Edit: Nguyệt Trường Ly
Thẩm Viêm chiếm được tiện nghi, càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, tận dụng mọi thứ để chế tạo một ít cơ hội động tay động chân.
Ví dụ như, khi Trình Dương nhón chân lấy lọ mật ong để trên đỉnh tủ, hắn sẽ đứng ở phía sau người ta, duỗi tay cầm xuống, lại giơ lên cao thật cao, nhất định bắt Trình Dương phải cầu xin hắn, nói đủ loại lời hay, thì mới bằng lòng đưa cho Trình Dương.
Lại ví dụ như, khi Trình Dương đang phơi quần áo thì không biết từ chỗ nào, hắn đột nhiên lóe ra tới, nửa người trên ở trần, thở ngắn than dài nói quần áo mà hắn muốn mặc đã bị Trình Dương giặt mất rồi, Trình Dương mặt đỏ tai hồng xoay người muốn đi, thì hắn sẽ bước một bước chân dài, chắn trước mặt người ta, làm người ta đập thẳng mặt vào cơ ngực của hắn, rồi thưởng thức sự hoảng sợ thất kinh của đối phương trong nháy mắt đó.
"Tay chân thật là vụng về, mãi mà không có tí tiến bộ nào", mỗi lần Thẩm Viêm cảm thán như thế, thì tâm tình của hắn đều cực kỳ sung sướng, lại không có nhìn đến nụ cười bình thản không chút gợn sóng của Trình Dương sau khi cậu quay người đi.
Rốt cuộc là ai lọt vào bẫy của ai, chỉ sợ còn phải xem thêm mấy ngày nữa mới có thể thấy rõ được.
Trình Dương đi sớm về trễ, tận chức tận trách nấu cơm làm việc nhà, không khỏi sẽ thấy hơi mệt nhọc, sắc mặc có vẻ như không được khỏe cho lắm. Hơn nữa vì tiền lương phải gửi gần hết về nhà, lại tiếc tiền, không mua quần áo làm đẹp cho chính mình, cho nên nhìn qua cả người cậu càng ngày càng tiều tụy.
Khi số lần Thẩm Viêm “trêu cợt” Trình Dương ngày một nhiều, tự nhiên sẽ để ý Trình Dương nhiều hơn, thấy cậu ăn mặc cần kiệm, trong lòng cũng cảm thấy hụt hẫng khó chịu. Một hôm, ăn sáng xong, hắn đặt đũa xuống, đột nhiên nói muốn đưa Trình Dương đi mua quần áo.
Trình Dương lắc đầu: “Sao làm vậy được ạ? Tiền lương Thẩm tiên sinh trả đã cao lắm rồi, hơn nữa tôi cũng có quần áo mặc.”
“Tôi không hy vọng người của tôi ăn mặc quá nghèo kiết hủ lậu.” Thẩm Viêm không kiên nhẫn nói, "Phúc lợi cho nhân viên mà thôi, cho cậu thì cậu cứ nhận.”
Trình Dương thần sắc ngây thơ: “Hóa ra là như thế, vậy xin cảm ơn Thẩm tiên sinh.”
“Chậc…… Ngốc chết đi được.” Thẩm Viêm vừa đeo kính râm lên đã ra khỏi nhà, đi đến cửa thang máy thấy Trình Dương vẫn còn sững sờ mà đứng tại chỗ, quay đầu lại quát lớn, “Còn không đi theo? Muốn tôi phải mời cậu xuống lầu à.”
Trình Dương vội vàng bước nhanh đi ra khỏi nhà, tay Thẩm Viêm lướt qua vai của Trình Dương, với tay cầm lấy then cửa kéo “Rầm” một cái, đóng cửa.
Mượn tiếng đóng cửa làm che chắn, Trình Dương cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thật sự…… Cảm ơn ngài.”
“Cậu nói cái gì?”
“Không có gì.” Trình Dương vội vàng đi về phía thang máy.
Thẩm Viêm lại bắt lấy bả vai cậu, một cái tay khác đè lên ván cửa, cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt sâu xa: “Trình Dương, vì sao lúc nào cậu cũng không dám nhìn tôi?”
