Trong lòng Ân Như Tâm tràn đầy cảm giác hỗn loạn. Trên thực tế, lúc ở dưới lầu ăn cơm, cô ta đã cảm giác được Tả Minh Nhiên hoàn toàn khác so với kiếp trước.
Trong ấn tượng của cô ta, Tả Minh Nhiên có tư lịch cao, chỗ dựa lớn, xem thường người khác là việc tất nhiên. Người trong giới bị cô làm mích lòng nhiều đến mức đếm hết bàn tay đến bàn chân cũng không thể đếm xuể.
Hôm nay lại có thể thay đổi thái độ, nụ cười xinh đẹp trên mặt chưa từng tắt, dù ai nhìn vào cũng sẽ sinh ra lòng yêu mến.
Một người như vậy, so với người trong trí nhớ của cô ta quả thật rất khác.
Nếu nói lúc trước biểu hiện như vậy là do tình cảnh ép buộc, nhưng năm chữ "Bảo tháp trấn quỷ sông" đã hoàn toàn loại bỏ nghi ngờ của cô ta.
Tả Minh Nhiên trước kia tuyệt đối sẽ không trả lời câu đó của cô ta.
Ân Như Tâm dừng bước.
Đêm khuya trên hành lang yên tĩnh, hai người một trái một phải đứng song song nhau. Khoảng cách giữa hai người không đến nửa mét, vừa nhấc tay đã có thể chạm vào đối phương. Càng bất ngờ hơn, dường như sau câu ám hiệu kia, cả hai người đều im lặng, không ai chịu mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc này.
Trong lòng Ân Như Tâm nghĩ: "Thật là trùng hợp, cô cũng trọng sinh?”
Trong lòng Tả Minh Nhiên thầm nghĩ, "Haha, tôi biết cô trọng sinh, tôi từ bên ngoài xuyên đến đây cô biết không?"
Bất kể là ai nói trước, nghe cũng sẽ không giống như quan tâm bình thường.
An Kỳ ở trong phòng chờ Tả Minh Nhiên trở về.
Ban đầu An Kỳ chờ dưới lầu, có lẽ Tả Minh Nhiên thấy An Kỳ đang buồn chán nên bảo cô nàng lên sắp xếp đồ đạc, cô sẽ lên ngay.
Mười lăm phút trôi qua, chiếc điện thoại đang sạc trong góc sáng rực. Đợi mãi mà không đợi được người, An Kỳ có chút lo lắng, nhắn tin cho Trang Bách, chuẩn bị xuống lầu, vừa mở cửa đã thấy hai người đứng trên hành lang, một người quay lưng, một người quay mặt về phía cô nàng.
Không chút chuẩn bị, nếu không phải người đang hướng mặt về phía mình là người quen, An Kỳ có thể đã hét lên đánh động mọi người trong khách sạn.
Lấy lại bình tĩnh, An Kỳ vịn khung cửa hỏi: "Nhiên… chị Nhiên, nếu đã về, sao lại không vào phòng thế ạ?"
Nói xong, ánh mắt không ngừng nhìn về phía bên cạnh.
Khách mời đến tham gia chương trình lúc nãy An Kỳ đã nói sơ qua, vừa rồi gặp mặt dưới lầu cô nàng cũng đi cùng Tả Minh Nhiên, tuy không thấy mặt người đang quay lưng nhưng dựa vào cách ăn mặc, An Kỳ vẫn nhận ra người này là Ân Như Tâm.
Bất chợt bị An Kỳ chen vào như thế, không khí vốn đang căng thẳng lập tức thoải mái hơn nhiều. Tả Minh Nhiên cười nói: "Chị với Ân tiểu thư trò chuyện một chút."
Dáng vẻ thế này nhìn sao cũng không giống như muốn nói chuyện, trong lòng An Kỳ thầm thì nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, lui về sau nửa bước, nói: "Vậy em về phòng trước."
Hiệu quả cách âm của khách sạn quá tốt, An Kỳ suy nghĩ, không đóng kín cửa, chừa lại một khoảng nhỏ, sau đó ngồi lên ghế sofa bên cửa sổ.
Cứ vậy đi, cô nàng không nghe được hai người họ nói gì, nhưng lỡ có chuyện gì cô nàng cũng biết đầu tiên.
Ở bên ngoài, Tả Minh Nhiên không biết suy nghĩ của An Kỳ, cô quay đầu sang một bên bắt gặp ánh mắt Ân Như Tâm đang nhìn cô.
Bóng đèn trên đầu đang cố gắng hết sức chiếu sáng, Tả Minh Nhiên cười tươi, "Ân tiểu thư."
Ân Như Tâm cũng cười cười, nghiêng người vươn tay: "Tả tiểu thư, nghe danh đã lâu."
