Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Thành Pháo Hôi Phật Hệ Tốt Số Nhất

Chương 24






Một trận mưa to qua đi, ruộng được khai khẩn phía trước đều trở thành vũng bùn, vì thế đại đội Hạ gia trang thông báo tạm dừng mấy ngày, cụ thể ngày làm trở lại phải coi tình huống mới biết, mấy ngày nay liền thành kỳ nghỉ khó có được của mọi người, là ngày lành để la cà đi thăm người thân.
Tống Hà sáng sớm liền đến nhà Hạ Uyển, vừa giám sát Hạ Uyển học tập, xong rồi bắt đầu xuống tay chuẩn bị sửa sang lại phương án phân ruộng của Hạ gia trang.
Hạ Uyển thở dài, chậm rãi mở sách giáo khoa ra, cuộc sống của người cuối cấp thật là khó khăn quá đi.
Nhưng cũng có người không cảm thấy vậy, chẳng hạn như Lâm Thanh Thanh.
Hạ Uyển khâm phục Lâm Thanh Thanh từ tận đáy lòng, đứa trẻ nhiệt tình yêu thương học tập chân thành như vậy thật sự không nhiều lắm.
Khi Lâm Thanh Thanh đến nhà Hạ Uyển đều vào thẳng chủ đề học tập, cũng không chậm trễ thời gian một chút nào, nhưng hôm nay cô ấy lại tới vì Tống Hà.
"Chị Tống Hà có thời gian không? Em có chuyện muốn thương lượng cùng chị được không?" Lâm Thanh Thanh chạy đến bên người Tống Hà nhỏ giọng nói.
Tống Hà buông bút trong tay, gật gật đầu, nhìn Hạ Uyển đang căng lỗ tai nghe lén có chút buồn cười, đột nhiên không muốn làm cô được như nguyện, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói đi, đừng quấy rầy Uyển Uyển học tập."
Lâm Thanh Thanh không hiểu được ý xấu của Tống Hà, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, chị Tống Hà nói gì cô liền nghe hết.
Hạ Uyển trơ mắt nhìn hai người đi ra ngoài, chẳng lẽ mình lại phải đi nghe góc tường nữa sao......!Thôi, vẫn là chăm chỉ học tập đi.
Đi đến bên ngoài, Tống Hà nghi hoặc mà nhìn về phía Lâm Thanh Thanh, nói: "Thanh Thanh, tìm chị có chuyện gì sao?"
Lâm Thanh Thanh ngượng ngùng do dự một chút, nói: "Chị Tống Hà, em cùng người trong nhà đã thương lượng qua, chị có thể kèm em học hay không, em sẽ trả tiền."
Tống Hà nghe được Lâm Thanh Thanh nói như vậy nhẹ nhàng cười một tiếng, tính duỗi tay xoa xoa đầu em ấy, kết quả phát hiện mình với không tới, đành phải vỗ bả vai em ấy, cũng nói: "Không cần đưa tiền, em và Uyển Uyển cùng nhau học tập cho tốt, có cái gì không hiểu trực tiếp hỏi chị là được."
Lâm Thanh Thanh túm chặt Tống Hà chuẩn bị đi, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Chị Tống Hà, như vậy không được đâu, em nghe Uyển Uyển nói, chị kèm em ấy cũng không phải miễn phí."
Tống Hà dừng lại, tiếp theo trấn an mà nói: "Chị mượn đồ ăn nhà Uyển Uyển, chờ chị có điều kiện sẽ trả cho dì Vương, chuyện này còn hy vọng em thay chị bảo mật."
Nhưng Lâm Thanh Thanh cũng là một người cố chấp: "Không được, chị Tống Hà, em không thể trắng trợn mà chiếm tiện nghi của chị được, quyển ghi chú kia em cũng không thể sao chép miễn phí được.

Mẹ em nói một ngày liền định 10 công điểm, một công điểm là 4 xu, còn hơn 23 ngày nữa là đến khai giảng.