“Không phải.” Trình Dương ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu xa thích thú của Thẩm Viêm, theo bản năng quay đầu đi, tầm mắt rơi xuống trên vai của Thẩm Viêm.
“Còn bảo không phải.” Thẩm Viêm cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng lại gần Trình Dương, thấp giọng nói, “Chỉ là nhìn đến tôi cũng thẹn thùng như thế sao?”
Thích tôi đến mức này sao, hả?
“……” Trình Dương hơi mất tự nhiên mà quay đầu đi.
Thẩm Viêm nhướng mày, buông ra Trình Dương, mắt thấy từ lỗ tai đến cổ cậu đều đỏ lên, giống như cả người đều "sôi" lên một lần, khóe miệng cong lên, rồi mới *đại phát từ bi vung tay lên: “Được rồi, không ép cậu, đi mua quần áo đi.”
Nếu Trình Dương không có gương mặt này, Thẩm Viêm nhất định sẽ nổi trận lôi đình vì phản ứng “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga” của cậu, còn bây giờ thì, nhìn khuôn mặt này tràn ngập e lệ, Thẩm Viêm lại cảm thấy, xác thật là có một hương vị khác.
Lái xe đưa Trình Dương đến trung tâm mua sắm, dọc theo đường đi Thẩm Viêm đều đang *bất động thanh sắc đánh giá người thanh niên đang ngồi bên cạnh, nhìn thấy người này ngồi ở trên ghế phụ, trong lòng hắn có loại cảm giác thỏa mãn một cách quỷ dị. Bầu không khí trong thời khắc này mập mờ như thể, dường như là hắn đã có được ước mơ tha thiết trong lòng ấy.
Không cần nghĩ nhiều, Thẩm Viêm trực tiếp đưa Trình Dương đến nhãn hàng mà Trần Thụy Ngọc thường xuyên sử dụng, lấy dáng người của Trần Thụy Ngọc làm chuẩn, chọn cho Trình Dương mấy bộ quần áo. So với Trần Thụy Ngọc thì Trình Dương gầy hơn nhiều, mấy bộ quần áo này mặc ở trên người cậu có cái hơi rộng đến mức lơ lửng, nhân viên cửa hàng đề cử một số đo nhỏ hơn, Thẩm Viêm lại kiên trì rằng Trình Dương nên mặc cỡ như bây giờ.
Nhân viên cửa hàng đều hơi cảm thấy có gì đó không đúng, Trình Dương lại có vẻ ngây thơ không hề phát hiện, sắc mặt đỏ ửng mà nhìn chính mình đang mặc quần áo mới trong gương. Đã năm sáu năm rồi cậu không mua quần áo mới, càng đừng nói đến chuyện mua sắm ở trung tâm mua sắm đắt đỏ như thế này.
“Bao nhiêu tiền vậy ạ?” Trình Dương dò hỏi nhân viên cửa hàng, sau khi biết được giá thì sắc mặt cậu tái nhợt, lập tức muốn cởi ra.
“Mặc đi, lại không bắt cậu trả tiền.” Thẩm Viêm đè lại Trình Dương, dứt khoát vứt quần áo cũ cậu vừa cởi ra vào thùng rác, “Được rồi, cậu ở chỗ này chờ tôi một lát.” Nói xong quay người, để nhân viên cửa hàng đưa chính mình đi tính tiền.
Nhân viên cửa hàng đưa Thẩm Viêm đến quầy tính tiền, Trình Dương mặc quần áo mới, an an tĩnh tĩnh ngồi chờ trên sô pha.
Hơn mười phút sau, nhân viên cửa hàng với sắc mặt cổ quái quay lại một mình.
“Vị tiên sinh kia vừa mới nhận một cuộc điện thoại, vội vàng rời đi…… Tiên sinh, nếu không thì ngài tự trả tiền nhé.”
Trình Dương sững sờ: “Ảnh đi rồi sao?”
Nhân viên cửa hàng đồng tình mà nhìn cậu: “Đúng vậy, hình như là bạn ngài ấy tìm ngài ấy có việc gấp.”
