinh tế nhỏ gầy. Khi Đường Đường cầm theo roi ngựa đi trong trại, cho dù là ai cùng đều dừng ánh mắt trên người cô.

Mễ Việt vốn dĩ cảm thấy bản thân ăn mặc cũng không tệ lắm nhưng khi đứng với cô, lòng tự tin lập tức tan thành mây khói.

Mỗi ngày Mễ Việt đều xưng huynh gọi đệ với Đường Đường nhưng nhìn một thân kỵ trang của Đường Đường... Đây cũng quá mẹ nó đẹp trai, quá mẹ nó hấp dẫn, Mễ Việt cảm thấy bây giờ cậu đã hiểu được chân chơi năm* có nghĩa gì rồi.

* Lên gg search nhá các bạn iu, nhiều đáp án quá tôi không tiện cop

Cái dáng người này, đúng là...

ĐM, mình đang suy nghĩ cái gì vậy. Mễ Việt đột nhiên phản ứng lại nhéo đùi cậu một phen, đem những thứ hỗn loạn không sạch sẽ không đầu quẳng đi hết sau đó mới đến chỗ Đường Đường.

Trước đây Mễ Việt có quay một bộ phim cổ trang chiếu mạng, khi đó cậu thường xuyên phải cưỡi ngựa. Quay chụp được hai tháng cậu xem như đã chập chững biết cưỡi ngựa.

Đường Đường chỉ là một học sinh cao trung, trước kia lại không quá tốt chắc chắn cô không biết cưỡi ngựa. Rốt cuộc Mễ Việt cũng cảm thấy có thứ mình dạy được Đường Đường nên vô cùng chủ động muốn dạy cô.

Đáng tiếc khi còn nhỏ Đường Đường đã biết cưỡi ngựa, sau này vì yêu cầu đóng phim nên cô càng nâng cao khả năng cưỡi ngựa nhiều hơn. Nếu nói đến kỹ thuật thì thật không biết Đường Đường giỏi hơn Mễ Việt bao nhiêu lần.

Nhưng dư quang thoáng nhìn về phía Nhan Nghiên đứng cách đó không xa, Đường Đường bỗng nhiên nở nụ cười sáng lạn với Mễ Việt, "Được nha."

Ngày hôm qua khi cô nhận được điện thoại của Đái Na, cô ấy liền nói thẳng bảo cô phải cẩn thận với Nhan Nghiên. Sau đó đem chuyện Nhan Nghiên muốn cắt cảnh quay nói cho cô biết.

Nội tâm Đường Đường vô cùng phức tạp.

Người này cho dù là ai thì thân thể, khuôn mặt kia cũng từng là của cô, vậy nên cho dù cảm nhận được địch ý của Nhan Nghiên, Đường Đường vẫn không thể ghét nổi. Nhưng là hiện giờ, Nhan Nghiên chủ động muốn xuống tay với cô.

Tính tình Đường Đường khá tốt nhưng tính cách của cô không phải loại để người ta khinh bỉ.

Đái Na nói Nhan Nghiên có địch ý với cô đại để là vì Bách Thần. Đường Đường nghe được câu nói kia càng cạn lời, cô thấy Bách Thần liền hận không thể tránh đi, Nhan Nghiên căm ghét cô cái gì chứ?

Đợi sau khi ngắt điện thoại Đường Đường mới chậm rãi ngẫm lại vài chi tiết.

Nhan Nghiên chỉ cảm thấy cô và Bách Thần có quan hệ liền thẳng tay chỉnh cô mà không hề lo lắng làm vậy sẽ gây ra nguy hiểm. Xem ra cô ấy chưa phát hiện cô cũng không phải Đường Đường.

Trong suy nghĩ của Nhan Nghiên, cô chính là Đường Đường kia trong tiểu thuyết.

Vậy nên hiện giờ, Đường Đường chỉ đơn giản tương kế tựu kế, Mễ Việt muốn dạy cô cưỡi ngựa Đường Đường sẽ diễn ra bộ dạng của kẻ không biết cưỡi ngựa.