Như vậy tổng cộng phải trả cho chị là 9 tệ và 40 xu, làm tròn lên tổng cộng là 10 tệ."
Tống Hà nhìn Lâm Thanh Thanh bướng bỉnh không biết nói cái gì cho tốt: "Thanh Thanh, thật sự không cần, chị không phải mỗi ngày đều dạy hai em không, chị còn có công việc khác cần hoàn thành."
Lâm Thanh Thanh vẫn không cho cô đi: "Vậy mỗi người đều lui một bước, bằng không sau này em như thế nào mà không biết xấu hổ lại đây học nữa."
Hạ Uyển nghe được bên ngoài giống như mơ hồ truyền đến âm thanh tranh chấp, rốt cuộc tìm cho mình lý do quang minh chính đại mà đi ra ngoài nghe một chút, mặc dù cô biết chuyện của hai người kia không phải chuyện gì lớn.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Lâm Thanh Thanh giữ chặt Tống Hà đem một tờ đại đoàn kết liều mạng mà bỏ vào túi Tống Hà.
Tống Hà có chút đau đầu, sau khi cô nhận thức Hạ Uyển tại sao toàn bộ thế giới đều thay đổi.

Trước kia đều là cô cầu ông bà nội tìm người khác vay tiền, hiện tại thì khen ngược, một đám người đều lôi kéo cô không cho đi, một hai bắt cô phải lấy tiền.

Hạ Uyển thấy một màn như vậy, thật sự rất muốn ôm bụng cười to, nhưng cô vẫn nhịn xuống, cô biết nếu chính mình cười ra tiếng chị Tống Hà càng sẽ không nhận.
Sau đó Hạ Uyển đi tới gần Tống Hà nháy mắt ra hiệu cho Lâm Thanh Thanh đang giữ chặt người ta, giả vờ nói: "Thanh Thanh, nếu chị Tống Hà không cần, liền bỏ đi."
Rốt cuộc Lâm Thanh Thanh và Hạ Uyển từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ở chung lâu như vậy, nhìn ánh mắt Hạ Uyển liền biết trong lòng cô có chủ ý khác, ra vẻ mất mát nói: "Vậy được rồi."
Tống Hà thấy một màn như vậy thở phào nhẹ nhõm, đẩy Hạ Uyển cùng Lâm Thanh Thanh đến trong phòng nói: "Hai đứa nhanh đi vào học tập đi, chuyện khác không cần hai em nhọc lòng."
Buổi chiều, Hạ Đông Hạ Nam lại đây, gọi Tống Hà cùng đi đo đất, thừa dịp mấy ngày nay đo lường nhiều một chút, nếu không sau này phải chờ ban đêm sau khi tan làm mới có thời gian.
Hạ Uyển nghe được việc đi đo đất, tâm đều bay, cô đặt bút xuống chạy nhanh ra ngoài, hô: "Anh cả, anh hai đợi em với, cha nói, việc đo đất này em cũng đi cùng."
(Truyện chỉ được đáng tại Wattpad MyMy443 và dembuon)
Hạ Hồng Vệ chỉ nghĩ là sau khi tan tầm trời cũng mờ mờ tối cứ để một đứa con gái như Tống Hà đi theo một đám nhóc choai choai sợ ảnh hưởng không tốt, cho nên mới dặn dò con gái đi cùng, ai mà ngờ Hạ Uyển lại lấy điều này làm cớ để ban ngày ra ngoài chơi.
Tống Hà dùng giọng điệu như hống hài tử khuyên: "Thanh Thanh còn ở trong phòng học tập kìa, em không thể để mình em ấy trong phòng chứ.

