Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 25




Không dám có thêm động tác, Nhâm Hoài Phong rút trở lại bên cạnh, hai người yên lặng một lúc, Tiêu Diên Lễ nói: “Ngủ đi.”

Nhâm Hoài Phong ừ một tiếng, hắn không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, muốn cùng Tiêu Diên Lễ ngủ một giấc.

Nhưng sao có thể mở miệng đây, đừng nói Tiêu Diên Lễ chưa bao giờ cùng nam tử tiếp xúc thân mật, lễ giáo và gia phong trong gia tộc lớn, cũng làm cho Tiêu Diên Lễ không quá dễ dàng tiếp thu cùng nam tử phát sinh quan hệ thân mật.

Cái hôn vừa nãy kia xem như là trộm được, thừa dịp Tiêu Diên Lễ không phản ứng lại, nếu phản ứng lại, không chừng đem mình nhấn giữ.

Dù sao Tiêu Diên Lễ người này thoạt nhìn hệt như cá tính lãnh đạm.

Chính vì Tiêu Diên Lễ như vậy, mới khiến Nhâm Hoài Phong lần đầu tiên nhìn thấy liền bị hấp dẫn.

Tiện đà ngày nhớ đêm mong, cho đến không có cách nào tự kiềm chế.

Nhâm Hoài Phong nghĩ đi nghĩ lại cho tới lúc ngủ mất, chờ sáng sớm hôm sau tỉnh lại, bên cạnh ổ chăn đã nguội, người kia không biết đi nơi nào.

Nhâm Hoài Phong có chút hối hận, hiếm có cơ hội cùng giường, mình mạnh hơn, sao không đem Tiêu Diên Lễ ngủ a.

Làm sao ngủ đây, làm sao… Nhâm Hoài Phong khổ não nhéo đầu hai phát, quyết tâm tối hôm nay nhất định phải đem Tiêu Diên Lễ ngủ, bằng không hắn chính là thiên hạ đệ nhất ngu!

“Nhâm Tam công tử, người đã tỉnh chưa? Nô tỳ tiến vào hầu hạ người rửa mặt được không?” Bất thình lình ngoài cửa vang lên âm thanh tỳ nữ.

Nhâm Hoài Phong sợ hết hồn, tỳ nữ kia hiểu ý mà bổ sung một câu: “Nô tỳ là thiếp thân tỳ nữ của Nhị gia, tên là Thu Hòa, kính xin Nhâm Tam công tử để nô tỳ đi vào hầu hạ người.”

“Được, ngươi vào đi.” Nhâm Hoài Phong từ trên giường bò lên, một nữ tử tướng mạo uyển ước bưng nước rửa mặt nóng hổi vào, vắt khăn đưa cho hắn.

Nhâm Hoài Phong có chút không quen, qua loa hai ba lần, chuẩn bị ném vào trong chậu, Thu Hòa lại đưa tay tới đón.

“Cái kia, Thu Hòa cô nương, ngươi giúp ta đi phòng ta, lấy y phục của ta tới.” Nhâm Hoài Phong tối hôm qua chỉ mặc áo sơ mi liền đến leo cửa sổ, bây giờ không có y phục mặc.

Thu Hòa đáp vâng một tiếng, đang chuẩn bị ra ngoài, chợt nhớ tới: “Nhâm Tam công tử, nô tỳ vừa nãy nhìn thấy, Xuân Hương tiến vàophòng công tử thu dọn, cầm y phục của công tử đi giặt.”

Nhâm Hoài Phong cảm giác như bị sét đánh, chết trân tại chỗ.

“Nô tỳ tìm kiện y phục của Nhị gia cho người mặc.” Thu Hòa kiến nghị.

Nhâm Hoài Phong lúc này thật cao hứng, “Vậy phiền Thu Hòa cô nương.”

Nghĩ mình đang mặc y phục của Tiêu Diên Lễ, Nhâm Hoài Phong trong lòng cảm thấy sảng khoái, bước đi như lướt, mang theo gió.

Ra sân bị Tiêu Tứ Lang nhìn thấy, Tiêu Tứ Lang nhìn chằm chằm Nhâm Hoài Phong một hai giây, khi Nhâm Hoài Phong chưa phát hiện, liền thu hồi loại ánh mắt xét kỹ này.