Đợi đến lúc chương trình phát sóng chắc chắn sẽ hù chết Nhan Nghiên.

Gia cảnh trước kia của Nhan Nghiên không tệ nên biết cưỡi ngựa, sau khi cô lên ngựa còn cố ý liếc Đường Đường một cái rồi quất roi ngựa nghênh ngang rời đi.

Mễ Việt trợn trắng mắt nhìn bóng lưng Nhan Nghiên, sau đó quay đầu lại nói với Đường Đường, "Đường, tôi dạy cho cậu cách lên ngựa..."

Nhưng Đường Đường đã lưu loát lên ngựa còn huýt sáo với anh chàng da trắng gần đó một cái.

"Chạy hai vòng không?" Đường Đường nhướng mày với Mễ Việt.

Mễ Việt:......

Người với người không hề giống nhau sao? Lần đầu tiên cậu cưỡi ngựa còn không học nhanh được như vậy nha!

Nhan Nghiên chạy một vòng trở về chuẩn bị xem Đường Đường mất mặt, kết quả vừa liếc mắt một cái đã thấy cô ta dáng người hoàn mỹ ngồi trên lưng ngựa, động tác tự nhiên mà ưu nhã.

Ánh mắt người trong trại nuôi ngựa hơn phân nửa đều dừng trên người cô.

Nhan Nghiên siết chặt roi ngựa trong tay, cô theo bản năng quay đầu tìm thân ảnh Bách Thần, lại vô tình thấy Bách Thần đang cầm điện thoại chụp ảnh. Mà phương hướng của điện thoại rõ ràng là hướng về Đường Đường.

Nhan Nghiên cảm thấy muốn sôi máu, thân thể trong khoảnh khắc này đều run lên. Sở Sam cưỡi ngựa chậm rãi đi đến bên cạnh, "Đường Đường thật là thông minh, học vài phút đã biết cưỡi ngựa rồi."

Nhan Nghiên hung hăng trừng mắt liếc Sở Sam một cái. Sở Sam bị Nhan Nghiên lộ liễu bộc lộ cảm xúc như vậy làm cho hoảng sợ, trong lòng thầm mắng một câu có bệnh sau đó cưỡi ngựa đi xa.

Hứng thú trong nháy mắt đã bị dập tắt, Nhan Nghiên cứng đờ ngồi trên lưng ngựa. Lưu Linh lại gần hỏi cô sao không chạy Nhan Nghiên cũng không cho sắc mặt tốt. Thẳng đến khi Đường Đường chuyển vòng vừa vặn đi ngang qua người cô Nhan Nghiên đột nhiên mở miệng.

"Cô đừng đắc ý."

Đường Đường đang chạy vui lại nghe Nhan Nghiên nói một câu không thể hiểu được như vậy, Đường Đường thật sự không hiểu cô ấy lại làm sao. Nhíu nhíu mày, "Đắc ý cái gì?"

Nhan Nghiên mặc kệ câu nói của Đường Đường, cô ấy quay đầu lại, ánh mắt dừng trên mặt Đường Đường, "Không phải cô, hiện tại hay tương lại đều không phải cô. Đường Đường, cô nên biết đủ."

Thiên kim thật sự của Minh gia, không phải cô. Người Bách Thần thích và người bên cuối cùng bên cạnh Bách Thần đều không phải cô. Cô nên thấy rõ vị trí của bản thân, đừng có mà đắc ý vênh váo như vậy.

Đường Đường sau khi nghe xong ngược lại nhẹ giọng cười.

Lời này đúng là rất có đạo lý.

Thân thể này không phải của cô ta, thành tựu Nhan Nghiên có hiện giờ cũng không phải của cô ta. Cho nên Đường Đường trực tiếp đem mấy chữ này trả lại Nhan Nghiên, "Chị đúng thật là nên biết đủ. Không phải của chị thì vĩnh viễn cũng không phải. Chị Nhan Nghiên, chị tự giải quyết cho tốt."

