Xuyên Thành Phu Nhân Nhà Giàu

Chương 58




Số lượng tin tức quá nhiều, trong chốc lát Tả Minh Nhiên không kịp phản ứng, nhìn thẻ nhớ trong tay Ân Như Tâm ngơ ngác hỏi: "Cái gì?"

Lại nói tiếp quả thật Phạm Chân Chân rất xui xẻo, mưa lớn như vậy, các cameraman khác đều cất hết máy quay, chỉ có cameraman của cô ta là người trẻ tuổi trong túi có cất một chiếc máy ảnh SLR nhỏ, anh ta nói mình chưa từng gặp tình huống này bao giờ nên cả đoạn đường đi dù mưa rơi lớn thế nào cũng không dập tắt được sự nhiệt tình của anh ta.

Lúc Phạm Chân Chân đẩy Tả Minh Nhiên xuống, anh Phương, cũng chính là cameraman của Tả Minh Nhiên, đang chỉnh vị trí làm nhiệm vụ, máy quay cũng quay về phía anh Phương chỉ, vừa vặn quay lại toàn bộ mọi việc.

Ân Như Tâm phản ứng nhanh nhất, thừa dịp mọi người còn đang ngẩn người, chộp lấy máy quay tháo thẻ nhớ trong đó ra.

Quần áo trên người đều bị ướt đẫm, lại lăn lộn trên đá một hồi, ngoại trừ khuôn mặt được xem là sạch sẽ, những nơi khác đều thấm đẫm nước bùn. Dù Tả Minh Nhiên không có bệnh thích sạch sẽ cũng không chịu nổi.

Ân Như Tâm đưa thẻ nhớ cho cô, giọng điệu thản nhiên nói: "Tôi nghĩ nó sẽ có ích với cô."

Tả Minh Nhiên cũng không khách sáo, gật đầu với cô ấy: "Cảm ơn."

Ân Như Tâm mấp máy miệng, làm như vô ý: "Không cần cảm ơn, tôi đang giúp bản thân thôi."


Bên ngoài Ân Như Tâm và Phạm Chân Chân và bạn bè nhưng trên thực tế, Phạm Chân Chân ghen ghét cô giành vị trí center trong chương trình tuyển chọn, ngoài sáng trong tối giành không ít tài nguyên của cô, thậm chí có mấy lần cố ý hạ độc thủ muốn cô thân bại danh liệt. Mặc dù được trùng sinh nhưng không có bối cảnh nâng đỡ, đối phó với thiên kim nhà giàu Phạm Chân Chân cô vẫn phải cẩn thận đối phó. Nếu hiện tại có một phương pháp có thể xoá bỏ tai hoạ về sau, cô rất sẵn lòng cho Tả Minh Nhiên cái thẻ nhớ này.

May mắn Tả Minh Nhiên không biết ý tưởng bây giờ của Ân Như Tâm, nếu không cô sẽ túm lấy vai Ân Như Tâm mà lắc, cô đâu chỉ được trùng sinh, cô còn có ánh sáng của nhân vật chính, cả thế giới này không ai có thể đối xử với cô như vậy!

Mưa to vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, nhìn từ cửa hang, toàn bộ ngọn núi đều bị che phủ trong mưa gió, Tả Minh Nhiên nhìn xuống dưới, dốc tuy đứng nhưng nhìn kỹ chỉ dài khoảng hai ba mươi mét, phía dưới thông đi đâu, nhưng dựa vào suy nghĩ bảo đảm của ekip chương trình, cho dù chuẩn bị thiết bị bảo hộ, nơi làm nhiệm vụ cũng sẽ không quá nguy hiểm, cùng lắm nhìn qua thấy nguy hiểm thôi.

Sau khi Phạm Chân Chân thấy bọn họ đi vào thì không nói một lời, bên ngoài mưa to, cô ta muốn đi cũng không được, mà bên ngoài đều thấy cô ta ác độc đẩy người xuống núi, cho nên dù hang động chỉ lớn hơn bàn tay, Phạm Chân Chân vẫn chọn nơi không có ai ngồi một mình.

Tả Minh Nhiên cầm thẻ nhớ, lấy điện thoại anh Phương gọi xuống núi, nói tình trạng hiện tại cho An Kỳ, bảo cô nàng nói với Thời Song Hạ.

Cô không phải là thánh mẫu Mary Sue, không biết lấy ơn báo oán, mặc kệ là từ đây lăn xuống núi sẽ chết hay bị thương, ý định muốn giết cô của Phạm Chân Chân đã quá rõ ràng, nếu không phải mấy người Ân Như Tâm đến kịp và trên người cô không có thiết bị để liên lạc với bên ngoài, tình hình cuối cùng thế nào ai biết được. Nếu đối phương đã ra tay, cô còn có thể thoải mái, thả lỏng tinh thần tha thứ cho cô ta, cái đó không gọi là hiền lành mà là không có não.

Mọi việc kế tiếp phát triển không khác nguyên tác bao nhiêu, hai tổ mất liên lạc không lâu sau tìm được người khác, liên lạc được với tổ đạo diễn dưới chân núi, ngoại trừ một cameraman xui xẻo bị trẹo chân và Tả Minh Nhiên, những người khác đều không bị thương, còn lại chỉ cần chờ đội cứu hộ đến cứu người là được.