“Nhìn bộ dạng ngươi thật ngốc!” Tiêu Tứ Lang độc miệng nói.

Nhâm Hoài Phong liếc mắt Tiêu Tứ Lang một cái, không cùng Tiêu Tứ Lang tính toán.

“Nhị ca ngươi đâu?”

Tiêu Tứ Lang nói: “Giờ này chắc đang ở phòng khách cùng mẫu thân.”

Nhâm Hoài Phong nhảy nhảy nhót nhót chạy về phía trước, hận không thể cả người đều bay lên.

Tiêu Tứ Lang nhìn mông hắn, nhìn chằm chằm một lúc, bị Nhâm Hoài Phong phát hiện: “Ngươi làm gì? Ngươi không phải thẳng nam sắt thép sao?”

Tiêu Tứ Lang cau mày, nghe không hiểu Nhâm Hoài Phong nói, “Cái gì thẳng nam sắt thép?”

Nhâm Hoài Phong không giải thích, chỉ nói: “Ngươi sao đột nhiên nhìn chằm chằm ta? Ánh mắt lén lén lút lút!”

Tiêu Tứ Lang nhất thời hiểu rõ ý của hắn, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, Đại lão gia ngũ đại tam thô [1], ai thèm coi trọng ngươi?”

[1] Ngũ đại: hai bàn tay lớn, hai bàn chân lớn, đầu lớn; Tam thô: bắp chân thô, eo thô, cổ thô; (năm lớn ba thô: chỉ những người vóc dáng tráng kiện, cao to)

Nhâm Hoài Phong trôi chảy đáp một câu: “Nhị ca ngươi.”

“Hừ, ngươi đừng đắc ý! Còn chưa tiến vào cửa Tiêu gia môn, đã thật coi mình là nữ chủ nhân?”

Nhâm Hoài Phong nói: “Ta không có ý định tiến vào cửa Tiêu gia ngươi, ta quyết định thú Nhị ca ngươi về Nhâm gia ta, làm chính thất phu nhân của ta, khà khà, ai nghĩ hắn sẽ làm Nhâm lão bà đệ Tam a?”

Tiêu Tứ Lang chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy, nhất thời tức giận đến không phản đối.

Nhâm Hoài Phong còn không quên mục đích ban đầu, tra, “Nói, ngươi vừa nãy nhìn chằm chằm ta làm gì, nín một bụng ý nghĩ xấu, chắc chắn không phải chuyện tốt!”

Tiêu Tứ Lang suy nghĩ một chút, vẫn là nói: “Ngươi ngày hôm nay còn có thể rời giường, không phải nói…”

“Ta làm sao không thể rời giường?” Nhâm Hoài Phong không nghe xong một nửa.

“Ngươi không phải ngủ cùng Nhị ca ta? Sức chiến đấu Nhị ca ta chỉ như thế? Không đúng!” Tiêu Tứ Lang nói.

Nhâm Hoài Phong hơi đỏ mặt, “Nhìn ngươi cũng ra dáng, hóa ra là loại hạ lưu lưu manh, ta coi như ngủ với Nhị ca ngươi, dựa vào cái gì là hắn ngủ ta a, ta ngủ hắn không được?”

Tiêu Tứ Lang cười hì hì, lắc đầu một cái: “Nhị ca ta sao có khả năng tình nguyện dưới người?”

Nhâm Hoài Phong cả giận: “Hừ, chính là ta ngủ hắn, mặc kệ có tin hay không!”

Hai người tiến vào phòng khách, không tiếp tục cãi vã.

Tiêu Diên Lễ hầu bên người Tiêu lão thái quân, trước mặt đặt một đĩa điểm tâm, y đang cầm một khối tại ăn, ngón tay như bạch ngọc, vừa nhìn đã thấy là tay đánh đàn, nhìn đến tim Nhâm Hoài Phong nhảy rầm rầm.

Lông mày kia mắt kia mũi kia môi kia, toàn bộ đều là bộ dáng Nhâm Hoài Phong yêu.