An Kỳ dỏng tai nghe cả buổi cũng không nghe tiếng động nào, dù một con ruồi bay qua cũng không có, cô cho rằng thời gian đã qua rất lâu, cầm điện thoại lên ngó, còn chưa nổi năm phút.
Đúng lúc Tả Minh Nhiên nhẹ nhàng đẩy cửa vào. An Kỳ ngượng ngùng đứng dậy, vừa rồi không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, cô nàng đặc biệt chừa lại một khoảng nhỏ, nghĩ thế nào cũng không nên.
Cũng may khoảng thời gian này ở chung, Tả Minh Nhiên cũng hiểu được tại sao An Kỳ làm vậy.
Còn không phải sợ hai người đánh nhau sao.
Tùy tiện bỏ qua chủ đề này, tẩy trang xong xuôi thì đã 11 giờ tối. Phòng An Kỳ ở tầng dưới, cô nàng vừa đi, thì còn mỗi mình Tả Minh Nhiên.
Chỉ để lại chiếc đèn ngủ nhỏ đầu giường, Tả Minh Nhiên ngã nhào xuống chiếc giường lớn mềm mại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nói chuyện với những người thông minh thật đơn giản, cô với Ân Như Tâm, ai cũng có chút chuyện về thân phận, cho nên có thể giao tiếp không một chút trở ngại.
Mục đích của cô rất rõ, cô không phải nguyên chủ, cũng không định làm nữ phụ độc ác như nguyên tác. Hơn nữa, cô thà rằng không có quan hệ gì với nữ chính, sau này đường ai nấy đi, cô ta cứ tự nhiên thăng quan tiến chức, cô làm phú bà của mình, trời đất bao la, dù có trùng hợp gặp nhau cũng sẽ cố gắng coi như không biết nhau.
Đoán chừng do ý muốn phủi sạch quan hệ của Tả Minh Nhiên quá mãnh liệt, Ân Như Tâm suýt nữa đã không khống chế được nét mặt của mình.
Trong trí nhớ của cô ta, đời trước Tả Minh Nhiên và Thang Văn Bân khiến cô ta gặp không ít khó khăn, ngoài sáng trong tối đủ loại ngáng chân không ngừng, hết lần này đến lần khác Tả Minh Nhiên lại là đại minh tinh, mà cô ta thì một không có chỗ dựa, hai không có địa vị, bị đưa lên mạng, tranh đấu với Tả Minh Nhiên quả thật không khác gì lấy trứng chọi đá.
Hiện tại rất tốt, cô ta trọng sinh, đã chuẩn bị tốt tâm lý chiến đấu với Tả Minh Nhiên, đợi liên tục mấy tháng, không đợi được Tả Minh Nhiên xuất hiện, ngược lại trơ mắt thấy Thang Văn Bân bị đạp xuống thảm cảnh nghèo rớt mồng tơi.
Không nói đến việc ôm đùi thành danh trong một đêm như kiếp trước. Ngay cả buổi phát sóng trực tiếp ban đầu cũng bị chặn vì nhiều lý do, nói là bị dồn đến đường cùng cũng không ngoa.
Lúc đầu Ân Như Tâm còn tưởng Thang Văn Bân đắc tội với người nào, thời gian trôi qua cô ta phát hiện, Tả Minh Nhiên không ly hôn sớm như đời trước, ngược lại dựa vào tình cảm vợ chồng nồng thắm mà lên hot search nhiều lần. Cứ theo tiến độ như vậy, Ân Như Tâm không hề nghi ngờ kế tiếp sẽ nhận được tin tức Tả Minh Nhiên mang thai.
Thế giới quá huyền ảo, nếu không phải nhiều việc vẫn xảy ra y hệt kiếp trước, cô ta thật sự sẽ nghi ngờ rằng không phải cô ta được trùng sinh mà xuyên vào một thế giới song song nào đó.
Trời nửa ấm nửa lạnh, thành phố Y tuy nằm ở phía nam nhưng sáng sớm và chiều tối vẫn có chút se gió lạnh.
Ngày hôm sau còn chưa đến sáu giờ đã bị lôi từ trên giường xuống, Tả Minh Nhiên mơ màng rửa mặt, lúc ngồi xuống bàn trang điểm mới tỉnh táo đôi chút.
Vẫn là Trang Bách phụ trách việc trang điểm cho cô, tranh thủ lúc uống nước, Tả Minh Nhiên lấy điện thoại ra nhìn thời gian. Nhìn con số hiện lên, cô hơi sững sờ, sau đó là không thể tin quay đầu nhìn về phía An Kỳ.
"Không phải tám giờ mới bắt đầu quay sao?"
Tả Minh Nhiên không có tính tức giận khi thức dậy, nhưng bất kể là ai sáng sớm đã bị gọi dậy cũng khó tránh khỏi tức giận.