Nhan Nghiên trợn tròn hai mắt.

Cô biết mà! Đường Đường căn bản không thể buông tay Bách Thần, giả dạng lãnh đạm như vậy thật ra chính là lạt mềm buộc chặt. Bây giờ cuối cùng cô ta cũng nhịn không được nữa?

Cô ta cho rằng cái kế nho nhỏ này của cô ta là có thể dụ dỗ Bách Thần hồi tâm chuyển ý?

Nhan Nghiên cười lạnh một tiếng, "Cô chờ xem, Bách Thần rốt cuộc sẽ chọn cô hay chọn tôi."

Ha?

Ai muốn nói với cô về Bách Thần?

Thì ra nãy giờ đang nói đến một kẻ chẳng liên quan, Đường Đường thật hết nói. Tôi cầu xin cô, mau chóng song túc song phi* với Bách Thần đi, đừng làm phiền cô nữa.

*Làm nhanh thắng nhanh đó, nhanh chóng yêu đương, nhanh chóng kết hôn...

Chờ khi cưỡi ngựa xong, Nhan Nghiên không thể nhịn nữa mà gọi cho ông chủ, kết quả gọi hơn nửa ngày cũng không ai nhận.

Thật ra là do ông chủ nổi giận không muốn nhận.

Nhà sản xuất "Lữ hành hoa lộ" vừa gọi điện thoại cho ông nói ông ta sẽ không đem cảnh của Đường Đường cắt bớt. Còn Nhan Nghiên, chương trình của bọn họ đều theo đuổi tính chân thật, phải cho khán giả thấy được mọi mặt chân thật nhất của minh tinh nên trong quá trình quay chụp minh tinh như thế nào thì trong chương trình sẽ như thế đó.

Giám đốc Á Tinh không hề cao hứng, mấy ngày trước ông ta rõ ràng không nói như vậy.

Vừa tức giận thì lời nói liền không chút lưu tình, "Trước đây chúng ta đã thỏa thuận xong, nếu ông không tuân thủ, vậy đầu tư của Á Tinh..."

Chế tác Trương một chút cũng không mềm xuống, "Vậy ngài rút vốn đi."

Giám đốc Á Tinh:......

Ông chỉ nói chơi để hù dọa nhưng kết quả là bị hù dọa ngược lại. Rút vốn? Sao có thể rút vốn được, sau khi rút vốn thì phải bồi thường một khoản lớn. Hơn nữa nếu rút vốn vậy cảnh quay của Nhan Nghiên trong chương trình cũng theo đó mà bị tổ tiết mục cắt loạn.

Sắc mặt giám đốc Á Tinh nhanh chóng thay đổi, "Ông nói gì vậy, đang êm đềm rút cái gì vốn chứ..."

Chế tác Trương thở dài, "Có lời này tôi nói thật với ông, cảnh của Đường Đường không thể cắt. Chân trước ông bảo tôi giảm cảnh của Đường Đường thì chân sau Minh đổng của Thánh Ngu đã gọi cho tôi nói tổ tiết mục khi dễ cháu gái cậu ta. Đây không phải là ông hại tôi sao?"

Minh Thiếu Diễm? Cháu gái?

Đường Đường là cháu gái của Minh Thiếu Diễm?

Giám đốc Á Tinh muốn nổ đầu.

Ông hoàn toàn không biết cũng không nghĩ tới, Nhan Nghiên chỉ nhờ ông mở miệng nói một câu, vì niệm tình Nhan Nghiên là nghệ sĩ đầu bảng của công ty nên ông không hề từ chối.

Kết quả bây giờ sau lưng Đường Đường lại là Minh Thiếu Diễm?

Chế tác Trương nói ông hại ông ta liền khiến giám đốc Á Tinh nghĩ đến, đây không phải là Nhan Nghiên hại ông sao?