Nhâm Hoài Phong càng thêm hối hận, tối hôm qua sao lại chỉ đụng vào một Tiêu Diên Lễ một chút, cái gì cũng không làm.

Quá thiệt thòi!

“Nhâm gia Tam tiểu tử đến, đến ngồi.” Tiêu lão thái quân đối Nhâm Hoài Phong vẫn rất nhiệt tình.

Nhâm Hoài Phong ngồi bên cạnh Tiêu Diên Lễ, cũng lấy đĩa điểm tâm kia đến ăn. Cảm giác vô cùng ngọt, rất ăn ngon, quả nhiên ăn đồ Tiêu Diên Lễ ăn không giống bình thường.

Tiêu Diên Lễ tại một khắc Nhâm Hoài Phong vào cửa kia, ánh mắt khẽ nhìn lướt qua, nhận ra bộ y phục kia là của mình, đặc biệt hai ngày trước còn mặc qua một lần.

Nghĩ đến phần lớn người trong phủ  đều nhận ra, Tiêu Diên Lễ trong lòng thở dài.

Bây giờ có nói tối hôm qua bọn họ trong sạch, phỏng chừng không một ai tin đi.

“Ta hoài nghi Thẩm Thuần đang làm ngụy trang, hiện tại đánh tới là thời điểm nhóm ta không phòng bị, huống chi kinh thành hư không, dù chúng ta có Thận Quận Vương trong tay, nhưng khó có thể đảm bảo Thẩm Thuần sẽ quan tâm tính mạng thân sinh phụ của hắn.”

Tiêu Tứ Lang đột nhiên mở miệng nói.

Tiêu Diên Lễ tiếp một câu: “Hắn muốn làm Hoàng Đế, tất nhiên bận tâm đến danh tiếng, Thẩm Thuần không ngu như vậy.”

Nhâm Hoài Phong ăn điểm tâm, cà lăm không rõ mà nói: “Sách sử đều do Hoàng Đế sai người viết, Hoàng Đế muốn viết cái gì thì viết cái đó, còn sợ thanh danh không tốt?”

Tiêu Diên Lễ liếc mắt nhìn Nhâm Hoài Phong một cái, Nhâm Hoài Phong đang ngậm nửa khối điểm tâm trong miệng, vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói.

Nhưng hắn lúc thường ở nhà tùy tiện quen rồi, cũng không quá chú ý hình tượng.

Tiêu Diên Lễ nhìn sang, hắn nhất thời kinh ngạc, nuốt toàn bộ điểm tâm trong miệng xuống cổ họng, tắc nghẽn.

Khó chịu đòi mạng.

Tiêu Diên Lễ một bên thay hắn rót nước, một bên giúp hắn vỗ lưng.

“Coi như là thích, cũng phải ăn từ từ.”

Tiêu lão thái quân cũng nói: “Hoài Phong nếu như thích, ta sai trù phòng làm thêm chút.”

Nhâm Hoài Phong vất vả ngừng lại, uống hết mấy ngụm nước, ngượng ngùng nói: “Các ngươi tiếp tục, các ngươi tiếp tục đàm luận.”

“Về mặt binh lực mà nói, người của chúng ta khẳng định không đủ, quân Tây Bắc Tiêu gia có mười vạn, Phong Dương quan bên kia về đây chỉ có bốn mươi ngàn, cấm quân kinh thành hai mươi ngàn, tổng cộng mười sáu vạn nhân mã. Mà Gia Lâm quan trú đóng hai mươi vạn binh mã, hơn nữa còn liên hiệp với đám người Man kia, chúng ta phải nghĩ chiêu hiếm, mới có thể chiến thắng.”

Hai huynh đệ Tiêu gia trầm mặc, Nhâm Hoài Phong chen miệng nói: “Hai mươi vạn Gia Lâm quan kia, họ Thẩm hắn cũng không thể mang toàn bộ đi, Gia Lâm quan không coi không thủ? Không chờ hắn đánh tới kinh thành, đã bị người Bắc Địch theo phía sau mông thu thập.”

