Nhận thấy biểu cảm huyền diệu trên mặt cậu, Nhan Dương gãi gãi đầu cảm thấy hình như mình đã nói sai vội sửa lời: “Thật ra cũng không đến nổi béo đâu, do cậu gầy quá nên khi lên cân rất dễ nhận biết.”
“À……” Trên thực tế Nguyễn Miêu không có để ý chuyện này, đàn ông con trai béo hay gầy gì cũng được, cơ thể cậu hiện tại đang trong thời kì phát triển, muốn béo cứ mặc nó béo, cậu vô cùng tự tin rằng không gì có thể che được sự man lì của cậu.
Giữa hai người cũng không có nhiều chuyện để nói, vì thế Nguyễn Miêu nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Nhan Dương theo bản năng giữ chặt ống tay áo của cậu, đám bạn xung quanh nhìn nhau, khuôn mặt ăn ý nở nụ cười gian xảo rồi chạy đi mất để lại hai người đứng tại cầu thang. Nguyễn Miêu thở dài, rút ống tay áo khỏi tay Nhan Dương, bất đắc dĩ nói: “Cậu lại sao nữa? Chúng ta không thân không quen, đứng đây lôi lôi kéo kéo khéo bị bạn học khác cười cho.”
“Xin lỗi cậu.” Nhan Dương xấu hổ giấu tay ra sau lưng, gã vừa rồi chỉ là hành động theo bản năng mà thôi, chứ không hề thật sự muốn làm cái gì hết, dù sao cũng là cậu cả được nuông chiều nhất nhà, cho nên mỗi khi bị Nguyễn Miêu ngó lơ gã rất bực bội, chính gã còn chẳng biết tại sao.
“Sao cậu không để ý đến tôi thế?” Nhan Dương sầu muộn: “Rõ ràng trước kia cậu rất thích dựa dẫm vào tôi, gặp khó khăn đều chạy đến tìm tôi đầu tiên, còn nữa nghe nói cậu bị người ta chặn đánh trong nhà vệ sinh, tại sao lại không tới tìm tôi?”
“Tìm cậu để làm gì?” Nguyễn Miêu kỳ quái nhìn gã: “Trước kia…… Trước kia là tôi không đúng, tiếp cận cậu vì mục đích xấu xa nhưng hiện tại tôi đã sửa đổi rồi, một lần nữa cho tôi xin lỗi vì khiến cậu hiểu lầm, xin lỗi cậu.”
Nhan Dương chớp chớp mắt ngây ngốc, lẽ ra một đứa con trai 17-18 tuổi lộ vẻ mặt như thế sẽ rất ấu trĩ, hơn nữa với vóc dáng cao 1m8 càng không thích hợp nhưng ngạc nhiên là hình ảnh này không hề nổi da gà chút nào, trái lại còn mang theo một chút khí chất tươi sáng của thiếu niên.
Cùng là đứa trẻ được người nhà cưng chiều, Nguyễn Miêu cảm thấy mình và Nhan Dương là hai loại người hoàn toàn khác biệt, Nhan Dương như “Công chúa” được bảo vệ trong lâu đài nên không hiểu gian khổ của thế gian, không biết lí do người khác tức giận, lí do họ đau lòng, lí do họ uất hận.
Đây cũng là nguyên nhân gã trở thành tra nam, yêu một người vô tư bảo sao Giản Phồn Úc không đau khổ cho được, gã không bao giờ có thể thấu hiểu con tim của người khác, mãi mãi không học được cách tinh ý, rada dò tình yêu còn vô cùng kém cỏi.
“Nhưng, tại sao hiện giờ cậu không tiếp tục nữa?” Nhan Dương ôm bóng giương mắt nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Miêu: “Tôi cũng không để ý cậu tiếp cận vì mục đích xấu đâu.”
Nguyễn Miêu đau đầu: “Bởi vì tôi không muốn tiếp tục, vừa lòng chưa? Cậu làm ơn nhường đường cho, tiết học sắp bắt đầu rồi.”
Cậu né khỏi Nhan Dương tiếp tục bước về phía trước, cũng không quay đầu lại xác nhận vẻ mặt của gã thế nào, cậu đã hạ quyết tâm làm lại cuộc đời, Nguyễn Miêu không cần đường tắt gì đó, cho dù gia thế Nhan Dương lợi hại cậu cũng không quan tâm. Học sinh cấp 3 mà học đòi mập mờ nuôi cá làm chi không biết? Tập trung ôn thi không ngon hơn à?
