Edit: Nguyệt Trường Ly
Nhìn hai tròng mắt sáng ngời của Trình Dương, cảm nhận sự mềm mại của ngón tay đang ấn trên môi mình, Chu Khuyết Đình ngạc nhiên, căng thẳng, mới vừa định nói thêm câu gì thì đã nghe thấy mẹ Trình gọi một tiếng: "Ăn cơm."
"Vâng." Trình Dương thu tay lại, đi về phía nhà ăn, phát hiện Chu Khuyết Đình vẫn còn đang sững sờ đứng yên tại chỗ, cậu xoay người nhướng mày, hỏi "Không đói à?"
"Tôi......"
"Ăn cơm." Trình Dương hơi nghiêng đầu chỉ về phía bàn ăn.
Chu Khuyết Đình cứng họng, nhìn nhìn mẹ Trình đang bê thức ăn lên bàn, không tiếng động than thở một tiếng, gật đầu nói: "Tôi đi rửa cái tay."
......
Cơm nước xong, hai người thay đồ, khởi hành đến bệnh viện thay thuốc.
Tuy rằng Trình Dương cảm thấy đây chỉ là vết thương nhỏ, mình có thể tự đi được, nhưng mẹ Trình và Chu Khuyết Đình đều không tán đồng, vậy nên cậu cũng chỉ đành nghe theo hai con người ít thấy việc lạ này, ngàn dặm xa xôi chạy đến Bệnh viện Nhân Dân thành phố.
- - Đúng vậy, rõ ràng nơi ở của bọn họ ở ngay đối diện với Bệnh viện Nhân Dân Huyện, nhưng hai người lại không chịu thả lỏng, nhất định muốn cậu phải đi Bệnh viện Thành Phố thay thuốc, chẳng sợ Trình Dương đã dùng đạo đức trói buộc, nói bọn họ như thế là đang coi thường trình độ của Bệnh viện Huyện, cũng không thể làm lung lay quyết định của bọn họ được.
Trên đường đi, Trình Dương không nhịn không được cằn nhằn: "Mấy người thật sự là không ngại phiền toái a."
Chu Khuyết Đình nói: "Phiền toái cái gì chứ, nếu cậu thấy nhàm chán quá thì ngủ một giấc đi, đến nơi tôi sẽ gọi cậu."
"Ở nhà ngủ no rồi, giờ ngủ tiếp sợ là buổi tối không ngủ được." Trình Dương giật mình, đột nhiên như nhận ra cái gì, nói, "Tôi nói này, đây không phải là âm mưu của anh đó chứ."
"...... Âm mưu gì?"
"Âm mưu muốn làm cho tối đến tôi không ngủ được." Trình Dương cười hì hì nói, "Chẳng lẽ --"
Chu Khuyết Đình trấn định nói: "Tôi không có âm......"
"-- muốn tôi xem phim kinh dị cùng." Trình Dương nói tiếp.
Chu Khuyết Đình: "......"
"Đáng giận, thế mà lại muốn làm cho tôi sợ tới mức không ngủ yên giấc." Trình Dương nói xong, nhìn nhìn sườn mặt của Chu Khuyết Đình, "Ấy, anh vừa mới nói không có cái gì?"
Nhận ra là cậu đang cố ý trêu đùa chính mình, Chu Khuyết Đình lắc lắc đầu, nhàn nhạt đáp: "Tôi chưa nói gì, cậu nghe lầm."
Chu Khuyết Đình phủ nhận một cách cực kỳ tự nhiên, nhưng không chịu nổi Trình Dương không ra bài theo lẽ thường, ngay giây tiếp theo, lỗ tai anh bỗng dưng lành lạnh, Trình Dương vậy mà lại duỗi tay nắm lấy vành tai của anh.
Trình Dương nói: "Sao lỗ tai của anh lại đỏ ửng thế này? Để tôi giảm bớt nhiệt độ hộ anh nhá."
"...... Tại bật điều hòa số lớn quá." Chu Khuyết Đình hơi hạ cửa sổ xe xuống, "Cảm ơn cậu, bây giờ hết nóng rồi."
"Không có việc gì." Trình Dương rút tay về, nắn vuốt ngón tay, nhẹ giọng nói, "Rất ấm áp, rất hợp để che ấm tay."
"......" Chu Khuyết Đình chầm chậm thở ra một hơi.
Trình Dương giải thích nói: "Ý của tôi là, nhiệt độ cơ thể của anh." Cậu vươn những ngón tay thon dài, mở ra, ý bảo Chu Khuyết Đình hãy xem lòng bàn tay tinh tế trắng nõn của mình, "Nhiệt độ cơ thể của anh, lưu tại trên tay của tôi."
"......" Trong nháy mắt, lỗ tai của Chu Khuyết Đình càng đỏ hơn, phải mất một lát mới nói, "Tôi còn đang lái xe."
