Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Mỗi Ngày Đều ở Tu La Tràng

Chương 45-3: 3




Edit: Nguyệt Trường Ly

Thật vất vả mới tắm rửa xong, lại phải lau khô tóc và bọt nước trên người.

Lau tóc còn chưa tính, lau mình cũng chậm rì rì, cảm giác khăn lông nhẹ nhàng hoạt động ở trên cơ thể kia, quả thực là......

Da gà cả người Trình Dương nổi hết lên, nếu lúc này Chu Khuyết Đình mở mắt ra, là có thể nhìn thấy cả người người cậu đã đỏ ửng.

"Anh muốn cho tôi chịu lạnh rồi bị cảm sao!" Sau một lúc, Trình Dương không thể nhịn được nữa, hai vành tai đỏ bừng, nổi giận gầm lên.

Lúc này, Chu Khuyết Đình mới tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng giúp Trình Dương lau khô cơ thể, mặc áo ngủ vào.

Sau đó chính anh vào phòng tắm, đưa lưng về phía Trình Dương rồi cởi quần áo.

Hơi nước ngưng kết bám trên cửa kính, lại từ trên cửa kính phía bay vào phòng vệ sinh, trong không gian nho nhỏ, sương mù lan tràn, trong tầm nhìn là một mảnh mông lung mơ hồ.

Nhìn bóng lưng trước sau không dám quay đầu lại phòng tắm, Trình Dương tức giận nói: "Không cần cứ quay lưng về phía tôi mã thế, cái gì tôi cũng không nhìn thấy."

Chu Khuyết Đình không lên tiếng đáp lại, Trình Dương nhìn thấy anh duỗi tay xoay van về phía bên phải hai lần, xoay về bên nước lạnh.

Trình Dương nói: "Anh nóng nảy đến vậy hay sao?" Cậu ngẩng đầu lên ngó ngó bình nóng lạnh, đang nghĩ có nên tắt nó đi giúp Chu Khuyết Đình hay không.

Chu Khuyết Đình cũng đã nhanh chóng tắm nước lạnh xong, nhanh chóng lau khô thân thể, thay một bộ áo ba lỗ và quần đùi khác của Trình Dương.

So với anh thì quần áo của Trình Dương nhỏ hơn một cỡ, áo ngủ của cậu, chắc chắn là anh không mặc được, chỉ có thể mặc loại quần áo rộng thùng thình như vậy.

Như cái áo ba lỗ này, Trình Dương mặc lụp xà lụp xụp, nhưng tròng lên người của Chu Khuyết Đình, là lại biến thành vừa như in luôn, đường cong của cơ bắp săn chắc trong áo ba lỗ còn có thể nhìn thấy một cách mơ hồ.

Trình Dương ho nhẹ một tiếng, xoay người ra khỏi phòng tắm.

Chu Khuyết Đình đi theo phía sau cậu.

Hai người một trước một sau đi ra, mặt đỏ giống y hệt nhau, tiếng dép lê ướt dẫm lạch bà lạch bạch đạp trên sàn gạch cũng chồng chéo lên nhau.

Mẹ Trình ngồi trong phòng khách đang dệt khăn quàng cổ, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Nước nóng quá à?"

"Đúng vậy." Trình Dương nói, "Có phải là Nguyệt Nguyệt mới tắm xong không, nghe nói con gái thích tắm nước nóng."

Chu Khuyết Đình gật gật đầu: "Lần sau tôi sẽ chú ý, hạ thấp nhiệt độ của nước xuống một chút."

Trình Nguyệt ở trong phòng làm bài tập nghe xong một lỗ tai, đi đến phòng tắm xem nhiệt độ nước, buồn bực nói: "Mới có 55 độ a...... Mới có 55 độ hai anh cũng thấy nóng sao?"

"Ừ." Trình Dương mặt không đổi sắc gật đầu.

Trình Nguyệt: "...... Thôi được rồi." Nam sinh thật đúng là hỏa lực mười phần a.

......

Chu Khuyết Đình hỏi mẹ Trình rồi đi lấy máy sấy, bảo Trình Dương ngồi xuống ghế sô pha rồi sấy tóc cho cậu.