Dù Nhan Nghiên vừa nổi tiếng vừa kiếm được nhiều thì cũng kém hơn so với đường làm ăn với Thánh Ngu, cái nào nặng cái nào nhẹ chỉ cần nhìn là biết. Chỉ giây lát sau khi ngắt điện thoại Nhan Nghiên liền gọi đến, giám đốc Á Tinh nghẹn một bùng lửa, xem cũng không xem đã trực tiếp từ chối.

Sau đó lại gọi cho người đại diện Nhan Nghiên hét lên một tiếng, "Nghệ sĩ của cậu có việc không tìm cậu mà đi tìm tôi làm gì? Cậu còn làm được nữa hay không, không làm nữa thì mau từ chức để tôi đổi người!"

Người đại diện thật ủy khuất, cái gì cũng không biết đã bị mắng. Nghẹn giận trong lòng gọi điện thoại cho Nhan Nghiên vậy mà cô ấy còn oán giận với anh tại sao ông chủ không nghe điện thoại.

Đại diện bộc phát trực tiếp mắng người, "Dưới trướng ông chủ có hàng trăm nghệ sĩ sao có thời gian để mỗi ngày nhận điện thoại của em?"

Á Tinh đúng thật là có hơn trăm nghệ sĩ nhưng là cô không giống nha!

Nhan Nghiên theo bản năng muốn phản bác, có điều người đại diện đã đánh gãy lời Nhan Nghiên, "Em không lẽ còn chưa rõ, lời này là do Trình tổng bảo anh khuyển cáo cho em?"

Nhan Nghiên sửng sốt: "... Cái gì..."

"Trước đây anh đã khuyên em nói người sau lưng Đường Đường không hề đơn giản. Em không quan tâm còn nói Trình tổng giúp em ra mặt, bây giờ đắc tội người khác Trình tổng còn phải ra mặt bồi tội", người đại diện bực bội xoa xoa ấn đường. Gần đây Nhan Nghiên rốt cuộc làm sao vậy, vì sao luôn khiến người ta không bớt lo, "Hiện tại Trình tổng không muốn nhận điện thoại của em, em cũng an phận chút đi. Quay chụp chương trình xong thì mau chóng trở về, bên đây có mấy kịch bản không tệ lắm."

Nhưng vế sau Nhan Nghiên lại nghe không vào, chỉ nghe lọt vế trước.

Trình tổng đắc tội người ta?

Minh Thiếu Diễm vậy mà giúp Đường Đường ra mặt?

Sao có thể, trong tiểu thuyết không phải nói Minh Thiếu Diễm vô cùng không thích Đường Đường sao? Vì sao còn giúp cô ta ra mặt?

Nhan Nghiên mơ mơ hồ hồ ngắt điện thoại.

Cục diện rối rắm cô để lại người đại diện chỉ có thể ra mặt giải quyết. Người đại diện gọi cho tổng đạo diễn của "Lữ hành hoa lộ", ôn tồn thay Nhan Nghiên xin lỗi, cũng không yêu cầu tăng thêm cảnh của Nhan Nghiên, chỉ cần có thể đem một Nhan Nghiên chân thật bày ra cho mọi người thấy là được rồi.

Dù sao con người Nhan Nghiên đúng là rất ưu tú, anh dẫn dắt nhiều nghệ sĩ như vậy nhưng Nhan Nghiên vẫn là người có năng lực và nhân phẩm tốt nhất. Vì thế người đại diện chỉ yêu cầu đạo diễn chiếu lên là được.

Đạo diễn đồng ý liên tục.

Đây là do các người nói, đừng đến lúc đó lại nói chúng tôi bôi đen Nhan Nghiên.

Cuối cùng chương trình cũng kết thúc. Vào ngày đó đóng máy, mọi người ngồi cùng nhau, mặc kệ sâu trong lòng thế nào thì bây giờ cũng hòa thuận vui vẻ ăn cơm, sau cùng chụp chung một tấm ảnh.

