Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 107: Không bán cho ngươi




Editor: Thảo Giang

Bên Đông Kinh này bồn cẩu xả nước đang bán đắt như tôm tươi, sản xuất còn không đủ để cung ứng, tin tức này truyền về Giang gia, cha con Giang gia mừng rỡ đến miệng cũng không khép lại được. Đường Thọ đang ở Đông Kinh không có cách nào đưa tiền cho cha con Giang gia được, cho nên giao phó cho Vu Phong lấy tiền lời trong nhà đưa cho Giang gia hai trăm lượng bạc trước để đảm bảo việc cung ứng bình giữ nhiệt và bồn cầu xả nước không bị gián đoạn.

Đầu óc của cha con Giang gia cũng vô cùng linh hoạt, dù sao đã làm ăn cả đời, cho nên vẫn còn có chút trí óc.

Cha Giang nói với con trai: "Bây giờ xem ra bình giữ nhiệt và bồn cầu xả nước là lúc thịnh hành nhất, đây là thời cơ vô cùng tốt, có bao nhiêu cũng bán được hết."

"Không phải sao, chỉ tiếc xưởng nhà ta hơi nhỏ, hai cha con chúng ta dù có làm việc suốt ngày đêm, cũng chỉ tạo ra số lượng có hạn, lo được cái này, lại không quan tâm được đến cái kia. Cơ hội tốt như thế này trước mắt đều là bạc, không tránh khỏi có người tâm tư linh hoạt, dựa theo đồ của chúng ta mà làm nên đồ giống như vậy, nếu thế thì chúng ta coi như thua thiệt lớn, tổn thất đều là vàng ròng bạc trắng đấy."

Cha Giang nhíu mày im lặng không nói câu nào, một lát sau lại cười to.

"Cha, người làm sao thế, con trai lo lắng đến bạc cả đầu rồi mà người còn cười được như vậy hả."

"Con trai à, con vẫn còn non lắm, còn phải học thêm, làm việc phải để cho đầu óc nhanh nhẹn linh hoạt." Cha Giang bình chân như vại nói: "Chúng ta có bạc còn sợ không làm được ra hàng sao?"

"Cha có ý gì, chẳng lẽ người muốn để lộ bản vẽ ra sao, không như thế được, chúng ta đã ký hiệp ước bảo mật với Hùng gia mà!"

Cha Giang giơ tay đập vào đầu con trai một cái: "Nói đầu óc ngươi chết đúng là không oan uổng chút nào mà. Ta cũng đâu có điên, làm sao có thể cho không cái bản vẽ kiếm tiền này dâng cho người ta được. Ngươi ấy, động não một chút đi, chúng ta hoàn toàn có thể thuê người khác tới đây giúp đỡ chúng ta nung những bộ phận không quan trọng. Ví dụ như cái bồn cầu xả nước kia, bồn cầu và bên ngoài bể nước phía trên nung rất đơn giản, vừa nhìn là có thể nung được, cái khó chỉ là cơ quan ở bên trong bể nước, chúng ta hoàn toàn có thể mua những bộ phận không quan trọng đó từ nơi khác với giá thấp, sau đó mình lắp ráp lại, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường à."

"Đúng nha, sao ta lại không nghĩ đến nhỉ."

Cha Giang lập tức tìm mấy xưởng nung sứ tay nghề tốt một chút, đàm phán cụ thể chi tiết, nung thành một cái lấy giá năm lượng bạc, sau đó mọi việc lại bắt đầu.

Đợt hàng thứ ba gồm bình giữ nhiệt và bồn cầu xả nước vừa đến Đông Kinh, lượng hàng gấp hơn hai lần đợt trước. Không chỉ có Đường Thọ và chưởng quỹ thấy vậy hai mắt sáng lên, mà ngay cả những lang quân nương tử của đại gia tộc nhìn thấy đợt hàng này hai mắt liền phát sáng.

"Hùng lang quân, Hùng phu lang, đợt bồn cầu xả nước này tới hẳn là có hàng của ta nhỉ." Nghe thấy gã sai vặt báo Hùng gia có đợt hàng mới tới, Trương Lục sợ không tranh kịp, vội xỏ giày chạy tới.

Đường Thọ không trả lời là có hay không, cậu chỉ quay đầu cười ha hả nhìn mắt chưởng quỹ, chưởng quỹ lập tức mở sổ sách ra, vội vàng tìm tên tuổi của Trương Lục.