Em mau ngoan ngoãn ở nhà học tập đi, chờ tới lúc chị lãnh lương sẽ mua đồ ăn ngon cho."
Hạ Uyển nào có chịu nghe, tính lôi kéo Lâm Thanh Thanh cùng đi ra ngoài, kết quả vào cửa liền nhìn thấy Lâm Thanh Thanh đang trầm mê học tập, cô vẫn là đánh mất cái ý niệm này, bởi vì mình không nghĩ dạy hư đứa trẻ ngoan chứ không phải bởi vì muốn ăn đồ ăn vặt đâu TvT.
Haizz, khi nào chị Tống Hà mới được phát tiền lương đây.
Hạ Uyển theo bản năng mà liếm liếm môi.
Chỉ là, ăn đồ ăn vặt, không phải, là không dạy hư đứa trẻ nhà người ta cũng phải trả cái giá thật lớn.
Hạ Uyển chỉ có thể trơ mắt nhìn anh hai ngốc Hạ Nam đang cười trào phúng nghênh ngang mà đi.
Hạ Uyển cũng cảm thấy thế giới này thay đổi rồi, lúc cô tỉnh dậy sau khi chết đuối, người trong nhà đều đem cô sủng thành bảo bảo, hiện tại không chỉ có mẹ ruột cả ngày dỗi cô, anh hai gặp mặt liền trào phúng cô, ngay cả anh cả cũng không vì cô nói chuyện.
Hạ Uyển xám xịt mà lăn trở về đi học tập.
Qua một hồi lâu, Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu, mới phát hiện trong phòng thiếu một người, hỏi: "Ai? Chị Tống Hà đâu."
"Bây giờ chị mới phát hiện a, chị Tống Hà đi đo ruộng rồi......"
Lâm Thanh Thanh kinh ngạc nói: "Vậy mà em không đi cùng?"
Hạ Uyển có chút chột dạ, nói: "Chị xem em là vì ai, em cũng không thể đem một minh chị bỏ lại được......"
Lâm Thanh Thanh ngượng ngùng mà cười hắc hắc, nói: "Vậy thừa dịp chị Tống Hà không có mặt, em mau nói xem, hồi nảy em cho chị ánh mắt đó là có ý gì?"
Hạ Uyển thiếu chút nữa đã quên chuyện này, đứng dậy đi trong phòng lấy ra món đồ ngày hôm qua đi Cung Tiêu Xã mua, đưa cho Lâm Thanh Thanh xem.
"Đây là cái gì?" Nhìn thứ vẫn bọc vải hoa màu xanh, Lâm Thanh Thanh có chút tò mò, một bên hỏi một bên mở ra xem.
Chỉ thấy trong bố kia là một cái hộp cơm hình chữ nhật bằng nhôm.
"Em mua thứ này làm gì vậy? Chúng ta cũng không dùng đến." Vẻ mặt Lâm Thanh Thanh khó hiểu, ăn cơm ở trường học đều có chén và mâm, cơ bản chưa thấy qua ai sài hộp cơm xa xỉ.
Hạ Uyển hận sắt không thành thép mà nói: "Chị ngốc sao, đây là em mua cho chị Tống Hà, sau này chị Tống Hà đi thôn Tiểu Trình dạy học, cũng không thể giữa trưa còn về nhà ăn cơm được.

Tiểu học lại không có nhà ăn."
"Nói ai ngốc hả? Nói ai ngốc hả?" Lâm Thanh Thanh là người nguyên tắc có thể động thủ liền không động khẩu, lại một lần trực tiếp nhẹ niết thịt ngứa của Hạ Uyển, "Chị còn không trị không được em."
Hạ Uyển cười đến mức mau chảy nước mắt, vội vàng xin tha nói: "Em, là em ngốc, em sai rồi......"
Đếm ruộng đất cũng không phải công việc thoải mái, Tống Hà không chỉ muốn đem số liệu ruộng đánh dấu, còn phải căn cứ địa hình cùng khoảng cách nguồn nước đem ruộng phân chia thành các cấp bậc khác nhau, chờ tổng hợp đủ số ruộng sở hữu còn phải căn cứ số dân cư đem ruộng chia thành những mảnh bằng nhau.
Hôm nay nhất định không xong liền được, chỉ có thể ghi lại số liệu đo được của Hạ Đông và những người khác vào sổ tay trước, chờ lúc sau có thời gian lại đơn độc sửa sang lại.
Còn chưa tới chạng vạng, Hạ Nam đã đói đến mức ngực dán sau lưng, oán giận cùng Hạ Đông nói: "Công việc đo đếm ruộng này so với công việc làm đồng của chúng ta như thế nào còn mệt hơn.