Trong mắt Nguyễn Miêu, mười Nhan Dương cũng không hấp dẫn bằng đề thi.
*
Ba ngày sau, cuối cùng kì thi cũng bắt đầu.
Kì thi tháng chủ yếu chỉ kiểm tra lại các kiến thức cơ bản ở chương vừa học nên đa số học sinh đều không quá nghiêm túc chuẩn bị, riêng Nguyễn Miêu thì ngược lại, suốt ba ngày qua cậu đã thử hết chồng đề thi của những năm trước, sai sót đương nhiên là có nhưng vẫn khá hơn nhiều so với lúc mới xuyên tới, ít nhất rất nhiều tri thức đã chậm rãi quay về trong đầu, bản thân đang dần tiến bộ từng ngày, việc này rất đáng ăn mừng.
Thi xong vừa vặn là tết Nguyên Đán, toàn trường sẽ được nghỉ ba ngày, vì thế thành tích phải đợi đi học lại mới được công bố, Nguyễn Miêu tính nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, thuận tiện mượn thêm một ít tài liệu luận văn trở về học hỏi, lúc thi môn văn hau mắt cậu đã xoay vòng vòng khi nhìn thấy đề nghị luận, một chữ cũng không nhớ nổi.
Nhưng người tính không bằng tác giả tính, Hạ Thương Dã đột nhiên thông báo bọn họ phải tham dự một bữa tiệc vào dịp tết Nguyên Đán, khi xưa các gia tộc có quan hệ tốt đã họp bàn và đưa ra quyết định rằng ngày này mỗi năm sẽ cùng nhau sum họp đón năm mới, đám con cháu cũng rất thích bữa tiệc, bọn họ thường tụ tập thành nhóm rồi ăn nhậu chơi bời, năm nay cũng không ngoại lệ.
Nguyễn Miêu do dự muốn từ chối, bởi vì trong bữa tiệc lần này có sự góp mặt của rất nhiều nhân vật quan trọng ví dụ như Nhan Dương, Giản Phồn Úc, Vu Thiện Cánh, Tịch Ấu, Tịch Lễ,....và theo nguyên tác nguyên chủ chắc chắn sẽ chẳng được đối đãi tử tế.
Nguyên nhân chủ yếu không phải vì nguyên chủ là con riêng, trong giới nhà giàu, tuy thân phận con riêng không được đặt chung mâm với con ruột nhưng nhà ai mà không có chuyện gièm pha, chỉ cần được người nhà chiều chuộng thì sẽ chẳng kẻ nào dám xem thường cả. Còn cậu ta vốn dĩ đã không được nuông chiều, cha không thương mẹ không yêu, Hạ Thương Dã cũng không coi trọng, tự cậu ta càng không biết cố gắng, cho nên mới dẫn tới cục diện bế tắc như thế.
Nguyễn Miêu thậm chí còn có thể thấy trước được viễn cảnh xấu hổ trong bữa tiệc nếu cậu tham gia, cho dù diễn biến không giống nguyên tác, tiếp tục châm ngòi mối quan hệ của Nhan Dương và Giản Phồn Úc, giả vờ trật chân để Nhan Dương ôm lên lầu ngay trước mặt Giản Phồn Úc nhưng đoán chừng sẽ chẳng có ai bày ra vẻ mặt vui cười chào đoán cậu đâu?
“Không đi?” Hạ Thương Dã nhàn nhạt nhướng mày nhìn cậu, hơi khó hiểu hỏi: “Trước kia em nói chắc như đinh đóng cột rằng không đi không được mà?”
Nguyễn Miêu châm chước nói: “Đó là, là do em không hiểu chuyện, hiện tại em muốn đợi ở nhà hơn.”
Hạ Thương Dã nâng tay tái chống một bên thái dương, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, dường như nh đang rất nghiêm túc cân nhắc, sau đó mặt không đổi sắc từ chối thỉnh cầu của Nguyễn Miêu: “Không được, anh đã đồng ý với bọn họ rồi. Huống chi cả nhà đều đi, không thể để em ở nhà một mình lẻ loi được.”