Sau đó canh thời gian cùng nhau đăng lên Weibo.

Thời điểm Đường Đường chụp ảnh đứng bên cạnh Trương Nhã Trúc, Mễ Việt cũng tự nhiên mà đứng bên cạnh Đường Đường. Bách Thần vốn dĩ cho rằng anh và Đường Đường cùng chung một công ty nên muốn đứng chung một chỗ, kết quả là không cướp được vị trí nào.

Chẳng những không cướp được còn để Nhan Nghiên đứng cạnh anh.

Vì thế sau khi ảnh chụp được đăng lên, dân mạng liền một bên chúc mừng mọi người quay xong chương trình, một bên biểu thị tình yêu với minh tinh mình thích.

Nhan Nghiên nhất định chính là người có nhân khí số một, động tác của các fans nhất trí khen gameshow đầu tiên Nhan Nghiên tham gia, lại khen Nhan Nghiên vừa đẹp vừa có khí chất, còn không quên thúc giục chương trình mau chóng phát sóng.

Fans couple của Nhan Nghiên và Bách Thần đã gần một tháng không có tin tức, bây giờ hình ảnh chụp chung thấy hai người đứng gần như vậy liền hưng phấn hô to couple đáng yêu của bọn họ rốt cuộc cũng phát đường.

[ A a a, tôi đã chờ không nổi muốn xem bọn họ phát đường a! ]

[ Rất xứng, vô cùng xứng, khuôn mặt của bọn họ rất có tướng phu thê! ]

[ Anh Thần rốt cuộc cũng đứng bên cạnh nữ thần, nhất định là rất vui vẻ. ]

Tâm tình Bách Thần lúc nhìn bình luận này vô cùng phức tạp, anh một chút cũng không vui.

Bách Thần không nhịn được lại mở ảnh chụp Đường Đường ở trại nuôi ngựa. Dáng người cô gái thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, trong nháy mắt đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của anh.

Anh biết Đường Đường cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng vào giây phút đó, Bách Thần cảm thấy vẻ đẹp của cô làm tim anh có chút chệch nhịp.

Bách Thần chán muốn chết tiếp tục lướt bình luận, kết quả nhìn thấy tên Đường Đường.

[ May mắn Đường Đường còn tự biết thân biết phận, không dán lấy đứng chung với anh Thần. ]

[ Xin Đường Đường cứ tiếp tục tỏa sáng một mình đi, ngàn vạn lần đừng dính dáng đến anh nhà chúng tôi nữa! ]

Thật mẹ nó toàn là fan giả, fan không biết suy nghĩ, không một bình luận nào làm anh hài lòng.

Bách Thần bực bội ném điện thoại xuống. Thẳng đến khi Đái Na gọi điện thoại tới thông báo sẽ đi sân bay đón anh và Đường Đường, lúc này Bách Thần mới tốt lên.

Đúng vậy, anh và Đường Đường đều là nghệ sĩ của Thánh Ngu, còn cùng là nghệ sĩ được Đái Na đại diện.

Bách Thần chưa từng hèn mọn như vậy. Anh chỉ đơn giản là phát hiện rốt cuộc có cơ hội nói chuyện với Đường Đường liền vạn phần chờ mong ngày mai tới.

Ngày hôm sau, mọi người đồng loạt về nước.

Đợi sau khi xuống máy bay, Mễ Việt vẻ mặt muốn hỏng mắt cầm điện thoại mãi không gọi được, "Người đại diện của tôi làm sao thế này? Vì sao không nhận điện thoại! Tôi phải trở về thế nào đây?!"

"Hay là cậu lên xe chúng tôi đi, thuận tiện đưa cậu về công ty luôn."

Tôi không đồng ý!

Nội tâm Bách Thần hò hét, hận không thể một chân đem Mễ Việt đá ra.