"Trương Lục lang quân, đơn đặt hàng của ngươi xếp đến số bốn mươi, nhóm người ở đằng trước ngươi có người còn đặt hai đến ba cái, nhóm hàng hóa này liệu có đến lượt ngươi hay không vẫn rất khó mà nói được."

Lúc này Hùng Tráng Sơn đã đếm xong số hàng hóa này, hai trăm cái bình giữ nhiệt, sáu mươi bồn cầu xả nước.

Nghe được số lượng bồn cầu, chưởng quỹ gảy bàn tính vang đôm đốp: "Trương Lục lang quân, ngươi đúng là có phúc rồi, ta vừa mới tính toán, phía trước ngươi đặt tất cả năm mươi cái, vậy còn lại mười cái, người có thể mua đủ năm cái đã đặt trước rồi."

Lúc này Trương Lục mới lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Năm cái còn lại kia ta muốn lấy hết, ngươi cho người đếm hàng luôn đi, đưa đến Trương phủ."

Chưởng quỹ vội nói: "Cái này e là không được, ngươi chỉ đặt hàng năm cái, cho nên không thể cho thêm ngươi đâu, đằng sau ngươi phải còn ba bốn mươi người nữa đấy, nếu để cho người khác biết ngươi chỉ đặt hàng năm cái mà lại lấy đi mười cái, thì nhà ta khỏi phải làm ăn mất. Đây đều là nhân vật có mặt mũi, người nào ta cũng không thể đắc tội nổi đâu."

"Được rồi, năm cái thì năm cái, đưa đến phủ cho ta trước đi." Trương Lục nói: "Từ khi ta mang về một cái bồn cầu xả nước kia, sau đó mọi người trong nhà dùng chung, cha ta liền không ưng ý, nhắc qua nhắc lại với ta bao lần là muốn lắp riêng trong phòng mình một cái, đến hôm qua chưa có lại mắng ta, nói hôm nay mà không mang bồn cầu xả nước về thì ta cũng khỏi cần trở về nữa. Ông ấy dẩu môi đòi phải có cho bằng được, không nghĩ một chút cái chốn Đông Kinh vì mua được đồ vật này mà tranh nhau đến điên rồi, người xếp hàng toàn là người có máu mặt ở Đông Kinh này thôi, ta làm sao dám chen chân vào chứ." Trương lục lang như đổ đậu qua ống tre, nói một mạch không ngừng.

*Đổ đậu qua ống tre: ẩn dụ chỉ sự thẳng thắn và không dè dặt.

Đường Thọ nghe chỉ cười cười, quay người đổ một chút nước nóng rồi pha thêm chút nước lạnh, sau đó bưng đến phòng phía sau cho Hùng Tráng Sơn rửa tay rửa mặt.

Mới buổi sáng mở cửa như thế, bên ngoài cửa tiệm đã chật ních người đến lấy hàng, bên trong cửa tiệm cũng không khác là mấy, ồn ào hỗn loạn bởi đủ loại âm thanh.

Vương Tam lang ở phía xa nhìn qua với ánh mắt ghen tỵ, danh tiếng của bình giữ nhiệt và bồn cầu xả nước đã vang dội lan ra khắp toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ ở Đông Kinh, đại gia tộc nào mà trong nhà không có hai thứ đồ này cũng khiến cho người ta xem thường, nhìn bằng ánh mắt khác.

Nghĩ lại ở nhà bạn của hắn hầu hết đã có được hai thứ đồ này rồi, tuy rằng bồn cầu khó mà mua được, nhưng ít ra cả nhà cũng có một cái dùng chung, bây giờ chỉ muốn lắp ở trong phòng riêng mỗi người một cái thôi. Nhưng bọn hắn là Vương gia đấy, vậy mà đợt này lại không lấy được cái nào. Trước đây có đồ vật mới lạ gì mà không phải nhà hắn có đầu tiên chứ, lúc đem ra ngoài khoe khoang đám bạn bè đều hâm mộ không thôi. Lần này lại là người khác tới nhà hắn khoe khoang, nghĩ đến vẻ mặt ám chỉ đầy quái gở của bạn bè cùng với những lời răn dạy của cha khiến Vương Tam lang lập tức đen mặt lại.

