Edit: Nguyệt Trường Ly
Lông tơ cả người Đường Mẫn dựng thẳng đứng lên, tâm tình thấp thỏm, theo bản năng muốn trốn ra sau lưng Trình Dương. Sắc mặt cậu út thật là đáng sợ, Đường Mẫn đột nhiên hy vọng Trình Dương chính là mợ út của mình, như vậy thì có thể nói đỡ cho mình một ít rồi.
Tuy rằng cậu ta vẫn chưa biết cậu út muốn tính sổ mình vì chuyện gì.
Mẹ Đường nhìn không hiểu ra sao, này đều là chuyện gì thế, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng con trai dù sao cũng là thịt rơi từ người mình xuống, không giống nhau.
"Đình Đình, sao lại thế này......"
Chu Khuyết Đình cười một cái, nhưng nụ cười lại không có độ ấm gì, anh quay đầu nói với Trình Dương: "Nói thật, được không?"
Trình Dương sửng sốt một chút, thế nhưng gật gật đầu: "Tiền của trẻ con, kiếm được cũng không thú vị."
Đường Mẫn sởn tóc gáy: "...... Không phải, hai người muốn làm gì? Trình Dương, không, anh Dương, chúng ta nên tuân thủ tinh thần hiệp ước a!"
Trình Dương không quản cậu nhóc, kể chân tướng cho Mẹ Đường: "Nói thật với ngài đi, chúng tôi vẫn luôn lừa gạt ngài, kỳ thật tôi không phải bạn gái của Tiểu Đường, thậm chí không phải nữ -- thằng nhóc này dùng hai mươi vạn thuê tôi, muốn tôi nam giả nữ trang, giả bộ làm bạn gái của cậu ta. Mục đích là cái gì, thì chắc ngài cũng rõ ràng."
Sắc mặt Mẹ Đường xanh mét nghe xong, lập tức duỗi tay véo lỗ tai Đường Mẫn: "Ai dạy anh hả, tiền trong nhà kiếm được để cho anh phung phí như thế hả? Đi, anh đi theo tôi, nói rõ ràng chi tiết cho tôi nghe, bằng không tôi lột da của anh ra."
Chu Khuyết Đình ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: "Đừng quên khóa thẻ của nó, con nít ranh, trên tay không thể có quá nhiều tiền được."
Mẹ Đường liên tục gật đầu: "Cậu nói đúng, đều là do ngày thường chị quá dung túng nó."
Chu Khuyết Đình lại nói: "Chị cả, may mà Trình Dương là bạn của em, bằng không, nếu là người khác, bị nó bắt mặc đồ nữ, chẳng phải là chịu ấm ức cũng không dám nói?"
"Con không bắt ép anh ta......"
"Còn không thành thật!" Mẹ Đường quát to, ra tay tàn nhẫn, tay cầm lỗ tai Đường Mẫn xoay 180°, sau đó kéo người đi.
Đường Mẫn kêu oai oái, cứ như vậy bị mẹ già nhà mình xách đi dạy dỗ lại.
Trình Dương nhìn bóng dáng của họ, không biết từ chỗ nào móc ra một cái lược, dựa vai lên tường, ung dung thong thả chải mái tóc giả dài thật dài của mình, nói: "Tính cách của chị gái anh, không giống phu nhân nhà quyền quý lắm."
"Trung Quốc Mới sao mà có quyền quý được, chúng ta đều là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội chủ nghĩa." Chu Khuyết Đình *căn hồng miêu chính, nghiêm trang mà nói.
*căn hồng miêu chính: là cách nói có từ thời kỳ Cách mạng TQ, chỉ người xuất thân từ gia đình tốt, hiện nay chủ yếu chỉ đời con đời cháu của những chiến sĩ hoặc nhà làm cách mạng xưa.
Trình Dương từ chối cho ý kiến, chỉ từng chút từng chút một chải tóc, tâm tư không biết đã bay đến chỗ nào rồi.
Hôm nay Chu Khuyết Đình ăn mặc rất trang trọng, một bộ vest ba mảnh đúng tiêu chuẩn, cà vạt ô vuông được thắt cẩn thận, còn đeo cả kẹp cà vạt.
Trước kia không phát hiện anh trông cũng không tệ, ngũ quan còn đoan chính hơn cả người lăn lộn trong giới giải trí - Thẩm Viêm kia, dáng người cũng cân xứng hơn, tỉ lệ phi thường tốt.