Đã xác định được vị trí, nhân viên cứu hộ đến rất nhanh, vì trước khi đi có tin báo có hai người bị thương nên đội cứu hộ mạng theo hai cáng cứu thương.

Tui nói việc lăn xuống sườn núi có vẻ đáng sợ nhưng sau khi tỉnh lại cũng chỉ bị trầy da đôi chút. Không ảnh hưởng việc đi bộ, Tả Minh Nhiên từ chối lên cáng cứu thương, cùng mọi người đi xuống chân núi. Nhưng lúc gần đến chân núi, Ân Như Tâm nói nhỏ với cô mấy câu, sau đó Tả Minh Nhiên ngoan ngoãn lên cáng hưởng thụ đãi ngộ được nâng ra ngoài.

Nơi dựng trại đã bị phóng viên bao vây, tin tức chương trình thực tế khiến khách mời bị vây trên núi chỉ trong nửa giờ đã lên hot search, cho dù ekip chương trình có cố gắng ánh đè tin tức cũng không trốn khỏi mắt nhiều người, việc bọn họ quay ở đây có không ít người biết, ngăn được một người nhưng không ngăn được người thứ hai, hơn nữa còn Tả Minh Nhiên đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, phóng viên nghe được tin tức này quả thật muốn chiếm luôn ngọn núi.

Tả Minh Nhiên đã diễn là diễn cho đến cùng, lúc bị đưa lên xe cứu thương, đèn flash của máy ảnh gần như khiến cô mù mắt.


Có người tìm được khe hở muốn hỏi Tả Minh Nhiên, nhưng hai mắt cô nhắm nghiền, dáng vẻ bị thương nặng nề không muốn nói nhiều. Khó khăn lắm mới chen vào được, phóng viên đang muốn hỏi, đột nhiên nghe được tiếng gào thét kinh hãi, ngay sau đó những đồng nghiệp sau lưng đang chen lấn dường như thấy tin gì hot hơn, nháo nhào bỏ bên này chạy sang bên kia.

Phóng viên đó ngạc nhiên, do dự nên hỏi Tả Minh Nhiên tiếp hay nên chen chúc vào lớp người kia thì nghe đồng nghiệp kêu: "Mau lên, Phạm Chân Chân bị cảnh sát bắt rồi."

Vãi cành!

Phạm Chân Chân?

Phóng viên rõ ràng bị doạ sợ, nhưng bản năng nghề nghiệp vẫn nhạy hơn đầu óc, lúc kịp phản ứng, người đã chen vào lớp người.

Chậm một bước, vị trí đắc địa bị chiếm cứ, phóng viên giơ mircophone đứng phía sau, miễn cưỡng xuyên qua đầu người chồng chất nhìn thấy Phạm Chân Chân trong xe cảnh sát, khác hoàn toàn với hình tượng xinh đẹp ngọt ngào hay xuất hiện trước mặt người khác, lúc này Phạm Chân Chân mặt mày ủ rũ, trên người khoác một tấm thảm, vì bị còng tay nên cánh tay khép rất mất tự nhiên, cả người đều không có chút bóng dáng của đại tiểu thư.

Lúc trước khi xe cảnh sát đến bọn họ còn đang nghĩ có chuyện gì, khách mời bị vây trên núi hoàn toàn không phải quấy rầy đến cảnh sát, ngay cả xe cảnh sát cũng đã đến, chẳng lẽ nhóm khách mời trên núi còn phóng hoả?

Hiện tại xem ra, không có phóng hoả mà là một tin tức lớn.

Truyện được edit bởi Bonnie. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phạm Chân Chân bị xe cảnh sát mang đi, phóng viên không hỏi được gì, chỉ có thể dời vấn đề sang những người cùng xuống núi, và người đại diện của Phạm Chân Chân.

Ân Như Tâm chạy nhanh nhất, tin này không có nhiều người biết nhưng lại có tầm quan trọng không nhỏ, mời cô ra toà làm nhân chứng thì được, có thể giấu nhóm phóng viên mong có chuyện lớn xảy ra bao nhiêu thì giấu bấy nhiêu.


Những người khác cũng nghĩ nhiều thế, dù không cẩn thận bị chặn lại cũng cố gắng giả vờ không biết, dáng vẻ mấy người cứ hỏi, tôi không biết gì cả.

Tuy chưa hỏi được gì nhưng tin Phạm Chân Chân bị cảnh sát còng tay đi là thật, thậm chí có mấy người nhanh tay chụp được vài tấm ảnh HD.

Vì thế, chỉ mấy phút sau, tin , nhanh chóng lên thế chỗ hot search , thậm chí còn đem top 1 hot search đá xuống dưới. Chỉ mấy giờ đồng hồ, mấy sự kiện lớn đua nhau lên, Weibo vốn dĩ chẳng chịu tổn thất cuối cùng cũng bị tê liệt, để lại một đám quần chúng ăn dưa trố mắt nhìn nhau.ả>ấy>ạm>ạm>

An Kỳ đưa điện thoại đến, Tả Minh Nhiên ôm chăn, mở màn hình xem tin tức.

