EDIT: NAI HỒNG TÀ RĂM (Đã beta)----------Nguyễn Miêu đoán chừng thời gian tài xế đọc được tin nhắn đến tìm người sẽ không lâu lắm, hơn nữa cậu không thể cứ trốn trong góc nhìn hai thằng con trai đánh đập một cô gái như thế được.
Hai gã nam sinh đang định tiếp tục đánh Tang Vi, lại không dự đoán được giờ này vẫn còn có người quanh quẩn trong trường, trong lúc nhất thời cả hai bị dọa sợ, lại nói đêm khuya trăng mờ cũng không thấy rõ người, quay đầu tìm nửa ngày mới tìm ra được chỗ Nguyễn Miêu đứng.
Dù cho thấy không rõ nhưng lờ mờ nhìn bóng dáng cũng biết người này không uy hiếp được bọn họ, hai người lập tức yên tâm, sau đó hung ác mắng: “Không có bản lĩnh thì cút, nửa đêm chạy ra đây giả thần giả quỷ, bớt lo chuyện bao đồng đi!”
“Tao thích quản chuyện bao đồng đó, rồi sao?” Nguyễn Miêu mạnh dạn giơ điện thoại lên, cố gắng để giọng nói của mình trông bình tĩnh nói: “Tao báo cảnh sát rồi, hai đứa mày không sợ ngồi tù thì đánh nữa đi.”
“Ngồi tù?” Nghe lời doạ nạt của cậu, một gã nam sinh khinh miệt cười ra tiếng: “Mày biết bố mày là ai không hả thằng ngố?”
“Bố mày là ai thì kệ bố mày chứ, trước pháp luật mọi người đều bình đẳng cả thôi.” Nguyễn Miêu cắt ngang lời gã nói: “Tụi mày còn không mau thả cô ấy ra à.”
Ai ngờ, câu vừa nói xong hai gã kia liền cười rộ lên, giống như lời Nguyễn Miêu nói là chuyện gì đó buồn cười lắm, hoàn toàn không khiến bọn họ để vào tai: "Cảnh sát tới á, đám đó tới rồi thì làm gì được bọn tao nào? Mày có tin bây giờ cho dù tao có đánh chết con ả này tao cũng có thể thoát khỏi thứ pháp luật mày nói không? Bởi vì bọn tao vẫn còn là trẻ vị thành niên cơ mà."
“Nhưng cô ấy cũng là vị thành niên!” Nguyễn Miêu hùng hồn nói: “Tụi mày tổn thương cổ, đừng nghĩ có thể chạy thoát!”
“Mày sai rồi.” Gã nam sinh trào phúng cậu ngây thơ: “Pháp luật sẽ không bảo vệ người chết.”
Bị gã nói những lời kinh khủng như vậy lông tơ Nguyễn Miêu lập tức dựng ngược, cậu nghe rất rõ sự tàn nhẫn trong lời nói của đối phương, bọn họ không hề đặt mạng sống của Tang Vi trong lòng, không chỉ như thế, hai gã nam sinh còn bắt đầu đi về phía cậu với vẻ uy hiếp.
Sống mấy năm trời, lần đầu tiên Nguyễn Miêu biết trên đời này thật sự có người không để pháp luật vào mắt, cậu vốn tưởng rằng báo cảnh sát có thể áp chế các học sinh, không ngờ bọn họ lại chẳng thèm dè chừng chút nào.
“Biết bọn tao có bao nhiêu chuyện phải giải quyết với con khốn này không mà dám lo chuyện bao đồng? Muốn làm thánh mẫu chắc mày cũng phải ra gì và này nọ lắm nhờ."
Nương theo ánh trăng xuyên thấu qua khe hở mây đen, Nguyễn Miêu thấy rõ nam sinh vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi đi tới chỗ mình, càng thấy rõ trong tay gã xách theo gậy bóng chày.
Cậu sợ tới mức chân mềm nhũn.