Chu Khuyết Đình dựa lên tường đối diện với cậu, tay cắm vào túi quần, hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"
Nghĩ chuyện anh thế mà lại thật sự sẽ trút giận giùm tôi, Trình Dương cười tự giễu, thuận miệng nói: "Khi nào đi tìm Diệp Phong Dự?"
"Đợi lát nữa bàn tiếp đi." Chu Khuyết Đình như là muốn dùng một lần để thu thập xong hết người xấu, hỏi, "Ngày đó...... Cái ngày cậu rời khỏi chỗ Tưởng Ứng Thần đó......Tên bắt nạt cậu chính là cái người đi theo bên cạnh Tưởng Ứng Thần hôm nay sao? Tên là Trần Thụy Ngọc, trông lấm la lấm lét, không giống người tốt."
Trình Dương bật cười: "Gì chứ, hai chúng tôi trông giống nhau như vậy, anh nói như này chẳng khác nào đang mắng cả tôi à?"
"Giống ở đâu chứ?" Vẻ mặt Chu Khuyết Đình đầy nghi vấn, "Vì sao mà ngay cả cậu cũng cảm thấy giống? Cậu...... Đừng coi nhẹ bản thân quá, sẽ dễ bị người khác bắt nạt."
Trình Dương ngẩn ra, sau đó quay đầu, nói tránh đi: "Sao mà giống như là anh thấy ai cũng bắt nạt được tôi...... Đã sớm nói rồi mà, ngày đó là lừa gạt anh thôi, bằng không anh sẽ không chịu cho tôi vào cửa...... Đại thám tử, ngay cả khóc giả hay khóc thật, anh cũng không nhìn ra sao?"
Cậu làm mẫu cho Chu Khuyết Đình xem, quay đầu đi ấp ủ tâm tình một chút, một giọt nước mắt trong suốt thẳng tắp rơi xuống từ vành mắt phải, sau đó cậu nói: "Nước mắt là không đáng giá tiền." Cậu chớp chớp mắt trái, trong ánh mắt này thế nhưng lại tràn đầy ý cười. Một mắt khóc, mắt khác lại cười, phần bản lĩnh này của cậu có thể so được với diễn viên chuyên nghiệp.
Vẻ mặt của Chu Khuyết Đình lại không rõ ràng, anh nói: "Có đáng giá hay không, muốn xem là của ai mới được."
Trình Dương rất biết thân biết phận mà nói: "Dù sao của tôi khẳng định không đáng giá."
Mặt mày Chu Khuyết Đình hơi trầm xuống, vừa định nói gì, lại thấy có người lên lầu. Anh quay đầu nhìn thoáng qua, thẳng người dậy, chặn Trình Dương ở phía sau mình.
Trình Dương lười nhác nói: "Sợ cái gì."
"Cậu không sợ thì đừng trốn sau lưng đàn ông." Cả người Trần Thụy Ngọc mặc đồ vest đắt tiền, toàn thân khí phái, đứng đối diện với Chu Khuyết Đình, lạnh lùng thốt, "Trình Dương, tôi vốn tưởng rằng cậu là một người có lòng tự trọng, không nghĩ tới cậu còn đi tìm thêm nhà tiếp theo nữa."
Trình Dương sửa đúng lời của y: "Không phải nhà tiếp theo nha, nhà tiếp theo đã bị tôi đá rồi." Người cậu chỉ chính là người còn chưa bị mẹ mắng xong - cậu chủ nhỏ - Đường Mẫn.
Trần Thụy Ngọc nhìn Chu Khuyết Đình nói: "Cho nên anh ta lại là ai?"
"Còn có người mà anh không quen?" Trình Dương kinh ngạc.
Ngực Trần Thụy Ngọc lúc lên lúc xuống, run run một chút, bảo Chu Khuyết Đình tránh ra.
Chu Khuyết Đình không tránh.
Trình Dương kinh ngạc nhìn phía sau lưng của Chu Khuyết Đình, cậu không biết người này vì sao lại luôn giữ gìn cậu mà không cần lý do gì như thế.
Từ sau lưng của Chu Khuyết Đình đi ra, cậu cười tủm tỉm nói với Trần Thụy Ngọc: "Lại muốn tự hắt cho mình một cốc cà phê sao, tiếc là nơi này không có, chúng ta xuống tầng dưới được không?"