“Chưa trả tiền đã đi rồi sao?” Âm thanh của Trình Dương yếu ớt, đầu cũng không ngẩng lên nổi.
Nhân viên cửa hàng tiếc nuối mà lắc đầu: "Vẫn chưa.”
Trình Dương yên lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Tôi... không lấy nữa.” Cậu đi đến chỗ thùng rác, cầm quần áo cũ của mình lên, vào phòng thử đồ thay quần áo mới ra, trả lại cho nhân viên cửa hàng xong, cúi người xuống, ngượng ngùng nói, “Phiền toái ngài.”
“Không có việc gì không có việc gì.” Nhân viên cửa hàng liên tục lắc đầu, vị tiên sinh này cùng người đàn ông đeo kính râm ăn mặc kín mít, lại điệu bộ kiểu cách kia trông có vẻ rất thân mật, nhưng vừa nãy khi mà người đàn ông kia nghe điện thoại bạn gọi tới, thì cách nói chuyện ôn nhu hơn nhiều so với lúc nói chuyện với vị tiên sinh này, hơn nữa vừa nghe đến việc người ở đầu dây bên kia nói cần gấp tài liệu gì đó, là đã vô cùng lo lắng mà đi mất, trực tiếp quên vị tiên sinh này ở sau đầu.
Đáng thương cho vị tiên sinh này vẫn chưa hay biết gì, bị bạn đời bỏ quên còn tính tình tốt như vậy mà xin lỗi mình.
Nhân viên cửa hàng tự nghĩ ra một câu chuyện phi thường đau thương, ánh mắt nhìn Trình Dương có thể nói là vô cùng thương tiếc.
Trình Dương sắc mặt tái nhợt cười cười, quay người rời đi, lưu lại một bóng lưng hồn bay phách lạc.
Nhân viên cửa hàng lắc đầu thở dài, thấy ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, nhanh chóng vẫy tay gọi người đó đến gần rồi lặng lẽ tám chuyện.
Mà ở bên ngoài, sau khi ra khỏi tầm nhìn của nhân viên cửa hàng, Trình Dương đút tay vào trong túi, dạo qua một lát rồi rẽ vào quán trà sữa, gọi một ly Matcha không đá, đường cho một phần ba, dùng sức hút một ngụm lớn, lộ ra nụ cười nhẹ “Aizz, thật thoải mái”.
Bây giờ mới đến đoạn nào chứ, nguyên chủ đã từng bị Thẩm Viêm bỏ lại không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng là bởi Trần Thụy Ngọc có việc muốn nhờ Thẩm Viêm hỗ trợ. Ban đầu nguyên chủ vốn chẳng dám tỏ ra bất mãn với Thẩm Viêm, người mà đang là ông chủ của cậu ấy, về sau nguyên chủ cũng không có cách nào chỉ trích Thẩm Viêm, người mà đã trở thành người yêu của mình. Mỗi lần bị bỏ lại như vậy, cậu ấy còn chủ động tìm lý do hộ Thẩm Viêm: công việc của hắn rất bận, rồi công việc của nghệ sĩ chính là như thế đó...
Dù có tự an ủi, thì mỗi một lần bị bỏ lại như vậy, nguyên chủ vẫn sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng, cũng rất khổ sở. Chỉ là sự đau đớn khổ sở ấy cũng chẳng có ai thèm quan tâm hay để ý đến.
Vì biết tình hình thật nên trong lòng của Trình Dương không hề dao động, nhưng chỗ cần diễn vẫn phải diễn, nhân viên bán hàng của nhãn hiệu kia rất thích buôn chuyện, tin rằng qua không lâu nữa là biểu hiện của Trình Dương ngày hôm nay sẽ được truyền đến tai của Thẩm Viêm.
Một người có diện mạo giống Trần Thụy Ngọc như vậy, mà lại ôn thuần dễ bắt nạt đến thế, xong còn yêu hắn, Thẩm Viêm, một cách sâu sắc đến mức này, chuyện này sẽ khiến cho người ta thấy hưng phấn cỡ nào chứ.