Hôm nay cứ như vậy đi, sớm kết thúc một chút về nhà ăn cơm."
Hạ gia trang ruộng nhiều, hai đầu bờ ruộng dài, một mảnh đất khả năng muốn đo thật nhiều lần, chạy qua chạy lại giữa hai đầu bờ ruộng có thể không mệt sao.
Hạ Đông mắt thấy Tống Hà cũng chỉ đi theo đếm đếm thôi mà đầu đã đầy mồ hôi, rốt cuộc nhả ra, nói: "Hôm nay liền đến đây thôi, ngày mai chúng ta tiếp tục."
Hạ Nam và mấy thanh niên làm việc cùng nhau đều đồng loạt phát ra tiếng hoan hô, tuy rằng khó có khi được làm chung với cô gái xinh đẹp nhưng cường độ công việc này cũng quá lớn.

Chủ yếu là việc đo đất này không chỉ phí thể lực, còn phải phí đầu óc, lúc đi học còn không dùng đầu óc nhiều bằng hôm nay.
Sau khi chấm dứt công việc Tống Hà cũng không về nhà ngay, trong lòng cô còn nhớ thương hai cô bé cấp ba của mình, cũng không biết hai người học như thế nào, may mắn hôm nay kết thúc sớm.
Tống Hà nghĩ đi nghĩ lại vẫn quay lại xem hai người kia có chuyện gì không hiểu cần cô hỗ trợ giải đáp một chút không.
Kết quả không nghĩ tới Lâm Thanh Thanh đã đi về nhà.
Trở về một chuyến không giúp được việc gì, còn không thể hiểu được nhận một món quà, hơn nữa món quà này nhìn còn quen cực kỳ, còn không phải là đồ vật ngày đó Hạ Uyển lôi kéo Hạ Đông đi mua sao.
Tống Hà buồn cười mà nghĩ, khó trách ngày đó chết sống không cho mình đi theo.
"Sao đột nhiên lại muốn đưa đồ cho chị?" Tống Hà hỏi.
"Chúc mừng chị tìm được công việc đó." Hạ Uyển chớp mắt với Tống Hà, sau đó dặn dò Tống Hà, "Trở về nhớ mở ra xem nha chị ~"
"Đã biết."
Về đến nhà Tống Hà mở gói hàng ra chuẩn bị cầm hộp cơm đi rửa sạch, liền nhìn đến tờ đại đoàn kết đè ở phía dưới hộp cơm, có chút dở khóc dở cười.
Hạ Uyển đã thành công tặng hộp cơm và tiền, cảm thấy mình rất tuyệt và cần tự thưởng cho bản thân một chút, cô liền chạy lon ton tới chỗ Vương Tú Cần đang ở làm cơm chiều, khoác tay Vương Tú Cần năn nỉ: "Mẹ, tối nay con có thể ăn một cái trứng gà luộc không?"
Vương Tú Cần vừa nghe, nâng cánh tay còn lại búng trán Hạ Uyển, hung dữ nói: "Con gái bao lớn rồi suốt ngày chỉ biết ăn, con gái của anh cả con còn chưa đòi nhiều như con."
Hạ Uyển ở bên cạnh vừa nghe mắng vừa nhìn Vương Tú Cần bỏ chút nước vào trong nồi sau đó còn bỏ thêm một cái trứng gà nữa.
Hạ Uyển vụng trộm cười, vui vẻ mà đem đầu dựa vào vai Vương Tú Cần.
Vương Tú Cần chịu không nổi mà lắc lắc, nói: "Được rồi, đừng ở chỗ này nhõng nhẽo nữa, đi đại đội xem sao cha con còn chưa về.