Mọi hành động của người nhà họ Hạ đều bị kẻ khác săm soi, sự tồn tại của Nguyễn Miêu đã không phải bí mật gì, nếu đột nhiên không xuất hiện ở bữa tiệc khó tránh sẽ bị người ta đàm tiếu. Hạ Thương Dã cũng không giải thích cặn kẽ nguyên nhân hậu quả, mặc dù giọng nói nghe rất bình tĩnh nhưng đó chính là mệnh lệnh tuyệt đối không cho phép chối cãi, Nguyễn Miêu không dám không đồng ý, đành phải quay về phòng mình.
*
Tết Nguyên Đán.
Quả nhiên mới sáng sớm Hạ Thương Lục đã đứng bên ngoài đập cửa rầm rầm, Nguyễn Miêu híp mắt bò dậy đi mở cửa, tối hôm qua đọc sách đến khuya, hơn nữa cậu còn thức mấy đêm liên tục để chuẩn bị cho kì thi nên suýt nữa thì ngủ quên mất.
Hạ Thương Lục đập nửa ngày mới nhìn thấy có người mở cửa, vừa định mở miệng mắng hai câu đột nhiên bắt gặp hình ảnh Nguyễn Miêu mặc áo ngủ hình con gấu, hai mắt nhập nhèm, mặt hơi sưng, cũng không biết có phải vì thức đêm thường xuyên hay không, mặt sưng lên làm cho hai bên má trông có da có thịt hơn, cộng thêm bộ đồ ngủ lông xù, tự dưng đáng yêu đến lạ.
Hạ Thương Lục trầm mặc hồi lâu, một tay nắm tóc Nguyễn Miêu, chỉ là sức lực không có bao nhiêu, hung hăng quát: “Giỏi quá ha! Dám để cả nhà ngồi dưới lầu chờ mình mày! Mười phút! Mày mà chậm một phút nào là tao đánh mày bầm dập đấy, biết chưa!”
Mắng xong Hạ Thương Lục như bị phỏng lập tức thu tay về, quay lưng bước vội xuống cầu thang. Đầu óc Nguyễn Miêu vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nghe Hạ Thương Lục đe doạ cậu lơ mơ vọt vào phòng vệ sinh rửa mặt, trong mười phút thay quần áo rồi xuống lầu.
“Anh cả, chào buổi sáng ạ.” Rửa mặt xong đầu óc Nguyễn Miêu đã tỉnh táo hơn, thấy mọi người quả nhiên đang ngồi đợi mình, vội vàng xuống lầu xin lỗi bọn họ sau đó ngoan ngoãn chào hỏi.
“Ngồi đi.” Hạ Thương Dã không hề nổi giận gì cả, anh nói.
Chờ Nguyễn Miêu ngồi xuống ba người mới bắt đầu động dao nĩa, Nguyễn Miêu cũng không biết bắt đầu từ khi nào bọn họ lạu đợi mình ăn sáng chung, rõ ràng lúc đầu toàn mạnh người nào người nấy ăn nhưng hình như là từ cái hôm cậu dậy sớm ngồi học từ vựng tiếng Anh trong khi chờ bọn họ xuống lầu, đôi lúc bọn họ ngẫu nhiên dậy sớm sẽ ngồi đợi cậu.
Hạ Thương Lục một bên cắt bít tết một bên bất mãn nhìn Nguyễn Miêu, lườm cháy mắt mới nhịn không được mắng: “Tóc tai gì mà bù xù như cái tổ quạ thế kia? Trước kia chăm bản thân kĩ lắm mà không khác con công hết, lúc nào tóc cũng thơm phức mùi tinh dầu cơ? Giờ là cái quỷ gì đấy hả?”
“Dạ?” Nguyễn Miêu giơ tay sờ sờ tóc mình, hình như hơi dài thật: “À dạ, hai ngày nữa em sẽ đi cắt.”
Hạ Thương Lục trợn mắt: “Còn để hai ngày đi về là cắt ngay cho tao, vừa nãy tóc mày nó đâm tay tao khó chịu muốn chết, để thành như vậy bộ không sợ mất mặt à.”