Đáng tiếc Mễ Việt không phát hiện Bách Thần có bao nhiêu bày xích, "Thật sao? Vẫn là Đường của tôi tốt nhất."

Bách Thần hiện giờ chỉ mong người đại diện của Mễ Việt nhanh chóng gọi điện thoại cho cậu ta, đáng tiếc Mễ Việt vẫn không ai tới đón. Đám người Đường Đường đi lối đặc biệt ra bên ngoài, ở đó trợ lý đã sớm chờ sẵn tiếp nhận hành lý của mọi người. Sau đó mọi người cùng nhau tiến ra xe đã đợi lâu trước mặt.

Ngày thường Đái Na đều chạy chiếc Porsche. Ba người vừa ra khỏi chẳng những thấy chiếc Porsche đẹp đẽ của Đái Na mà còn thấy chiếc Maybach xa hoa càng có giá cắt cổ hơn phía sau.

Ánh mắt Đường Đường sáng lên nói hai chữ đợi chút với Mễ Việt sau đó liền hai ba bước chạy tới trước chiếc xe Maybach. Bách Thần ngẩn người cũng đi theo.

Cửa sổ xe sau chiếc Maybach chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú của Minh Thiếu Diễm lập tức xuất hiện trước mắt Đường Đường.

Ý cười bên môi Đường Đường tràn ra, "Chú nhỏ."

Bách Thần đi theo phía sau, "Minh đổng."

Ý cười trong mắt Minh Thiếu Diễm thu lại, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng rồi nói với Đường Đường, "Lên xe."

Đường Đường vẫy tay với Mễ Việt nói, "Chú nhỏ, đây là Tiểu Mễ mà lúc trước cháu hay nói với chú đó. Chúng ta đưa cậu ấy về một đoạn đi."

Khuôn mặt Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt nhưng không từ chối, vì thế Bách Thần trơ mắt nhìn Mễ Việt và Đường Đường cùng lên xe Minh Thiếu Diễm. Đợi khi xe biến mất trước mắt lúc này anh mới nhớ, vừa rồi dường như thái độ của Minh Thiếu Diễm đối với anh có chút không có ý tốt.

Gần đây anh cũng không làm chuyện gì không nên mà.

Bách Thần hoàn toàn không biết, Minh Thiếu Diễm đã đem chuyện Nhan Nghiên ngáng chân Đường Đường toàn bộ đổ lên đầu anh. Nếu không phải Bách Thần không xử lý Nhan Nghiên tốt thì sao cô ta lại ngầm khi dễ Đường Đường như vậy?

Đường Đường và Minh Thiếu Diễm ngồi ở ghế sau, Mễ Việt ngồi trên ghế phó lái. Vốn dĩ cậu là một người nói nhiều nhưng sau khi thấy chú nhỏ của Đường Đường liền ngốc lăng, đến một câu cũng không dám nói.

Khí chất quá mạnh!

Sợ hãi.

Có điều vị này lớn lên thật đẹp trai, hoàn toàn không thua kém minh tinh. Cậu nhớ rõ Đường Đường đã nói vị chú nhỏ này chỉ mới 27 tuổi. Còn trẻ đã có siêu xe đắt tiền như vậy, khí tràng mạnh mẽ, đến Bách Thần nhìn thấy cũng tất cung tất kính, không biết đây rốt cuộc là ai.

Thẳng đến khi xe đưa cậu đến công ty Mễ Việt vẫn trốn tránh ánh mắt của Minh Thiếu Diễm mà rụt rè bước xuống. Đi được vài bước bỗng nhiên cậu la lên một tiếng ĐM.

Cậu có phải là thiểu năng trí tuệ không?

Vừa rồi Bách Thần đã gọi "Minh đổng", là cậu điếc sao?

Minh đổng, giám đốc Thánh Ngu, Minh Thiếu Diễm.

Đậu xanh rau má, cậu rốt cuộc đã hiểu được ánh mắt vừa rồi Minh Thiếu Diễm nhìn cậu là có ý tứ gì.