Nếu là người thông minh, hiện tại cậu nên xoay người bỏ chạy có lẽ còn kịp, nhưng…… Nguyễn Miêu không thể bỏ rơi Tang Vi, cho dù bọn họ chỉ là bạn cùng lớp còn không phải là quan hệ bạn bè.
Xét về mặt đạo đức con người mình đã báo cảnh sát, nghĩa vụ của mình đã kết thúc không cần thiết phải mạo hiểm an toàn bản thân, vừa nhìn thôi đã biết hai gã ăn chơi bê tha kia thật sự muốn giết Tang Vi, còn rất có kinh nghiệm chần qua bao nhiêu mạng người, mình vất vả lắm mới có một cơ hội sống lại không thể để lãng phí được.
Phải chạy ngay lập tức.
Nguyễn Miêu lui về sau một bước, nhưng khi khoé mắt liếc đến ánh mắt tuyệt vọng cầu xin của Tang Vi, cậu lại không còn chút kiên định nào.
Không biết cảnh sát khi nào mới tới nữa, lỡ như hai gã kia phát rồ thì mình và Tang Vi.... Hoặc là bỏ chạy, hoặc là đã quyết định giúp thì phải làm cho đến cùng.
Nguyễn Miêu chỉ là một đứa trẻ lương thiện bình thường chưa từng trải sự đời, bởi vì chết qua một lần cho nên cực kì yêu quý mạng sống, vừa nhát gan vừa buông thả, nhưng cậu vẫn muốn bảo vệ người khác, cho dù đó có là một người dưng nước lã đi nữa.
Tìm cậu đập thình thịch, căng thẳng sợ hãi muốn nôn mửa nhưng cậu biết nếu đã không chịu chạy đi vậy chỉ có thể đối đầu trực diện, nói không chừng qua vài phút nữa tài xế sẽ tới ứng cứu kịp thời thôi.
Nguyễn Miêu hạ quyết tâm, sờ soạng trên mặt đất nhặt một cành cây khô, cũng không hối hận vì bản thân thấy việc nghĩa hăng hái giúp đỡ.
Thời điểm cậu vừa định lao ra liều chết, phía sau bỗng nhiên có người giật tay cậu kéo ngược về phía sau, tiếp theo Nguyễn Miêu lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Chán sống rồi hả hai thằng chó? Em của Hạ Thương Lục này cũng dám đụng?” Hạ Thương Lục đứng chắn trước mặt Nguyễn Miêu, trong tay cũng xách theo gậy bóng chày, giọng điệu còn lẫn chút hụt hơi do gấp gáp chạy tới: “Ở địa bàn ông đây thế mà tụi mày dám cả gan lộng hoành nữa cơ đấy?”
“Anh, anh hai!” Mắt Nguyễn Miêu sáng lên, kích động nói năng lộn xộn, cậu thề mình chưa bao giờ mong gặp được Hạ Thương Lục như bây giờ.
“Câm miệng.” Hạ Thương Lục tức giận mắng: “Không được tích sự gì còn muốn học đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả tao phải chạy ra đây cứu mày, mày đúng là cậy mạnh không biết sợ chết!”
Thấy anh hai đến trong lòng Nguyễn Miêu vô cùng yên tâm, cậu vội vàng lui lại mấy bước tránh gây trở ngại khiến cậu ta phân tâm, vừa quay đầu lại phát hiện Giản Phồn Úc vậy mà cũng ở đây, không biết hắn theo tới từ khi nào.
“Sao cậu lại ở đây?”
Giản Phồn Úc ôm ngực dựa vào cổng hoa viên bình tĩnh trả lời: “Thấy Hạ Thương Lục hối hả chạy về hướng này, nghe cậu gặp chuyện nên tôi theo tới đây.”
Nguyễn Miêu cảm thấy Giản Phồn Úc rất tình nghĩa, vì lo lắng cho mình mà cậu ta còn cố ý vòng trở lại vào trong trường, trong lòng cậu ấm áp: “Cảm ơn cậu nha.”
“Cảm ơn cái gì?” Giản Phồn Úc không đồng ý nhìn cậu: “Hạ Thương Lục nói đúng, cậu thật sự không nên cậy mạnh.”