An Kỳ đã sớm đoán được Tả Minh Nhiên sẽ giận, vừa thúc giục Trang Bách trang điểm vừa giải thích: "Nửa tiếng sau tổ tiết mục sẽ đến gọi, địa điểm quay không phải ở đây, coi như chúng ta tranh thủ thời gian đi đường thì chúng ta phải khởi hành lúc bảy giờ sáng, lại phải trừ thời gian trang điểm và ăn uống nữa…"
An Kỳ đếm việc trên đầu ngón tay, Tả Minh Nhiên đau đầu khoát tay, cam chịu số phận nói: "Được rồi, được rồi, mọi thứ đều sắp xếp xong hết chưa?"
Dựa vào quy định của tổ tiết mục, trên người mỗi khách mời không được mang quá năm món, Tả Minh Nhiên chọn tới chọn lui cuối cùng mang một túi nhỏ.
Đồ ăn sáng đã có nhân viên của tổ tiết mục đưa lên, nghĩ đến lượng calo sẽ tiêu hao hôm nay, Tả Minh Nhiên khó có khi ăn no căng, làm Trang Bách sợ tới mức phải nhắc cô chú ý dáng người.
Xe buýt phụ trách đưa đón mọi người đã dừng trước khách sạn, dù tổ tiết mục làm công tác giữ bí mật tốt thế nào, vẫn có một số fan tìm được địa chỉ, ở trước cửa chờ họ ra ngoài.
Tổ tiết mục muốn quay cảnh mọi người ra ngoài làm cảnh ngoài lề, với tư cách là khách mời chính, Tả Minh Nhiên được sắp xếp là người ra cuối cùng, nhưng Phạm Chân Chân hôm trước không đến rạng sáng hôm nay mới đến khách sạn, đợi đến lúc chỉ còn một mình Tả Minh Nhiên cũng không thấy cô ta xuất hiện, tổ tiết mục đi lên gọi hai lần, thật sự chỉ cần người đi xuống là được.
Tả Minh Nhiên thấy kỳ lạ, nhưng mà chỉ là thứ tự đi ra, đến lúc đó tổ biên tập cắt ghép, ai trước ai sai còn không phải là chuyện đơn giản hay sao, không nên khiến cho chương trình xuất hiện tình trạng như cung đấu.
Vì vậy khi đạo diễn cười nói mời cô đi trước, Tả Minh Nhiên cũng không do dự, đi lên đi thẳng ra ngoài.
Một nhóm người hâm mộ bị bảo vệ chặn hơn 2m bên ngoài, Tả Minh Nhiên vừa bước ra, đã bị tiếng hét chói tai của fan hâm mộ vây lấy.
Ở đây nhiều minh tinh như vậy, Tả Minh Nhiên không biết đâu là fan mình đâu là fan người khác, dứt khoát không đắc tội ai, trái phải đều vẫy tay, bên nào cũng không thiếu.
Xe buýt dừng cách đó không xa, vẫy xong Tả Minh Nhiên định chậm rãi đi sang, chợt nghe thấy giọng của một người đàn ông gào thét qua từng tầng lớp, trực tiếp áp đảo giọng nói của mọi người.
Ông ta hét: "Tả Minh Nhiên là đồ ăn cháo đá bát!"
Vì bị mắng, Tả Minh Nhiên dừng lại, vô thức nhìn sang đó, còn chưa thấy gì, một chiếc áo rơi xuống, chắn ngang tầm mắt của cô, cũng chắn máy ảnh của phóng viên.
Dường như có tiếng vật gì đó vỡ, không đợi Tả Minh Nhiên nghĩ, An Kỳ đã kéo cô chạy, Tả Minh Nhiên nhanh chóng phản ứng kịp, theo An Kỳ chạy lên xe buýt.
Bức màn che đã kéo xuống, cửa xe đã đóng, cả xe là một không gian kín mít. Sau khi lấy áo khoác trên đầu ra, Tả Minh Nhiên mới phát hiện tiếng vỡ lúc nãy cô nghe không phải là nghe nhầm. Trên đầu An Kỳ còn nửa vỏ trứng chưa rơi xuống, lòng trắng trứng dính dính dính vào tóc, thậm chí còn có một ít dính lên mặt.
Tả Minh Nhiên thay đổi sắc mặt, đề nén cơn giận dữ hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"
Mấy khách mời khác lên trước đều ngồi ở sau, không phải là nóng lòng phủi sạch quan hệ mà để hai người có không gian nói chuyện với nhau.
An Kỳ lấy khăn giấy ướt lau đi trứng gà dính trên người, nghe vậy thì nhìn cô cười cười: "Không có gì ạ, có thể là anti fan, đúng lúc biết hôm nay chúng ta ở đây."