Trần Thụy Ngọc vô cùng thống hận nhìn khuôn mặt giống chính mình quá mức này, không biết xấu hổ, không hề có liêm sỉ, làm y phải hổ thẹn.
Trần Thụy Ngọc hít sâu một hơi, nói: "A Viêm vẫn luôn đi tìm cậu."
"Ồ." Trình Dương muốn làm cho y tức chết người không đền mạng, khiêu khích nói, "Không phải là Tưởng Ứng Thần đã trả sạch tiền vi phạm hợp đồng rồi sao?"
Lại dựa dẫm vào đàn ông. Trần Thụy Ngọc nói: "Cậu và A Thần...... Cũng từng ký hợp đồng đúng không, hiện nay cậu như thế này...... thì nên trả lại tiền cho A Thần đi."
Trình Dương buồn bực: "Không phải anh là người đuổi tôi đi sao, nếu không, anh trả dùm tôi nhé?"
"Nhưng tôi không bảo cậu tìm hiệp sĩ tiếp mâm kế tiếp!" Gân xanh trên trán Trần Thụy Ngọc giật đùng đùng.
Trình Dương cười tủm tỉm nói: "Anh nói chuyện cũng quá khó nghe đi, người ta thật là khó chịu, làm sao bây giờ, người ta muốn đòi phí bồi thường tổn thương tinh thần."
Trần Thụy Ngọc: "......" Y thật sự là không có biện pháp đối phó được Trình Dương, người này vì sao lại đáng ghét đến như vậy? Loại ngữ khí này thật là...... Thật là......
Y còn chưa nghĩ ra được cách nói để phản kích, thì Chu Khuyết Đình đã quay đầu liếc mắt nhìn Trình Dương một cái, ngữ tốc rất chậm rãi, nói: "Y đuổi cậu đi, còn hắt cà phê lên người cậu?"
Là tự hắt cà phê lên người để vu hãm tôi mà thôi, nhưng, cái này không quan trọng. Trình Dương liếc nhìn Trần Thụy Ngọc một cái, nụ cười phát ra sự khổ sở, lắc đầu nói: "...... Đừng nói nữa, đều đã qua rồi."
"...... Nhất định là lúc ấy tâm tình y không tốt, chứ không phải cố ý nhằm vào tôi."
Chu Khuyết Đình nhấp môi: "Tâm tình không tốt thì có thể bắt nạt người khác sao?"
Trần Thụy Ngọc: "...... Cái gì mà bắt nạt chứ, hai người các người, kẻ xướng người hoạ, đủ chưa hả?"
"Không đủ." Sự lạnh lẽo trong giọng nói của Chu Khuyết Đình làm cho Trình Dương giật nảy mình, Trình Dương vừa quay đầu thì thấy Chu Khuyết Đình đã cởi áo vest ra, ném vào trong lòng cậu, anh cuốn tay áo lên, lại tháo đồng hồ ra rồi nhét vào túi quần.
Trần Thụy Ngọc không nhịn được lùi về phía sau một bước, y chưa từng gặp qua người dã man như vậy, nói chuyện không hợp một cái đã muốn động tay động chân rồi!
"Anh muốn làm gì!" Trần Thụy Ngọc nói, "Đây không phải chỗ để anh có thể giương oai."
Trên mặt Chu Khuyết Đình không có chút biểu cảm nào, ánh mắt phiếm lạnh, khuôn mặt vốn anh tuấn lại vì che kín sát khí mà có vẻ khủng bố vô cùng. Anh nắm chặt nắm tay, không chút do dự đấm vào mặt Trần Thụy Ngọc.
Một đấm này thực sự rất tàn nhẫn, khoang miệng của Trần Thụy Ngọc đều bị hàm răng cọ đến rách da, nửa khuôn mặt nhanh chóng sưng lên.
Tiếp theo đó, y không có chút sức chống cự nào, bị Chu Khuyết Đình ấn ở trên mặt đất đánh đập, chật vật đến nỗi giống như c.h.ó hoang ven đường vậy, miễn cưỡng duy trì thể diện, chỉ thấp giọng kêu cứu.
Tưởng Ứng Thần khoan thai tới muộn, cũng tự mình cũng ăn mấy đấm, cuối cùng cũng cứu được y.