Gần tới giờ ăn cơm chiều hẳn là phải về từ sớm rồi chứ."
"Tuân mệnh ~" Hạ Uyển khoa trương mà chào theo kiểu quân đội.
Lúc này, một người cô trong thôn có quan hệ tốt với Vương Tú Cần hoang mang rối loạn mà chạy vào, hô: "Tú Cần, không ổn, lão Hạ nhà cô bị chặn ở đại đội, cô mau đi xem đi."
Vương Tú Cần nghe thấy cũng không vội, trước cùng Hạ Uyển nói: "Uyển Uyển trước tiên con đi kêu Đông tử cùng Nam tử đi đại đội, nhìn xem sao lại thế này, mẹ lập tức chạy qua." Sau đó bà dập lửa bếp lò trước.
Hạ Uyển vội vàng chạy đi tìm hai anh trai, một đường chạy một đường thở hỗn hễn.
Chờ anh em ba người đến nơi, trong viện của đại đội đã tụ tập rất nhiều người.
Người nhiều thanh âm liền hỗn độn, Hạ Uyển cẩn thận nghe ngóng một hồi lâu, mới nghe ra được sợ là chuyện muốn phân ruộng đất trong thôn khả năng bị tiết lộ ra ngoài.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Uyển chính là nhìn về phía Hạ Nam.
Hạ Nam rất là vô tội, hỏi: "Uyển Uyển em nhìn anh như vậy là sao?" Hắn phản ứng một lát, mới ý thức được ý tứ Hạ Uyển.

"Không phải em nghĩ là do anh nói đó chứ, tuy rằng anh nói hơi nhiều, nhưng anh cũng đâu có ngu."
Hạ Uyển ngẫm lại cũng phải, vì thế nhìn Hạ Đông xin giúp đỡ.
Nảy giờ Hạ Đông vẫn luôn lắng nghe, giải thích: "Không phải từ trong thôn chúng ta truyền ra, hẳn là mấy thôn cách vách."
"Đội trưởng Hạ, tôi nghe nói trấn trên muốn phân chia ruộng đất, vậy thôn chúng ta có tin tức gì chưa?"
"Đúng vậy, thôn của mợ tôi đã sớm có tin tức, vậy tại sao thôn chúng ta còn không có tin gì? Phân hay không phân mau cho chúng tôi câu trả lời chắc chắn chứ! Nếu không phải hôm nay đi tôi đi dạo qua một vòng thôn mợ tôi, chúng ta còn chẳng hay biết gì ấy chứ."
Ai mà không tưởng phân ruộng, đa số gia đình nhân khẩu nhiều, sức lao động cũng nhiều, từ lâu đã không muốn đi theo đại đội tính công điểm.
"Không được, ruộng đất làm sao có thể nói phân liền phân được, đó là muốn chịu......"
Người bên cạnh tay mắt lanh lẹ mà bưng kín miệng hắn, thấp giọng nói: "Anh điên rồi, lời này như thế nào có thể nói bậy."
"Vậy cũng không thể phân!"
"Tôi nói làm gì mà đám Hạ Đông Hạ Nam lại lén lút đi đếm ruộng làm gì, khẳng định là có quỷ!"
Phần lớn những người trên đều là người hưởng thụ cuộc sống tập thể, lúc làm việc không xuất ra bao nhiêu lực, mỗi lần phân chia đồ vật luôn chạy tới đầu tiên, lại có thể đạt được công điểm giống nhau, có loại ngày lành này ai mà muốn trở về ngày tháng sinh hoạt tự cấp tự túc.
Hạ Hồng Vệ còn chưa nói gì, hai bên đã cãi nhau um sùm.
"Ta phi, mấy người còn không phải là thấy có hại nên khó chịu, chiếm tiện nghi không đủ sao, ăn thịt người, uống máu người ta thời gian dài như vậy, có mặt mũi xíu đi."
"Nghe một chút miệng bà sao lại thúi như vậy, đều là mọi người làm việc cùng nhau, tôi đá bỏ ngày nào, sao lại là chuyện của bà."
Tuy nhiên cuối cùng cả hai bên đều nhắm vào Hạ Hồng Vệ, không rõ vì sao ông ấy còn chưa công bố tin tức này.
Truyện được đăng tải tại Wattpad MyMy443 và dembuon
Trường hợp này Hạ Hồng Vệ cũng không thấy lạ, lúc nhận được văn kiện ông đã nghĩ tới rồi, bởi vì chuyện này trong thôn thực mau liền sẽ xuất hiện một trận biến động trọng đại.
Chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, một trận mưa to liền quấy rầy kế hoạch của ông.
Nếu đều đã tới bước này, Hạ Hồng Vệ liền quyết định dứt khoát trực tiếp đem chuyện này giải quyết cho xong, nói với đám đông: "Mọi người đợi một lát, tôi sẽ giải thích cho mọi người.