Ban nãy cậu không biết xưng hô như thế nào vì thế liền gọi theo Đường Đường, kêu Minh Thiếu Diễm là chú nhỏ.

Ánh mắt kia của Minh Thiếu Diễm rõ ràng là, ai mẹ nó là chú nhỏ của cậu.

Mễ Việt bi ai điên cuồng gửi tin nhắn cho Đường Đường, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn không nhận ra Minh đổng, tôi thật sự không phải cố ý gọi ngài ấy là chú nhỏ đâu.

Đường Đường bị Wechat của Mễ Việt chọc cười, Minh Thiếu Diễm nhìn cô một cái, Đường Đường lập tức đưa điện thoại cho hắn xem, "Tiểu Mễ đang chào hỏi Minh đổng này."

Minh Thiếu Diễm liếc mắt một cái, không quan tâm đến Wechat của Mễ Việt mà dừng trên cổ tay nhỏ gầy của cô, mày nhíu chặt, "Lại gầy."

Đường Đường cao hứng ngẩng đầu, "Thật sao!?"

Minh Thiếu Diễm:......

Thẩm mỹ của con gái thật kỳ lạ, Minh Thiếu Diễm bất đắc dĩ, "Quá gầy không tốt cho sức khỏe."

"Gầy với khỏe mạnh thì có xung đột gì với nhau sao?" Đường Đường chớp chớp mắt. Minh Thiếu Diễm nhìn bộ dạng này của cô cảm thấy một chữ cũng không nói được, chỉ thầm nghĩ trong đầu, chờ khi về nhà phải kêu dì Trình bồi bổ cho Đường Đường thật tốt.

Hai người nói nói một hồi, Đường Đường liền có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Minh Thiếu Diễm quay đầu, ánh mắt dừng trên đôi mắt đang nhắm lại của Đường Đường, lông mi dài như vậy. Đột nhiên Minh Thiếu Diễm có xúc động muốn sờ lên đó.

Sau một lúc lâu, Minh Thiếu Diễm bất chợt nhíu nhíu mày, dời đi tầm mắt.

Ngoài cửa sổ đang trút xuống những hạt mưa, Minh Thiếu Diễm thấp giọng kêu chú Lý tăng nhiệt độ điều hòa lên, lại kêu chú chạy ổn định một chút.

Đợi khi Đường Đường tỉnh lại đã sắp về tới nhà.

Đường Đường xoa xoa đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói, "Trời mưa?"

"Ừ."

Đường Đường mang ba lô ra phía sau lại cột chặt dây giày, Minh Thiếu Diễm hỏi cô đang làm gì. Đường Đường cột xong dây giày ngẩng đầu lên, "Chờ khi xe dừng cháu liền chạy vọt vào."

Minh Thiếu Diễm: "... Trên xe có dù."

"A", Đường Đường ngồi dậy, vừa tỉnh ngủ nên đầu óc có chút không rõ ràng.

Khóe môi Minh Thiếu Diễm gợi lên thật nhẹ. Khi xe vừa tới cửa Đường Đường nhanh chóng tìm dù mở ra rồi bước xuống xe, chạy đến gần Minh Thiếu Diễm giúp hắn che dù.

Minh Thiếu Diễm bị giành trước, nhìn bộ dáng Đường Đường cố hết sức giơ cao dù đầy bất đắc dĩ cầm cây dù trong tay cô.

"Để chú."

Đường Đường ngoan ngoãn trốn dưới dù, lại sợ sẽ làm Minh Thiếu Diễm ướt nên thật cẩn thận dịch ra ngoài một chút.

Đột nhiên cánh tay phải bị người ta nắm lấy, Minh Thiếu Diễm một tay ôm cô kéo trở về.

Cánh tay có lực đem cô cố định dưới dù, ánh mắt vẫn nhìn phía trước như cũ, "Dựa vào đây chút, cẩn thận ướt."