Trần Thụy Ngọc nuốt xuống một miệng máu, mặt mũi bầm dập, tay đỡ tường, cúi đầu không dám nhìn Trình Dương.
Trình Dương giả mù sa mưa khuyên can, nói: "Anh Chu, thôi thôi." "Không thôi được." Chu Khuyết Đình tuy rằng thu tay lại, nhưng lệ khí trên người lại một chút cũng không giảm, anh nhìn Tưởng Ứng Thần, lạnh lùng thốt lên, "Quản cho tốt người của anh, đừng làm cho người chạy loạn, nếu không, gặp một lần, đánh một lần."
Sắc mặt Tưởng Ứng Thần xanh mét, chuyển hướng Trình Dương, nói: "Đừng quên, hiệp ước giữa chúng ta còn nửa năm mới hết hạn."
Trình Dương cung cung kính kính nói: "Vâng, Tưởng tổng, ngày mai tôi sẽ dọn dẹp tay nải trở về?"
Người Tưởng Ứng Thần cứng lại, cảm giác được ánh mắt Trần Thụy Ngọc dừng trên lưng mình, đành vội vàng nói một câu "Tôi sẽ tìm cậu sau", rồi lôi kéo Trần Thụy Ngọc đi luôn.
Chu Khuyết Đình híp mắt, nhìn bóng dáng hốt hoảng rời đi của bọn họ, hơi thở trên người chậm rãi trở nên bình thản lại.
Từ trong túi xách, Trình Dương lấy ra que kẹo Chu Khuyết Đình đưa cho mình không biết từ bao giờ kia, lột vỏ ra, nhét vào trong miệng, hương vị ngọt ngào ngán ngán lan ra ở trong miệng.
"Anh đâu phải người xúc động như vậy đâu." Im lặng một lát, Trình Dương đưa trả áo vest cho Chu Khuyết Đình.
Chu Khuyết Đình đưa lưng về phía Trình Dương, mặc áo xong, lại từ túi quần lấy ra đồng hồ, vừa đéo vừa nói: "Tôi nhìn y ngứa mắt."
Trình Dương ngậm kẹo, khô cằn mà nói: "A."
Sau đó lại không còn lời gì để nói.
Trong một mảnh không gian yên tĩnh, Trình Dương kẽo kẹt kẽo kẹt, nhai nát kẹo que, cũng vứt que đi.
Vị ngọt quá mức nồng đậm đánh sâu vào vị giác của cậu, yết hầu cậu lăn lộn một chút, nhanh chóng nuốt kẹo xuống.
Chu Khuyết Đình quay người, hỏi: "Muốn đi xuống nhảy một điệu không?"
"Vậy Trần Thụy Ngọc thế nào cũng sẽ tức chết mấy, y bị đánh thành như vậy rồi, giờ chỉ có thể trốn đi, nhìn chúng ta tỏa sáng."
"Không tốt sao?"
"Cũng đúng." Trình Dương ngoan ngoãn nghe lời, đi theo Chu Khuyết Đình xuống lầu.
Trong đại sảnh đang phát nhạc, các vị khách cứ hai người một đi thành đôi, nhẹ nhàng khiêu vũ, người hầu bê khay đựng rượu vang đỏ xuyên qua xuyên lại trong đám người, thường thường bị người chặn lại, lấy một ly đi để thưởng thức.
Chu Khuyết Đình đi xong một bậc thang cuối cùng, xoay người, đưa ra tay trái hướng về phía Trình Dương, tay phải thì để ở sau người.
Trình Dương đỡ tay trên tay vịn khắc hoa, cảm nhận được tầm mắt nóng rực cách đó không xa, nhìn qua, phát hiện ra Thẩm Viêm đang ngồi trong một góc, trên mặt là dáng vẻ chua xót, ánh mắt phảng phất như đang nói: "Em còn muốn náo loạn đến khi nào nữa?"
Tâm tình Trình Dương không chút gợn sóng, thu hồi lại ánh mắt, rũ mắt nhìn về phía Chu Khuyết Đình, hỏi: "Chú ý đến vậy?"
Chu Khuyết Đình nói: "Có thể chứ?"