Tả Minh Nhiên không tin lời An Kỳ, thấm ướt khăn tay giúp An Kỳ lau những chỗ không lau tới, chậm rãi mở miệng: "Người kia đặc biệt nhằm vào chị, thấy chị cách cửa còn xa, bên cạnh không có ai mới dám ném trứng gà. Nếu không phải em che chở chị, cái trứng này chắc chắn nằm trên đầu chị."
Tả Minh Nhiên nhìn chằm chằm An Kỳ, âm thanh lạnh lẽo: "Nếu không phải biết trước, thì đến lúc chị đi ra đã không đến kịp."
An Kỳ cho là mình bị nghi ngờ, cuống quít giải thích: "Không phải em, em chỉ là…"
Tả Minh Nhiên ngắt lời An Kỳ: "Chị biết không liên quan đến em, nhưng chị tò mò đã xảy ra chuyện gì khiến em từng phút từng giây đều chú ý đến chị, để có thể lập tức xông đến."
An Kỳ khiếp sợ nhìn cô, ngoài miệng vẫn cứng rắn, cắn răng không nói: "Thật… Thật sự không có gì cả."
Tả Minh Nhiên vén màn nhìn ra ngoài, người đàn ông trung niên đã bị bảo vệ lôi đi, fan vẫn còn ở đó, không ít người cúi đầu xem điện thoại, đại khái là đem chuyện vừa xảy ra truyền ra ngoài.
Nghĩ đến câu nói người đàn ông trung niên kia gào lên, Tả Minh Nhiên cụp mắt, thản nhiên nói: "Em không nói chị có thể lên mạng tra."
Trong lòng An Kỳ đột nhiên hoảng sợ, còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã vang lên.
Điện thoại là Thời Song Hạ gọi đến, ngoại trừ An Kỳ, vừa rồi Trang Bách cũng ở đại sảnh, sau khi mọi việc xảy ra đã nhanh chóng liên hệ với Thời Song Hạ.
Tả Minh Nhiên đoán không sai, quả thật đã xảy ra một ít việc cô không biết. Từ đầu chẳng qua chỉ là một Weibo không ai chú ý, trong vòng mười phút không hề có dấu hiệu nào lại có thể lên hot search, lượng thảo luận nhiều vô kể.
Nghĩ đến Tả Minh Nhiên còn đang quay chương trình, Thời Song Hạ gọi điện thoại bảo An Kỳ, trước tiên gạt Tả Minh Nhiên, tốt nhất là đừng để cô lên mạng.
Kết quả điện thoại ngắt chưa được năm phút đã xảy ra chuyện ném trứng gà. Nói sau lưng không có người giở trò, quỷ cũng không tin.
An Kỳ lén xuống xe, bên này không có người khác, chỗ người đàn ông trung niên kia cần cô nàng xử lý. Tuy rất khó để moi được chuyện gì từ miệng ông ta nhưng nếu đã bị đối phương mua chuộc, đã thể hiện rằng có cách cho ông ta mở miệng, ít nhất, cũng có thể chống đỡ đến khi Thời Song Hạ đến.
Trong xe còn người khác, tnn chỉ nghe, ngẫu nhiên hỏi một hai câu, rất nhanh lại im lặng.
Cúp điện thoại xong, cô ngồi một lúc, sau đó đứng dậy, nhìn về mấy người phía sau cúi người, xin lỗi: "Thật ngại quá, khiến mọi người sợ hãi rồi."
Ân Như Tâm phản ứng đầu tiên, đứng dậy đi về trước vài bước, kéo Tả Minh Nhiên ngồi xuống, "Chúng tôi không sao, đừng để trong lòng."
Những người khác vội vàng chêm vài câu, không gì khác ngoài việc bọn họ cũng từng trải qua rồi, khuyên Tả Minh Nhiên nên bình tĩnh, thả lỏng tinh thần.
Ở đây ngoại trừ Ân Như Tâm, đều là người đã lặn ngụp trong biết bao nhiêu tin tức. Mặc dù biết mọi chuyện trên mạng, thế nhưng trước mặt Tả Minh Nhiên, ai cũng không lộ ra nửa phần tò mò.
Bầu không khí trong xe dần hoà hợp, Tả Minh Nhiên mở Weibo, thấy được top 1 hot search --- Tả Minh Nhiên ăn cháo đá bát.
Thật sự hiếm có, vị kia là người chú trên danh nghĩa của cô, đoạt tiền bồi thường của nguyên chủ, không thành thật làm con rùa rụt đầu mà còn dám ngoi lên kiếm chuyện.
Nhưng mà thế cũng tốt, tránh về sau lại kiếm chuyện với cô, hiện tại giải quyết luôn cho xong mọi chuyện.