Nếu mọi người đều đã biết, vậy gọi người trong thôn đều tới đây, chúng ta cùng thảo luận chuyện này."
Nói xong, Hạ Hồng Vệ quay đầu vào phòng phát thanh, từ loa phát truyền đến thanh âm của ông: "Người dân Hạ gia trang chú ý, hiện tại lập tức đến đại đội mở họp, thảo luận sự tình phân ruộng đất, tất cả mọi người đều mau tới!" Cũng lặp lại ba lần.
Tống Hà thực mau liền đến đại đội, sau khi vào cửa liếc mắt một cái là thấy được Hạ Uyển, thò lại gần hỏi: "Uyển Uyển, có chuyện gì vậy?"
Hạ Uyển nhẹ giọng giải thích: "Chuyện phân chia ruộng đất, người trong thôn đều đã biết."
Tống Hà "A" một chút, hỏi: "Làm sao mà biết được?"
Hạ Uyển dùng đầu hướng về phía bà dì đang lớn miệng khoa tay múa chân kia, bĩu môi nói: "Bà ấy nói là đi nhà mợ thăm người thân nghe được."
Tống Hà quay đầu nhìn một chút, bất đắc dĩ nói: "Không phải bà đó đã sớm không cùng nhà mợ lui tới rồi sao."
Hạ Uyển: "Ai mà biết được bà đó, dù sao chuyện đều do bà ấy nói."
Hạ Uyển không có một chút ấn tượng nào tốt đối với bà cô kia, suốt ngày chỉ thích thêm mắm dặm muối đi nói linh tinh chuyện người khác.

Tống Hà: "Vậy đội trưởng Hạ có tính toán gì chưa?"
Hạ Uyển: "Cha em gọi mọi người trong thôn tới, hẳn là chuẩn bị bóc thăm đó."
Quả nhiên, đợi trong chốc lát, Hạ Hồng Vệ nói: "Chúng ta không đợi nữa, cũng không sai biệt lắm mỗi hộ đều có một người, một hộ chọn một người đại diện lên bốc thăm."
Có người không làm: "Tại sao phải bóc thăm, phương pháp chia như thế nào?"
Hạ Hồng Vệ vuốt tẩu thuốc, nói: "Tôi vốn chuẩn bị chờ xác định phương án chia ruộng rồi mới thông báo cho mọi người nhưng ai cũng đều sốt ruột như vậy, tôi đây cũng không trì hoãn thêm, hôm nay bóc thăm trước.

Tôi cùng thư ký sẽ đi trấn trên thương lượng chuyện phân ruộng như thế nào."
"Hôm nay không có chuẩn bị, mỗi hộ cử một người trực tiếp đi lên lựa chọn, đăng ký ở chỗ người ghi điểm, để xem bên nào nhiều phiếu hơn." Thư ký Thôn tính tình tương đối tốt, trong thôn phần lớn đều là Hạ Hồng Vệ đen mặt, thư ký Thôn diễn vai người tốt, lần này cũng không ngoại lệ.
Nghe được muốn một người trong hộ đi lên, mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không muốn làm chim đầu đàn, mặc kệ cuối cùng phân hay không phân, người đầu tiên đi lên luôn sẽ bị người khác ghi hận.

Hạ Uyển nhìn không được, trực tiếp đi lên phía trước, thanh âm vang dội mà nói: "Phân! Nhà của chúng tôi chọn phân!"
Có người trào phúng nói: "Hai đứa anh trai nhà ngươi còn chưa nói lời nào, khi nào đến phiên cái đứa nha đầu ngươi làm chủ."
Người nọ nhìn đến sắc mặt Hạ Hồng Vệ âm trầm, nghĩ đến tiểu nha đầu trong miệng hắn chính là con gái nhỏ nhà đội trưởng Hạ, ngượng ngùng mà im miệng.
Hạ Uyển hung dữ mà nói vọng lại: "Hiện tại nhà của chúng tôi là ba hộ, có ý kiến? Có ý kiến nhà ông cũng phân gia đi."