Trình Dương cười, đặt tay mình vào trong tay Chu Khuyết Đình, Chu Khuyết Đình nắm lấy tay cậu, dẫn cậu vào sân nhảy, tay anh nắm lại thành quyền, đặt hờ trên eo của Trình Dương.
Kỳ thật, Trình Dương chưa khiêu vũ bao giờ, đành dựa vào sự lanh trí của mình, người khác làm như thế nào, thì cậu cũng làm như thế, kết quả, trong hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên biết rằng mình thế nhưng lại là một người mù nhảy, tay chân không phối hợp được, liên tiếp dẫm lên chân Chu Khuyết Đình, để lại mấy dấu giày xám xịt trên giày da bóng loáng rạng rỡ kia cuả anh.
"Xin lỗi."
"Không sao đâu."
Hai người gần như là đồng thời mở miệng.
Trình Dương ôm lấy bả vai của Chu Khuyết Đình, ngửa đầu nhìn anh, phát hiện anh hơi hơi nghiêng đầu, rũ mắt, chỉ lo nhìn mặt đất, cứ như là có thể nhìn ra một đóa hoa trên đó vậy.
Nhìn khuôn mặt có chút căng thẳng của Chu Khuyết Đình, Trình Dương như suy tư gì.
Chuyển vòng, một đôi lại một đôi khách khứa xẹt qua, không ngừng có người khen váy của Trình Dương mỹ lệ lại ưu nhã.
Trình Dương nhón mũi chân, ghé sát lỗ tai của Chu Khuyết Đình, nhẹ nhàng nói khẽ bên tai anh: "Anh đoán xem, là ai mua?"
Chu Khuyết Đình lặng lẽ ngửa ra sau một chút, tầm mắt hơi hơi dịch lên trên, vừa chạm đến ánh mắt của Trình Dương một cái là vội vàng tách ra ngay, quay đầu đi, nhìn về phía xa xa, ánh mắt không tập trung, nói: "Đường Mẫn?"
"Ừ." Trình Dương từ từ, chậm rãi đan mười ngón tay đang nắm hờ của hai người vào nhau, "Anh thích không?"
Một kẻ lả lơi ong bướm, sớm ba chiều bốn, thấy tiền là sáng mắt như vậy, anh thích không?
Khí nóng nhẹ nhàng va vào vành tai của Chu Khuyết Đình, Trình Dương rõ ràng cảm giác được bàn tay đang nắm kia đột nhiên siết chặt lại một chút, sau đó, đối phương lại cuống quít buông ra, như thể anh sẽ bị bỏng nếu tiếp xúc thân mật quá mức vậy.
Trình Dương mỉm cười, lùi lại phía sau một bước.
Chu Khuyết Đình bình tĩnh lại, dắt Trình Dương rời khỏi sân nhảy, vẫy tay gọi người phục vụ, lấy cho Trình Dương một ly nước dưa hấu.
Trình Dương cầm ly thủy tinh đựng đầy nước dưa hấu kia, ý cười trong trẻo mà nhìn anh, lại hỏi: "Cho nên, là chán ghét sao?"
Chu Khuyết Đình nhẹ nhàng vuốt vuốt đỉnh đầu của Trình Dương, lắc lắc đầu.
Yên tâm đi, mặc kệ người khác có nói em như thế nào, anh vĩnh viễn sẽ không cảm thấy em không tốt, cho dù là chính em có khẩu thị tâm phi, nhất định phải tự làm thấp bản thân mình, bôi đen chính mình đi nữa, thì ở trong lòng anh, em vẫn như cũ thuần khiết hơn bất cứ ai, không chút tì vết, bởi vì anh biết được, nội tâm chân thật của em thiện lương tốt đẹp đến nhường nào.
Trên cả thế giới này, chỉ có anh, mới từng gặp được dáng vẻ chân thật của em.
Chu Khuyết Đình nghiêm túc nói: "Đừng gây áp lực quá lớn lên chính mình."
Rõ ràng anh mới là người có áp lực quá lớn đi, trong lòng Trình Dương than thở nghĩ, uống một hớp nước dưa hấu, nhưng trong miệng lại thấy hơi chua chát.
Nước trái cây lạnh lẽo theo thực quản chảy vào dạ dày, Trình Dương bỗng nhiên tỉnh táo lại, trên mặt nóng lên: Cậu vừa nãy, là đang làm gì vậy? Cậu muốn thử cái gì chứ?