Nguyễn Miêu nhất thời nghẹn lời, đương nhiên cậu biết mình ngu dốt bốc đồng nhưng khi đó tình huống quá khẩn cấp, căn bản không có nhiều thời gian cho cậu suy nghĩ, huống chi: “Tớ có báo cảnh sát rồi, không phải chỉ biết nóng máu xông pha.”
“Có tác dụng sao?" Giản Phồn Úc hơi giận nói:“Với chúng việc có cảnh sát hay không căn bản chẳng đả động được đến chúng, đã quyết tâm giết người có mấy ai sợ cảnh sát đây hả?"
Nguyễn Miêu trầm mặc, cậu biết Giản Phồn Úc nói đúng, chỉ là ngay từ đầu thật sự không nghĩ tới lại có học sinh cấp 3 ngạo mạn không coi pháp luật ra gì như vậy, cậu đã quên rất nhiều học sinh cũng không thật sự là học sinh, giống như hiện tại rất nhiều học sinh đều có thể bình tĩnh phạm tội không khác người lớn là bao, rất nhiều tội phạm ác bẩm sinh.
Sức chiến đấu của Hạ Thương Lục vẫn mạnh như mọi ngày, dù là hai đánh một cậu ta cũng chưa từng yếu thế, đánh hai kẻ xấu kia đến mức bọn họ phải quỳ xuống đất xin tha. Thấy tình hình chiến đấu đã vào hồi kết Nguyễn Miêu vội chạy tới xem Tang Vi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
“Cảm, cảm ơn.” Tang Vi hồn vía lên mây chưa về nói, không còn là cô chủ cả tao nhã quý phái nữa, trên mặt lắm lem đầy nước mắt, toàn thân hơi run run không thể bình tĩnh, cô gắt gao bấu chặt tay Nguyễn Miêu, coi cậu là chỗ dựa duy nhất.
Nguyễn Miêu an ủi cô hai câu, vừa quay đầu lại thấy Giản Phồn Úc không biết đã rời đi từ khi nào.
Lúc này cảnh sát cũng đến hiện trường, xe cảnh sát hú vang đường tiến vào trường học, sau đó áp giải hai nam sinh về đồn, việc này lập tức kinh động đến hiệu trưởng, Nguyễn Miêu và Hạ Thương Lục bị dẫn theo đến cục cảnh sát kể hết mọi chuyện, sau một phen lăn lộn tới nửa đêm mới trở về.
“Bọn nó có bị gì không ạ?” Nguyễn Miêu nhỏ giọng hỏi Hạ Thương Lục: “Sẽ bị nhốt lại sao?”
“Nghĩ ngon lắm.” Hạ Thương Lục giơ tay gõ trán cậu, lúc này mới có chút bọ dạng của một người anh trai: “Hai bọn nó đều là trẻ vị thành niên, huống chi việc này cuối cùng cũng không hư hại gì nhiều, nhiều nhất chỉ bị dạy bảo hai câu là được thả ra."
Nguyễn Miêu căm tức: “Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng chính mắt em thấy được bọn họ muốn giết người diệt khẩu!”
“Không có chứng cứ nói suông cũng vô dụng.” Hạ Thương Lục lười biếng dựa lưng vào ghế thả lỏng: “Nhà hai thằng chó kia có chút quan hệ, cho dù đêm nay lớp trưởng của mày có bị làm sao đi nữa, chỉ cần cô ta không chết người nhà bọn nó vẫn sẽ có cách vớt bọn chó đó ra thôi."
“Cứ như thế thả ra ngoài, về sau tính sao bây giờ?” Nguyễn Miêu rất là lo lắng.
Hạ Thương Lục cho rằng cậu đang lo cho an nguy của bản thân, cậu ta giơ tay khẽ vỗ vỗ đầu Nguyễn Miêu, an ủi nói: “Yên tâm, có anh ở đây, bọn nó không dám đụng vô mày.”
“Còn Tang Vi thì sao?” Nguyễn Miêu rối rắm: “Cô ấy đắc tội hai gã kia, có lẽ sau này sẽ khó sống rồi?"