"Ừ." Trình Dương tốt bụng quá độ buông tha cho anh, "Lái đi, tôi ngủ một lát."
......
Thay thuốc xong, trở lại Huyện Trai, Cục Công An gọi điện thoại cho Chu Khuyết Đình, đã chải vuốt xong lời khai của sát thủ và thư ký, bọn họ có thể đến Cục Công An xem kết quả.
Hai người lập tức đến đó.
Đầu tiên, sát thủ thú nhận sự thật về hành vi phạm tội của mình rất bộc trực, khẳng định là không thoát được tội mua hung giết người. Tiếp theo đó, hôm đó, khi cảnh sát cầm lệnh bắt giữ tróc nã Lâm Khí Chi và người thư ký kia về quy án, thì thư ký đã khai chính mình chỉ là tòng phạm, biết nếu tố giác cử báo sẽ được coi là lập công chuộc tội, vừa vào trong phòng thẩm vấn một cái đã gấp không chờ nổi khai hết tất cả những chuyện mình biết ra.
Hoá ra hắn ta đi theo Lâm Khí Chi nhiều năm như vậy, mắt thấy bí mật mình biết đến càng ngày càng nhiều, sợ một ngày nào đó Lâm Khí Chi có ý định giết người diệt khẩu, nên sớm đã chuẩn bị xong đường lui.
Hắn ta giao nộp hết tất cả mọi chứng cứ phạm tội mà bao năm nay hắn ta lén lút thu thập được giao nộp tất cho cảnh sát.
Kết quả điều tra nếu công bố ra nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn, quả nhiên giống như lời của vị thị dân nhiệt tình kia nói, nguyên nhân khiến cho Lâm Khí Chi thuê sát thủ giết người là vì muốn che giấu một tội ác nghiêm trọng động trời!
Kể ra thì chuyện này phải bắt đầu từ mười mấy năm trước rồi, một nhóm chat QQ có tên là 【Câu lạc bộ Lolita】, trong một buổi đêm bình thường, lặng lẽ được thành lập. Cảnh sát mạng cũng chưa từng quá để ý đến nhóm chat này, cho rằng đó chỉ là một nhóm chat giao lưu của những người có sở thích tiểu chúng là yêu thích váy Lolita, nên cũng không chú ý mấy.
Tận đến bốn năm trước, một thanh niên trẻ tuổi tên là Trương Ninh, vì muốn mua quà sinh nhật cho bạn gái, nên đã đánh bậy đánh bạ vào nhầm nhóm chat này.
"Muốn xin vào nhóm chat này cần phải trả lời câu hỏi, không hiểu tại sao mà Trương Ninh lại trả lời đúng được yêu cầu trả lời vấn đề, không nói vì cái gì Trương Ninh cư nhiên đáp đúng."
"Cái gì vấn đề?"
"《Vị sát thủ này không lạnh lắm》."
"Đáp án là?"
"Kiệt tác thế giới 《Lolita》."
"Những người vào được nhóm đều là loại người nào?"
"Khách hàng của họ Lâm, ông ta thông qua loại phương pháp này để lung lạc một số kẻ có sở thích đặc thù, đồng thời, cũng coi nó như một loại thủ đoạn uy hiếp bọn họ."
Ai cũng không nói rõ được nguyên nhân tại sao Trương Ninh lại có thể kết nối được với sóng điện não của kẻ ra đề, nhưng nói tóm lại, cứ như vậy người thanh niên trẻ tuổi này đã bước một chân xuống vực sâu.
Tuy rằng cảm thấy cách thức "giao dịch" ngoại tuyến quá quái lạ, nhưng anh ta từng nghe bạn gái nói qua, có rất nhiều quy tắc khi chơi váy Lolita, thế là người trẻ tuổi này cũng không suy nghĩ quá nhiều, sau khi hẹn thời gian, địa điểm giao dịch với nhóm trưởng xong, anh ta cứ thế đi đến nơi "giao dịch".
Khi anh ta phát hiện ra vật phẩm "giao dịch" thế nhưng không phải là váy, mà là một bé gái sống sờ sờ, thì trong lòng anh ta nổi lên sóng to gió lớn đến mức nào, đã không còn ai có thể biết được nữa.
Những gì cảnh sát có khả năng tra được, chỉ có thông tin rằng, mấy ngày sau đó, Trương Ninh đã chia tay với người bạn gái mới yêu nhau không được bao lâu. Lúc đó hai người họ còn chưa công khai quan hệ, nên ngoài hai người họ ra, còn chưa có người thứ ba biết được hai người họ là người yêu.
Như vậy, cũng có thể nói rõ, cho dù Trương Ninh có xảy ra chuyện, thì người bạn gái cũng tuyệt đối an toàn.