“Sụt" một cái, Trình Dương hút sạch ngụm trà sữa cuối cùng, ném cốc rỗng vào thùng cho rác khô, ngửa đầu nhìn nhìn bầu trời, lộ ra một nụ cười xán lạn.
“Tiểu Bảo, con đang ở đâu?” Bên cạnh, một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo đi ngang qua, trong miệng còn đang nôn nóng mà gọi cái tên nào đó.
Lông mày Trình Dương lập tức nhíu lại, có trẻ em đi lạc sao? Cậu nhanh chóng đuổi theo người đàn ông kia: “Chào anh, tôi có thể giúp được gì cho anh không?”
Người đàn ông trẻ tuổi kinh ngạc quay đầu lại:"Chào anh, chẳng lẽ anh đã từng gặp Tiểu Bảo sao?”
“Đi lạc từ khi nào?” Mặt của Trình Dương nghiêm lại, vội vàng nhắc nhở, "Trẻ em đi lạc không cần quá 24 giờ mà có thể lập tức báo cảnh sát lập án ngay.”
“Cảm ơn…… Nhưng tôi không phải đang tìm trẻ em.” Người đàn ông trẻ tuổi cười cười, lấy điện thoại di động ra cho Trình Dương nhìn thoáng qua, trên màn hình là một chú mèo tam thể xinh đẹp.
“……” Trình Dương mím môi, quay đầu lại đi luôn, “Làm phiền rồi.”
“Ai, từ từ,” người đàn ông lại gọi cậu lại, ôn hòa mỉm cười với cậu, đưa cho cậu một tấm danh thiếp, “Vị tiên sinh tốt bụng này, nếu ngài có bất cứ việc gì cần sự hỗ trợ, có thể tìm tôi.”
Trình Dương nhận lấy danh thiếp, trên đó chỉ có hai hàng chữ viết kiểu *Hành thư.
【 Thám tử tư nổi tiếng đệ nhất Thượng Hải 】
【 Chu Khuyết Đình 】
“……” Mặt Trình Dương không có bất cứ biểu cảm nào mà nhìn về phía người đàn ông.
Người đàn ông đó, cũng chính là Chu Khuyết Đình, cười nói: “Vừa rồi tôi vẫn luôn tìm mèo ở gần đây, thật ra đã nhìn thấy quá trình cậu cùng vị tiên sinh kia chọn quần áo?”
"Vậy thì sao?"
“Phạm vi công việc của tôi rất rộng, tìm mèo với cả bắt *tiểu tam, tôi đều là dân chuyên.”
“……”
Trình Dương quay đầu đi luôn.
Chu Khuyết Đình lắc đầu, quay người, tiếp tục tìm mèo. Nghĩ ngợi một lát, anh lẩm bẩm: “Cứ tìm kiểu này thì không được, hiệu suất quá thấp.” Nói xong, nhìn một vòng xung quanh, nhìn thấy một chú mèo li hoa đang híp mắt ngủ gật dưới gầm xe đậu ven đường, vội vàng đi qua đó, ngồi xổm xuống, nghiêng đầu ngó xuống dưới gầm xe, nói với chú, “Hey, người anh em, có thể giúp tôi hỏi thăm hỏi thăm xem Tiểu Bảo đang ở đâu không?”
Vì cố ý đi rất chậm nên tai đã nghe thấy hết câu chuyện, Trình Dương: “……”
Cậu rút cánh tay đang muốn ném danh thiếp của Chu Khuyết Đình về, cất vào trong túi, hơi hơi lắc đầu, nghĩ thầm: Cũng coi như là gặp một người khá thú vị…… Tuy rằng hơi tự tin quá mức, mà hình như đầu óc cũng không được bình thường cho lắm.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tiểu Chu online, phong cách của truyện bỗng đột ngột thay đổi.
*Chú thích:
đại phát từ bi: đột nhiên trở nên tốt bụng
bất động thanh sắc: không để cảm xúc thật bị lộ ra
bất động thanh sắc: không để lộ cảm xúc trên gương mặt . Xin hãy đọc truyện tại * t r ù m t r u у ệ n . m e *
Hành thư: một loại chữ viết thư pháp
tiểu tam: người thứ ba chen chân vào mối tình hoặc gia đình của người khác