Hạ Uyển xuất đầu kéo theo càng nhiều người, trong nháy mắt người đi lên đăng ký đã hơn phân nửa, đa số mọi người đều chọn chia ruộng.
Kết quả cuối cùng ra tới, mấy hộ duy trì không chia điền sắc mặt đặc biệt khó coi.
Hạ Hồng Vệ làm người ghi điểm đem kết quả đọc ba lần qua loa, nói: "Có ai có ý kiến không, chờ mùa thu năm nay qua đi, đến mùa đông chúng ta sẽ bắt đầu chia."
Nhưng vẫn có người không cam lòng, hô: "Chúng tôi không đồng ý, trong thôn ruộng không thể động vô, ruộng là của tập thể, không phải của các người."
Hạ Hồng Vệ liếc mắt nhìn phía kia một cái, nhàn nhạt nói: "Hiện tại không muốn chia cũng được, có thể đi lên đăng ký, trong thôn sẽ lưu lại một mảnh ruộng, muốn làm việc tập thể đại đội cũng sẽ an bài.

Công điểm cứ nhớ theo lẽ thường, đồ vật sẽ tính riêng cho từng người."
Mấy người kêu la to nhất đều không lên tiếng, ai mà không biết tính nết những người còn lại, nếu chuyên môn vẽ ra một mảnh cho bọn họ làm, không có ai phụ trách thì chắc họ cũng không trồng được lương thực.
Hạ Hồng Vệ đứng ở phía trước nhìn mọi người, hỏi: "Còn có người có ý kiến sao?"
Thấy không ai lên tiếng, Hạ Hồng Vệ gật gật đầu, nhìn về phía thư ký Thôn.
Thư ký Thôn bắt đầu hoà giải nói: "Vậy hôm nay liền tới đây, mọi người trở về ăn cơm đi, chờ thương lượng với trong trấn có kết quả sẽ thông báo cho mọi người."
Hạ Uyển nhìn trận này được giải quyết nhanh chóng, nhịn không được ở trong lòng vỗ tay cho lão cha cấp nhà mình, có thể thừa dịp mọi người chưa kịp phản ứng liền giải quyết dứt khoát.
Tuy rằng trong đám người vẫn có người có ý kiến, nhưng chuyện lớn như này cũng đi qua, chuyện còn lại phỏng chừng tới lúc chia ruộng lại giải quyết.
Hạ Hồng Vệ đi đến bên phía Hạ Uyển, dặn dò Hạ Đông: "Tranh thủ mấy hôm nay đẩy nhanh tiến độ, cố gắng hoàn thành đo đạt ruộng đất càng sớm càng tốt."
Sau đó hỏi Tống Hà: "Hà tử? Khi nào có thể hoàn thành phương án chia ruộng này, không cần đẩy nhanh tốc độ, chú muốn biết trước tình hình như thế nào."
Tống Hà ở trong lòng yên lặng tính toán một chút, nói: "Chờ đo đạc xong còn phải tính toán cách phân chia, khả năng phải hơn nửa tháng, nhưng con sẽ cố gắng tranh thủ để hoàn thành sớm."
Hạ Hồng Vệ gật đầu nói: "Không có việc gì, chuyện này không vội, trước khi thu hoạch mùa thu xong khẳng định không kịp chia."
Tiếp theo nhìn về phía Hạ Uyển, chưa nói gì, nhưng trong mắt Hạ Hồng Vệ tràn ngập vui mừng, nha đầu này rốt cuộc cũng trưởng thành, lá gan cũng biến to, đều dám đứng ra hỗ trợ cha mình.