Về việc đôi người yêu nhỏ này đã từng có ước định gì lúc trước hay không, hoặc là có xảy ra việc tranh cãi gì hay không, đồng dạng, cũng không ai có thể biết được. Ngược lại, tiếp sau đó, Trương Ninh bắt đầu thu thập chứng cứ một mình, anh ta chụp lại danh sách thành viên của nhóm chat 【Câu lạc bộ Lolita】, lưu lại trong tài liệu ẩn giấu có mật mã trong laptop, cũng tải lên dữ liệu đám mây và sao lưu lại, đồng thời, anh ta còn ngụy trang thành con cái nhà giàu có, lại tham dự thêm mấy lần giao dịch nữa, lén giao lưu với mấy cô bé, cũng ghi âm và lưu trữ lại.
Anh ta cho rằng, với số bằng chứng nhiều như núi này, chỉ cần chọn một thời cơ thích hợp để báo cảnh sát là được, lại không nghĩ đến, đã sớm ngay từ lần đầu tiên anh ta vào nhầm nơi "giao dịch" kia, thì anh ta đã bị Lâm Khí Chi theo dõi rồi.
Chuyện sau đó mọi người đều đã biết rồi đấy, Lâm Khí Chi đầu tư cho Diệp Phong Dự làm thí nghiệm, đẩy Trương Ninh đến trước mặt Diệp Phong Dự, sống sờ sờ ép cho anh ta phát điên. ??a?g gì ?à hay hay ?hế { ??u???U ???.?? }
- - Diệp Phong Dự tự cho là đúng, nghĩ rằng việc ám chỉ tâm lý của mình đã nổi lên hiệu quả, trên thực tế, nguyên nhân chủ yếu hơn là do Lâm Khí Chi đã đánh lừa Trương Ninh, làm anh ta cho rằng giảng viên và các bạn học của mình cũng là thành viên của【Câu lạc bộ Lolita】.
Vị giảng viên mình hết sức tôn kính và những đồng môn có quan hệ không tệ kia thế nhưng lại là loại người thối tha cặn bã như vậy, đó mới là căn nguyên khiến cho Trương Ninh "phát điên".
Sau đó, Lâm Khí Chi lập tức sai thư ký đi thu hồi, đồng thời cũng tiêu hủy laptop của Trương Ninh.
Chỉ là, tuy rằng chứng cứ Trương Ninh thu thập được đều bị tiêu hủy, nhưng vẫn còn có phần mà thư ký đã lén lút bí mật sao lưu lại. Ảnh chụp, ghi âm, thậm chí còn cả báo cáo giám định ADN từ thể dịch còn tàn lưu trên quần lót của các cô bé kia, số chứng cứ Trương Ninh th thập được quả nhiên là bằng chứng như núi, sự thật về tội lỗi Lâm Khí Chi phạm phải đã vô cùng xác thực, cố ý giết người, cưỡng hiếp, tổ chức mại dâm, nhiều tội cùng phạt, tình tiết cực kỳ ác liệt, gây ra tính nguy hiểm cực lớn cho xã hội, cho dù trong quá trình thẩm vấn lão ta vẫn luôn thể hiện thái độ thuận theo, lập tức nhận tội, còn tố giác cử báo đồng loã cùng phạm tội, nhưng vẫn có xác suất rất lớn sẽ trực tiếp bị phán tử hình, cơ quan kiểm sát lập tức khởi tố vụ án theo đúng quy định của pháp luật.
Còn về Trương Ninh, anh ta đã được cảnh sát quận Mục Dương tìm thấy, một lần nữa được sắp xếp chữa bệnh trong Viện điều dưỡng theo ý kiến của gia đình. Qua điều tra, phát hiện ra bác sĩ chủ nhiệm của Bệnh viện tâm thần cũ kia đã nhận tiền hối lộ của Lâm Khí Chi, cố ý tăng liều lượng thuốc dùng cho Trương Ninh, dẫn đến bệnh tình của Trương Ninh ngày càng nặng thêm, tình trạng cũng ngày càng tồi tệ. Bởi vậy, sau khi được chuyển sang Viện điều dưỡng hiện nay, được trị liệu một cách nghiêm túc, chính xác, bệnh tình của Trương Ninh đã được cải thiện một cách rõ rệt.
Bác sĩ nhận hối lộ rất nhanh cũng đã bị bắt, và phải chịu kỷ luật thích đáng.
Chính nghĩa tuy đến trễ, nhưng cuối cùng vẫn đã đến rồi, Trình Dương cảm thấy vết thương mình phải chịu rất có lời, dù sao thì cậu cũng chỉ bị rách da một chút thôi, lại có thể giúp chủ nghĩa xã hội lập tức diệt trừ một khối u ác tính cực kỳ lớn. Thật là tuyệt vời a, cậu thấy cực kỳ kiêu ngạo, cực kỳ thỏa mãn, nhưng lại không dám nói ra, bằng không sẽ lại bị mẹ Trình, em gái, với cả Chu Khuyết Đình cằn nhằn cả ngày mất.