Sây được một lúc thì suy nghĩ bắt đầu bay xa.

Anh vẫn luôn luôn biết cái người tên là Trình Dương, mặt ngoài nhìn thì có vẻ không nguyên tắc cũng không biết giận, trên thực tế lại cả người đều là xương cứng, khi còn nhỏ như thế, trưởng thành rồi càng hơn thế.

Sau lúc đó, anh đi trích xuất đoạn video kia từ camera của khách sạn, nhìn thấy thanh đao của sát thủ đâm vào vai Trình Dương, Trình Dương lại hừ cũng chưa hừ một tiếng.

Đây không phải là đang đóng phim điện ảnh, miệng vết thương lớn như vậy, lượn máu chảy ra thậm chí làm áo lông sũng máu, chỉ là loại hình ảnh huyết tinh này là đã có thể làm cho sinh lý của một số người thấy không được khoẻ, thậm chí là đầu váng mắt hoa rồi.

Nhưng Trình Dương, ngoài việc sắc mặt trở nên tái nhợt hơn một chút, lại biểu tình gì cũng không có.

Chu Khuyết Đình thường thường vẫn cứ nhớ tới cảnh tượng lúc chính mình đuổi đến, Trình Dương bị cảnh sát dùng khăn lông gắt gao bịt chặt miệng vết thương, trên trán toát ra đầy mồ hôi lạnh, nhưng trong cặp mắt xinh đẹp kia lại hoàn toàn là vẻ bình tĩnh kia.

Hai vị cảnh sát đi bệnh viện với Trình Dương nói, tiêu độc, khử trùng, băng bó, cả quá trình, tên nhóc này một tiếng đau đớn cũng không kêu, ngược lại, cuối cùng, khi tiêm thuốc phòng uốn ván, cậu còn cười hì hì nhờ y tá nhẹ tay một chút.

Tiếng máy sấy vang lên ù ù, Chu Khuyết Đình vừa vuốt vuốt tóc của Trình Dương, vừa nhìn vai phải đã được băng bó cân thận của Trình Dương, anh đã có thể tưởng tượng ra, về sau miệng vết thương khép lại, sẽ có một vết sẹo dữ tợn khắc lên trên sống lưng mỏng manh này, từ đây, tác phẩm nghệ thuật có tỳ vết, nhưng làm một người đàn ông, đây lại cũng là một huân chương được đóng lên.

Như lời nói của cảnh sát, thì Trình Dương chính là một mãnh nam sắt thép có bề ngoài của tiểu bạch kiểm.

Nhưng mà, chính là một "mãnh nam" như vậy, tóc của cậu ấy lại mềm mại đến không thể tưởng tượng, tựa như tấm lòng của cậu ấy vậy.

Chu Khuyết Đình dùng tay làm lược, chải tóc của Trình Dương, sau đó dùng máy sấy cẩn thận sấy đến cả chân tóc. Ngón tay của anh ngẫu nhiên sẽ lướt qua phần tóc rủ xuống cổ của Trình Dương, da thịt ấm áp, mềm mại, vẫn cứ giống như một đứa trẻ.

Cậu ấy mới 22.

Chu Khuyết Đình khe khẽ thở dài.

Đúng là chỉ có trẻ con, mới có thể vì công bằng và chính nghĩa, phấn đấu quên mình, chỉ dựa vào một lòng cô dũng và nhiệt huyết, dũng cảm tiến tới, mặc kệ địch nhân âm hiểm mạnh mẽ đến mức nào, cũng sẽ không lùi bước.

Nhiều năm như vậy, cậu vẫn như cũ không thay đổi.

"Đi hết nửa đời, vẫn là thiếu niên."

Trình Dương hồn nhiên không biết ở trong lòng của người nào đó, cậu đã trở thành thiếu niên nhiệt huyết còn mang một tấm lòng son, cậu chỉ là cảm giác tốc độ vuốt tóc đang càng ngày càng chậm, nghĩ thầm, chẳng lẽ mới được một lát mà Tiểu Chu đã mỏi tay không sấy nổi nữa rồi sao?