Sau đó cầm điếu thuốc gõ nhẹ đầu Hạ Uyển, nói: "Đi, về nhà."
Hạ Uyển che lại đầu yên lặng ở trong lòng chửi thầm, vì cái gì tất cả mọi người đều thích gõ đầu mình, vậy nên mình mới không cao nỗi.
Trên đường trở về, Hạ Uyển mới phát hiện hình như từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn thấy mẹ.
Di, sao hôm nay mẹ yên tâm mình quá vậy, tống cổ ba anh em mình lại đây xong cũng không lộ mặt miếng nào?
"Cha, sao mẹ chưa tới đây nữa?" Hạ Uyển mở miệng hỏi, tuân thủ nguyên tắc không hiểu hỏi liền.
Hạ Hồng Vệ: "Mấy đứa làm sao biết việc này? Cha thấy chưa đọc loa là tụi con đã có mặt rồi."
"Có một dì đi trong nhà tìm mẹ, mẹ nói với con tắt bếp rồi sẽ tới đây, kết quả như thế nào nửa ngày rồi đều không thấy bóng người?" Hạ Uyển trong lòng có chút bất an, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Hạ Hồng Vệ nhìn con gái đang hoảng loạn, nói: "Về nhà nhìn xem sẽ biết, con hoảng làm gì? Mẹ con nghe thông báo xong không tới cũng bình thường, không phải chuyện gì lớn."
Hạ Uyển nhìn cha già vân đạm phong khinh mà hút thuốc, phát hiện một người hiện đại nhìn quen sóng to gió lớn cư nhiên là người không bình tĩnh nhất.
Về đến nhà, Hạ Uyển phát hiện quả nhiên do mình suy nghĩ nhiều, mẹ cô đang đóng đế giày ở gian ngoài.
Vương Tú Cần giương mắt nhìn thất cha con hai người đã trở lại, lại cúi đầu tiếp tục việc trong tay, nói: "Cơm còn ở trong nồi, nhanh lên ăn đi, để lâu nó lạnh."
Hạ Uyển đi đến phòng bếp, tìm một vòng cũng chưa tìm được trứng luộc của mình, lớn tiếng hướng trong phòng hô: "Mẹ ơi, trứng gà của con đâu?"
Vương Tú Cần tức giận mà nói: "Kêu cái gì mà kêu, vừa mới có người tới, trứng gà đã để cho họ ăn, con muốn ăn thì lại nấu một cái."
"Mẹ! Mẹ đem trứng gà của con cho ai vậy!" Hạ Uyển phát ra một tiếng kêu đau lòng.
"Bà mối!"
"Nga, bà mối nha......!Làm mai cho ai vậy mẹ!?" Hạ Uyển ngậm bánh bột ngô từ trong phòng bếp chạy ra.
Vương Tú Cần nhìn con gái ngốc nhà mình, nói: "Con đoán xem."
"Dạ? Anh cả anh hai đều đã kết hôn, hiện tại anh ba tham gia quân ngũ cũng không có khả năng, không phải là con chứ!" Hạ Uyển cả kinh nói.
Vương Tú Cần mắt trợn trắng, nói: "Mẹ mới lười quản con."
"Không phải, vậy còn có ai nha, nhà mình cũng không còn đồng chí nào khác độc thân nữa?"
Vương Tú Cần: "Là Tống Hà, cũng không phải tới nhà mình làm mai, hỏi thăm tình huống trong nhà, nếu cảm thấy thích hợp, bà mối lại đi nhà gái hỏi, nhìn xem có ý tứ để hai bên thấy gặp mặt hay không."
"A? Ai ạ, làm mai cho ai ạ?" Hạ Uyển chờ không kịp, đoạt lấy đồ trong tay Vương Tú Cần.
Vương Tú Cần cũng không biết chuyện ở trấn trên của anh em họ, chỉ nói: "Hẳn là con không quen, thôn Ao Bình."
Hạ Uyển thật đúng là không biết, nam chủ có phải người thôn Ao Bình hay không.
Vương Tú Cần nhìn vẻ mặt ngây thơ Hạ Uyển, dặn dò nói: "Sự tình còn không có định, đừng cùng Hà Tử nói bậy."
Mi: chương này gần 5k chữ lận đó cả nhà TvT.