Thế mà cha Vương ra lệnh cho hắn buộc phải tự mình đi đến Hùng gia mua bồn cầu xả nước, mà thật ra mua bồn cầu chỉ là việc phụ, điều quan trọng là mượn lần mua bán này nhân cơ hội hòa hoãn quan hệ giữa hai nhà. Vương Tam lang không thể hiểu nổi, mấy thứ lớp người quê mùa ở nông thôn thì có gì mà phải kiêng dè cơ chứ, quan hệ không tốt còn dám đối nghịch với nhà bọn hắn hay sao, nếu Vương gia mà muốn ấy, chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền chết hắn rồi.

Nhưng cha Vương đã muốn hắn mua, nếu hắn không mua được trở về thì chắc chắn cha Vương sẽ không tha cho hắn. Nhớ đến lần trước đã nhờ người hỗ trợ mua, những người có khả năng mua được đều là những người không thiếu tiền chỉ nóng lòng cần hàng, cho nên không một ai đồng ý bán lại cho hắn cả, mặc dù hắn ra giá vô cùng cao.

Thật sự không còn cách nào, Vương Tam lang chỉ có thể cắn răng đi vào cửa tiệm của Hùng gia.

Chưởng quỹ ngẩng đầu thì thấy một tiểu lang quân ăn mặc sang trọng, khuôn mặt lập tức cười rạng rỡ như hoa, không nói đến có bao nhiêu nhiệt tình.

"Lang quân, người muốn mua thứ gì? Cửa tiệm nhà ta có bình giữ nhiệt và bồn cầu xả nước, bình giữ nhiệt thì đang sẵn, nhưng bồn cầu xả nước thì người còn phải chờ rồi."

Vương Tam lang lạnh lùng chỉ vào đám người đang xếp hàng lấy đồ ở bên cạnh: "Tại sao ta phải đặt hàng rồi chờ, bọn hắn thì mua là có hàng."

Không đợi chưởng quỹ lên tiếng giải thích, một trong số người đang xếp hàng đã nói trước: "Ngươi biết bọn ta phải đợi bao nhiêu lâu rồi không, tháng trước ta đặt hàng mà nửa tháng rồi mới tới lượt đây."

Chưởng quỹ cười hắc hắc: "Người xem, mọi người cũng đều phải chờ thật lâu mới tới lượt. Nếu người muốn mua, ta sắp xếp đặt hàng cho người trước, đoán chừng một tháng sau sẽ có, khi đó trời cũng rét đậm hơn, vừa khéo người có thể dùng tới."

Vương Tam lang không thèm quan tâm lời chưởng quỹ nói, ngược lại quay về phía nam tử vừa mới trả lời hắn kia: "Ta ra giá gấp ba, nhường lại nó cho ta."

Nam từ kia khinh thường xùy một cái: "Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi không thiếu tiền thôi sao, còn người khác đều là loại nghèo kiết xác à. Ngươi cũng không thèm ra hỏi một chút, mấy người đang xếp hàng ở đây có ai thiếu bạc không? Ngươi có bản lĩnh như thế sao không làm được như Trấn Bắc vương đi, vốn dĩ không cần lên tiếng, Hùng gia đã kêu người đem hàng tặng qua đó rồi."

Sắc mặt Vương Tam lang tái mét, sợ uy nghiêm của Trấn Bắc vương nên cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể xoay đầu lại hung hăng trút giận với chưởng quỹ: "Cho ta đặt trước năm cái."

Chưởng quỹ làm việc cho Hùng gia nếu như bán càng nhiều, sẽ được trích phần trăm hoa hồng, cho nên chỉ cần khách hàng không vũ nhục quá đáng thì một chút cũng có thể nhịn.

Chưởng quỹ vẫn cười như cũ nói: "Lang quân người họ gì, đưa đến phủ nào."

"Vương phủ." Vương Tam lang khoanh tay trước ngực nói.

Sắc mặt chưởng quỹ lập tức biến đổi, híp mặt hỏi lại: "Là Vương phủ nào vậy, phủ của Uông Hàm sao?"

"Láo xược, đại danh của cha ta mà ngươi dám gọi thẳng ra à!" Vương Tam lang hừ lạnh nói: "Vương phủ ở Đông Kinh này còn có thể là Vương phủ nào?"

Lần này đến phiên chưởng quỹ tức giận ra mặt, đóng sổ sách cái phập, một phần thể diện cũng không để lại cho hắn mà lập tức đuổi người: "Hùng gia bọn ta không làm ăn với Vương phủ, đi thong thả không tiễn!"