Cậu quay đầu, định bảo là tóc cũng khô một nửa rồi, không cần sấy tiếp nữa, đối diện với ánh mắt của Chu Khuyết Đình, lại ngây ngẩn cả người.

Chu Khuyết Đình tắt máy sấy đi: "Làm sao vậy?"

Trình Dương muốn nói lại thôi.

Chu Khuyết Đình: "?"

Trình Dương gãi gãi đầu: "Không phải là anh nhớ nhà đó chứ, sao lại còn khóc đến nỗi đỏ cả mũi lên thế kia?"

"......" Chu Khuyết Đình hoàn toàn không tin chính mình khóc! Tận đến khi Trình Dương với vẻ mặt chấn động giơ gương lên cho anh soi, anh mới phát hiện hốc mắt của mình vậy mà thật sự đỏ ửng cả lên.

Anh lại nghĩ tới chuyện quá khứ...... Loại chuyện này đương nhiên không thể nói cho Trình Dương, Chu Khuyết Đình ngẩng đầu nhìn nhìn ngoài cửa sổ, vừa định nói chuyện, Trình Dương lại yên lặng nói: "Đêm nay không có gió, cho dù có, cũng không có khả năng xuyên qua ban công, xong thổi hạt cát vào đôi mắt của anh."

Chu Khuyết Đình: "...... Quá muộn rồi, chỉ cần thức đêm là đôi mắt tôi sẽ đỏ lên."

"À." Trên mặt Trình Dương đầy vẻ "Cái lý do này liệu có quá có lệ hay không" "Rốt cuộc là vì sao mãnh nam lại rơi lệ" "Con trai đừng khóc ba ba ở đây".

Chu Khuyết Đình chỉ có thể đông cứng ngáp một cái, nhằm chứng minh chính mình thật sự mệt nhọc.

Mẹ Trình vội nói: "Phòng đã dọn dẹp xong rồi đấy, ga giường cũng trải xong xuôi hết rồi, mệt nhọc thì đi ngủ luôn đi."

"Sấy xong là đi." Chu Khuyết Đình lên tiếng, tận chức tận trách sấy khô tóc cho Trình Dương, sau đó cất máy sấy, đi đánh răng rửa mặt, rồi lên giường ngủ.

Trình Dương phát hiện trên giường chỉ có một cái chăn, đi hỏi mẹ, có còn thêm cái nào hay không.

Mẹ Trình nói: "Còn thì vẫn còn, nhưng ngày hôm qua phơi chăn quên không cất, bị ướt. Nên giờ trong nhà chỉ có hai cái chăn khô."

Bà đứng dậy, vào phòng bật điều hòa nhiệt độ lên, nói: "Có điều hòa, sẽ không lãnh."

Trình Dương nói thầm trong lòng, hai thằng đàn ông đắp chăn to ngủ chung, sao có thể thấy lạnh.

Cậu lại không thể cướp đi cái chăn duy nhất còn lại trong nhà, đành phải đắp chung một cái chăn với Chu Khuyết Đình.

Bả vai của cậu bị thương, chỉ có thể nằm nghiêng, vừa vào ổ chăn là đã quay lưng về phía Chu Khuyết Đình, sau đó vẫn không nhúc nhích, dựng lỗ tai, cũng không biết đợi bao lâu, nghe thấy tiếng hít thở vững vàng phía sau của người kia, như là đã chìm vào mộng đẹp, thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu nói ngày thường thì cậu cũng không phải kiểu người thích thay đổi tư thế ngủ xoành xoạch, nhưng một khi bị cưỡng chế không thể xoay người, thì cậu sẽ càng nằm càng khó chịu, càng nằm càng khó chịu hơn.

Nhẹ nhàng nằm thẳng ra, hẳn là sẽ không có việc gì.

Trình Dương rất là cẩn thận, xoay người lại, mới hơi hơi cử động, sau lưng đã bị một bàn tay vừa lớn vừa ấm áp đỡ lấy.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tiểu Chu, anh có còn là đàn ông hay không vậy!