An Kỳ bên cạnh nhỏ giọng nói: "Chị Nhiên, Yến tổng có gọi đến vài lần, em sợ anh ấy sốt ruột nên có nhấc máy, nói với anh ấy tình huống bên này."

Tả Minh Nhiên gật đầu tỏ vẻ mình hiểu, hỏi lại: "Là ai báo cảnh sát?"

An Kỳ nói: "Là em, chị Hạ nghe nói chị… sau khi nghe kể lập tức bảo em báo cảnh sát, còn nói với chị không cần lo lắng."

Cách làm mạnh mẽ vang dội như vậy quả thật không thể nghi ngờ là Thời Song Hạ. Tả Minh Nhiên nhìn An Kỳ đỏ mắt, buồn cười xoa tóc cô bé, "Sao thế? Vẫn còn khóc nhè sao? Không phải chị không bị gì cả à?"

Cô chưa dứt lời, mới một câu đã khiến An Kỳ thấy mũi mình chua xót, chịu đựng không rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: "Chị Nhiên, chị làm em sợ muốn chết."

Trời mới biết khi cô nàng nghe Tả Minh Nhiên bình thản nói mình bị người ta đẩy xuống sườn núi thì tâm trạng thế nào, mưa to như vậy, những người ở ngoài như bọn họ đã phải cẩn thận hơn, nói gì đến trên núi. Nếu không phải Tả Minh Nhiên đã bình an vô sự, cô nàng thật sự muốn liều mạng với Phạm Chân Chân.

***

Truyện được edit bởi Bonnie. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong phòng cho thuê, Quan Tâm Nhị lúc nào cũng chú ý đến hướng gió trên mạng như bị chết lâm sàng.


Cô ta không tin nổi tin mới vừa tung lên Weibo, lẩm bẩm: "Không thể có chuyện đó, sao có thể bị bắt chứ?"

Weibo trong chốc lát bị treo, Quan Tâm Nhị sửng sốt một lúc, bỗng nhiên đứng lên, kéo trong gầm giường ra một cái vali, sau đó mở tủ quần áo ra dọn đồ đạc.

Không đợi cô ta dọn xong, Thang Văn Bân cũng thấy Weibo từ bên ngoài xông vào, nắm lấy tay cô ta hỏi: "Có chuyện gì rồi? Không phải cô nói không có sơ hở sao? Sao Phạm Chân Chân lại bị bắt?"

Ba câu hỏi liên tiếp làm Quan Tâm Nhị trở tay không kịp, hất mạnh tay Thang Văn Bân ra, lạnh lùng nói: "Làm sao tôi biết! Chuyện thế này… Chuyện này sao dính đến cảnh sát được? Chúng ta không làm gì cả, cùng lắm là bị cáo…"

Quan Tâm Nhị nói có đầu nhưng không có đuôi, Thang Văn Bân thiếu điều muốn tát cho cô ta tỉnh táo lại, "Hiện tại cô ta đã bị bắt, cô nói mấy thứ này có tác dụng gì?"

"Mặc kệ chuyện của tôi!" Quan Tâm Nhị cao giọng, quả thật khiến Thang Văn Bân hoảng sợ.

Như nghĩ đến gì, coi ta cau mày, bỗng nhiên nói: "Không đúng, nếu có quan hệ với chúng ta, cảnh phải đã đến tìm chúng ta trước, chứ không phải Phạm Chân Chân, Tả Minh Nhiên có lợi hại thế nào cũng sẽ không bỏ qua chúng ta mà tìm ra Phạm Chân Chân được."

Thang Văn Bân cũng giật mình, "Đúng thế."

Sau khi bình tĩnh, một số chi tiết cũng hiện ra. Quan Tâm Nhị nói: "Lúc Phạm Chân Chân bị bắt có bị còng tay, nếu chỉ vì chuyện này, hoàn toàn không đến mức như vậy đúng không?"

Hiện tại mọi chuyện có lợi cho họ, mặc kệ thế nào cũng được, không rõ mấy việc khác biệt trong đó, Thang Văn Bân vẫn gật đầu nói: "Đúng!"

Quan Tâm Nhị nói chắc chắn: "Tôi từng xem qua tin pháp luật, chỉ có nghi phạm mới bị còng tay mang đi, Phạm Chân Chân chắc chắn đã làm gì đó, không liên quan đến chúng ta."

Thang Văn Bân có chút do dự, hỏi: "Nhưng nếu Phạm Chân Chân bị bắt, sau này ai cho chúng ta tiền bạc để lấp miệng người nhà họ Tả?"

Dường như để xác nhận cách nói của anh ta, Thang Văn Bân vừa dứt lời, điện thoại Quan Tâm Nhị đã reo lên, báo một tin nhắn mới -- "Người của Tả Minh Nhiên đã tìm đến nhà chúng tôi, hiện tại chúng tôi không có chỗ ở, nhanh chuyển cho chúng tôi mười vạn!"