Nguyễn Miêu ở đây hơn một tháng cũng đã quen với thái độ cọc cằn của cậu ta nên không hề cảm thấy tức giận gì cả, chỉ lo tập trung nhét lạp xưởng nướng vào bánh mì, dù sao trên bàn chẳng có mấy món khoái khẩu như bánh bao bánh quẩy sữa đậu nành, cậu đành nhận mệnh nhà nấu gì ăn nấy không có quyền kén chọn.
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!” Hạ Thương Lục hung dữ trợn mắt.
Hạ Thương Dã lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn tóc Nguyễn Miêu, rất tán đồng gật đầu phụ họa: “Phải chải chuốt cho gọn gàng lại.”
Vì thế sau bữa sáng, Hạ Thương Lục mới phút trước còn bang bang đập cửa la lối um sùm muộn giờ vậy mà lại đang ngồi im trên sô pha, giương mắt nhìn Hạ Thương Chi chải tóc vuốt keo cho Nguyễn Miêu. Trong nhà ba anh em, chỉ có mỗi Hạ Thương Chi là con gái, nên mọi người nhường cô làm nhà tạo mẫu tóc của Nguyễn Miêu.
Hạ Thương Dã thì hướng dẫn cậu cách mặc comple, sau khi Hạ Thương Chi tỉ mỉ chải chuốt lại đầu tổ quạ của cậu xong, tiếp theo cô xịt một đống thứ không biết là gì lên đầu Nguyễn Miêu, khoảnh khắc đó cậu có cảm giác đầu mình thơm ngào ngạt như ổ bánh.
Quá trình biến đổi hoàn tất, Nguyễn Miêu đứng trong phòng khách cúi đầu nhìn bộ comple, đôi giày da, cà vạt thắt dưới cổ áo, còn có những sợi tóc toả hương thơm phức, cả cơ thể cảm thấy hơi khó thích ứng.
“Giống người hơn rồi đấy.” Hạ Thương Lục hất mũi hừ nhẹ một tiếng: “Ngày nào cũng lôi thôi như ăn mày, gu thời trang còn tệ hơn trước kia càng ngày càng xuống dốc.”
Nguyễn Miêu duỗi tay chỉnh cà vạt, nhìn Hạ Thương Dã cầu xin: “Anh cả, em nhất định phải mặc comple ạ? Nó có hơi chật.”
“Không sao đâu.” Hạ Thương Dã cầm ly thuỷ tinh water goblet chân cao lắc nhẹ nước suối bên trong cuối cùng uống một ngụm, hiếm khi khen một câu: “Hợp với em lắm.”
Nguyễn Miêu hết biết trả lời, cậu không quen mặc comple, tuy đây là comple đặt may dựa theo số đo ban đầu của nguyên chủ nhưng một tháng nay cậu ăn quá trời không mập mới là lạ, hơn nữa vừa nãy ăn có hơi nhiều nên bụng tròn dìn, hiện tại bị siết chặt muốn tắt thở luôn rồi.
Hạ Thương Dã nhìn thoáng qua, gật đầu nhàn nhạt nói: “Ngày mai anh sẽ gọi người tới đo lại kích cỡ, may một bộ mới cho em. Mũm mỉm hơn trước nhiều rồi.”
Nguyễn Miêu thề, cậu chắc chắn đã nhìn thấy khóe miệng của Hạ Thương Dã cong lên.
*
Sau khi sửa soạn chỉnh chu, bốn anh em mới ra khỏi nhà di chuyển đến địa điểm tổ chức bữa tiệc, Nguyễn Miêu vừa xuống xe đã bị một trận gió lạnh thổi run lập cập, cậu quay sang nhìn Hạ Thương Dã và Hạ Thương Lục cũng mặc bộ đồ đơn bạc giống mình, nhỏ giọng nói thầm: “Lạnh quá.”
Hạ Thương Lục quay đầu lại trừng cậu một cái: “Ráng nhịn đi!”
Nguyễn Miêu ngậm miệng nhưng lát sau lại nhỏ giọng nói: “Sáng nay ăn hơi nhiều, em muốn đánh rắm.”
Hạ Thương Lục lại lần nữa quay đầu lại hung hăng ở trên mặt hắn túm một chút thịt non: “Ăn ăn ăn, ăn cho nổ bụng luôn đi! Dám thả rắm tao cạp đầu mày!”
Nguyễn Miêu vô cùng khổ tâm, đều tại quần áo siết quá chặt nên bụng mới không thoải mái chứ bộ.