Vương Tam lang suýt chút thì tức điên: "Ngươi dám?"

"Sao lại không dám chứ." Hùng Tráng Sơn mặc một bộ đồ xám đang đếm hàng hóa, đang rửa mặt ở phòng sau, khi hắn đi ra ngoài cùng với phu lang đã nghe thấy Vương Tam lang hống hách ở đây như con bọ chét vậy.

Chưởng quỹ lui sang một bên, lên tiếng: "Hùng lang quân, Hùng phu lang."

Đường Thọ gật đầu, song lại quay sang Vương Tam lang hạ lệnh đuổi khách: "Hôm nay ta ở đây muốn nói với ngươi cho rõ ràng, Hùng gia bọn ta không buôn bán làm ăn với Vương gia. Ngươi có dâng bạc đến đây, bọn ta cũng không thèm nhìn."

Bỗng nghe thấy phốc một tiếng, một nam nhân đứng đó không nhịn được phì cười, chính là người hồi nãy mà Vương Tam lang ra giá rất cao muốn mua lại hàng kia: "Ai u, hóa ra là một tên dâng bạc đến cầu xin người ta bán mà người ta còn không thèm cho. Vừa rồi ra vẻ nói chuyện như thế, ta còn tưởng là ngươi ghê gớm bao nhiêu cơ."

Từ khi sinh ra đến giờ Vương Tam lang chưa bao giờ mất mặt như vậy: "Ngươi... Ngươi... Các ngươi đợi đó cho ta!" Sau khi quẳng lại một câu đe dọa liền vội vàng đi.

Đường Thọ dặn dò chưởng quỹ nói: "Không cần để ý đến hắn, sau này hàng hóa nhà ta đều không bán cho nhà hắn, nếu thấy hắn đến cửa khiêu khích mà ta không có ở đây, ngươi cứ việc báo quan, ta đã chuẩn bị tốt rồi, sẽ có người làm chủ cho ngươi."

"Ta biết rồi Hùng phu lang, lúc nãy ta không biết người đó là Vương Tam lang, lần trước nhìn thấy bức chân dung mà người cho ta xem, nhất thời chưa nhận ra được, lần này ta đã nhớ kỹ, lần sau ngay cả bậc cửa của tiệm mình cũng không cho hắn vào nửa bước."

Vương Tam lang rời khỏi cửa hàng càng nghĩ lại càng giận, nỗi uất hận này thế nào cũng không tiêu nổi, lời phân phó của cha hắn đã quên không còn một mống, chỉ nóng lòng muốn lấy lại mặt mũi của mình. Trái lo phải nghĩ cuối cùng mới nhớ tới một người.

Vương Tam lang gọi gã sai vặt tới: "Tiểu nương tử của Cao gia kia đâu?"

Nghe một chút là gã sai vặt đã biết hắn đang hỏi về nương tử của Cao Nhị, là nữ nhân bị lang quân nhà hắn gạt hai ngày đã bám dính lấy người ta.

"Ngôi nhà cũ kia tiền thuê quá đắt, nàng ta không mướn nổi nên đã tìm một nơi khác, giai đoạn này vẫn luôn yên tĩnh."

"Không tới tìm tên nam nhân hèn nhát kia hay sao?"

"Người theo dõi nói nàng có đi tìm, nhưng Cao Nhị không quan tâm nàng ta."

"A, tên nam nhân ấy cũng coi như có chút cốt khí. Đi, dẫn đường cho ta, lúc này ta cần dùng đến nàng ta."

Gã sai mặt cau mày cúi đầu, đưa Vương Tam lang đi bảy lối quẹo tám lần rẽ mới đến trước một tiểu viện. Hoàn cảnh của nơi này vô cùng kém, nhà hàng xóm xung quanh đều sống nhờ nuôi gia cầm, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối khó ngửi. Cái hoàn cảnh này thậm chí còn kém hơn nhiều so với nhà Cao Nhị.

Vương Tam lang lấy tay áo che mũi, đẩy cửa vào.

Nhị nương đang giặt quần áo thì thấy có người tiến vào, ngẩng đầu lên mới biết hóa ra là Vương Tam lang đã nhiều ngày không gặp, vừa mừng vừa sợ, nhưng lại chợt u oán nói: "Tam Lang, sao giờ này người mới đến?"

—-------