Hạ Thương Lục lười nhác thở dài: “ Chắc vậy, trong nhà Tang Vi làm ăn buôn bán không mấy thuận lợi, hiện tại gặp phải phiền phức e rằng khó có thể xoay sở xử lí được chuyện hôm nay, hơn nữa bình thường cô ta tính tình ngang bướng đắc tội không ít người, chắc hai thằng chó kia trước đây cũng từng đơn phương đeo bám cô ta.”
“Sau này mày bớt lo chuyện bao đồng đi, cái thân yếu ớt của mày thì làm được cái quái gì mà lao ra hả?” Hạ Thương Lục lại dặn dò: “Tuy tao có thể che chở cho mày nhưng mày tự tìm đường chết thì tao cũng chịu, về sau mà có gặp mấy chuyện như này thì phải gọi điện cho tao trước, biết chưa?”
“Vâng……” Nguyễn Miêu rầu rĩ gật đầu, trong lòng hơi không được thoải mái.
Cậu biết xã hội này vốn dĩ không có công bằng, cho nên từ trước đến nay cậu cũng không có ngây thơ cho rằng mọi chuyện đều sẽ có quả báo, chỉ là rõ ràng hai gã kia làm chuyện xấu trước mặt cậu, thậm chí còn uy hiếp đến tính mạng của cậu nhưng cuối cùng chỉ vào cục cảnh sát một chuyến, chẳng bị trách phạt gì dạy dỗ hai câu đã được thả ra rồi.
Biết rõ chuyện hôm nay không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng, không hiểu sao Nguyễn Miêu vẫn cảm thấy rất uất ức, cũng không biết là bất bình vì Tang Vi hay là vì chính mình.
*
Đêm khuya về đến nhà, quản gia đã đứng đợi từ lâu, Hạ Thương Chi rõ ràng có hơi lo lắng, sau khi nhìn thấy hai người vào nhà vậy mà cô vọt tới trước mặt Nguyễn Miêu đầu tiên, tuy chưa nói câu nào nhưng Nguyễn Miêu có thể hiểu được sự lo lắng của cô, vì thế cậu vội giải thích cho cô vài câu.
Chờ đến khi Hạ Thương Lục tỉnh táo lại, cậu ta không thể tin nổi nhìn chằm chằm em gái mình: “Em không lầm đó chứ? Anh mới là anh ruột của em đó!”
“Ừm.” Hạ Thương Chi có lệ nhìn cậu ta một chút, sau đó lại chuyển ánh mắt lên người Nguyễn Miêu: “Có lạnh không em?”
Đối mặt với sự nhiệt tình đột ngột của Hạ Thương Chi, Nguyễn Miêu có chút khó thích ứng, đặc biệt là ánh mắt sắp ăn tươi nuốt sống cậu của Hạ Thương Lục: “Dạ không lạnh, vậy thôi em về phòng trước đây ạ!"
Dứt lời, cậu tránh thoát khỏi tay Hạ Thương Chi nhanh như chớp chạy lên lầu, chỉ để lại cặp song sinh hai mặt nhìn nhau.
Hạ Thương Lục giơ tay chỉ chỉ vết xước trên má mình, ý cũng muốn em gái xót ruột quan tâm: “ Thương Chi ơi, mặt của anh hai cũng bị đau nè, em……”
“Em đi ngủ đây.” Mặt Hạ Thương Chi không cảm xúc xoay người lên lầu, lạnh lùng vô tình đi về phòng.
Hạ Thương Lục sợ ngây người, cậu ta đứng dưới lầu trong chốc lát rồi kéo quản gia bên cạnh hỏi: “ Chú Hồ ơi, hình như nhà cháu hơi là lạ thì phải?”
Quản gia Hồ mỉm cười sờ đầu chó của cậu ta im lặng không nói, ánh mắt giống như đang nhìn một đứa trẻ ngốc nghếch.
Có vẻ cả nhà chỉ có mỗi cậu hai là đơn thuần. ____________________