Tiêu Tứ Lang liếc mắt nhìn Tiêu Diên Lễ một cái, “Ngươi cùng Nhị ca bị bệnh chút thời gian có chỗ không biết, Thẩm Thuần cấu kết người Bắc Địch.”

“Có ý gì, người Bắc Địch sẽ nghe lệnh Thẩm Thuần?” Nhâm Hoài Phong vội hỏi.

Tiêu Diên Lễ cũng nói: “Bắc Địch Thủ lĩnh Thác Bạt Hồng, tính tình hung hăng ngông cuồng, hắn sẽ không mặc cho Thẩm Thuần bài bố, trừ phi Thẩm Thuần đồng ý dùng điều kiện phong phú đánh đổi với hắn.”

Tiêu Tứ Lang nói: “Một người phụ nữ, cùng một nửa giang sơn.”

Nhâm Hoài Phong có chút ngạc nhiên: “Một nửa giang sơn, họ Thẩm hắn thật hào phóng! Tuy rằng đủ mê hoặc người, nhưng dù sao cũng là nói suông, người Bắc Địch sẽ tin? Xem ra do tác dụng của nữ nhân kia, nữ nhân nào lại có thể làm cho họ Thẩm và người Bắc Địch cấp tốc thành lập quan hệ hợp tác? Mỹ nữ giống nhau, cũng không làm được oa…”

Đột nhiên Nhâm Hoài Phong không nói, hắn liếc nhìn Tiêu Diên Lễ, có chút lúng túng.

Tiêu Diên Lễ trên mặt không biểu tình gì, chỉ hỏi: “Thẩm thị chạy đến Gia Lâm quan?”

Tiêu Tứ Lang gật đầu, “Có lẽ Thẩm Thuần dự mưu tới đón, bằng không không thể chạy nhanh như vậy.”

“Thiên gia có ý gì?” Tiêu Diên Lễ hỏi.

Những này qua y không vào triều, tất cả Tiêu Tứ Lang làm chủ, thành người đáng tin nhất trước mặt Thiên gia, tin tức trong triều đình tất nhiên hắn rõ ràng nhất.

“Sau khi Thái tử đăng cơ, mấy lần triệu đại thần nghị sự, trước mắt thảo luận ra một biện pháp hơi khả thi, chỉ là cần phải có người làm mồi. Binh hành hiểm chiêu, mới có thể lấy yếu thắng mạnh, chỉ muốn giết Thẩm Thuần, còn thuần phục vây cánh Thẩm gia, cùng thu phục biên quan, dù thêm ba năm năm năm, cũng không phải việc khó gì.”

Tiêu Diên Lễ gật đầu, “Là kế hoạch gì?”

“Trước mắt vẫn là mô hình, khó nói, chỉ là mồi này tất nhiên một đi không trở lại, phải tinh thông binh thuật, có thể mê hoặc Thẩm Thuần chút thời gian, cho nên ứng cử viên phi thường trọng yếu… Nhị ca, ta dự định ta đi.”

“Không được!” Tiêu lão thái quân vẫn luôn trầm mặc kiên quyết phủ quyết, “Ngươi đừng quên, Tích Thu còn mang thai hài tử, ngươi muốn nhi tử của ngươi sinh ra liền không có phụ thân, Tích Thu nửa đời sau trở thành quả phụ? Ngươi nhẫn tâm sao?”

Tiêu Tứ Lang trầm mặc, hắn yêu Đông Tích Thu tha thiết, nơi nào sẽ nhẫn tâm? Nhưng gia quốc thiên hạ, không có quốc, từ đâu tới gia?

Yên lặng nửa ngày, Tiêu Tứ Lang nói: “Trước mắt vẫn còn đang thảo luận, dù sao biện pháp này cũng chỉ chắc chắn một nửa, vẫn cần hoàn thiện thêm mới được. Còn thời cơ, cũng phải căn cứ tình huống mà xác định, mẫu thân không cần quá lo lắng.”

Mấy người không bàn luận quốc sự nữa, các phu nhân cũng tới, cùng nhau tùy ý hàn huyên tán gẫu, sau đó bọn hạ nhân bưng bữa sáng tới, hầu hạ ăn, người một nhà giải tán ai đi đường nấy, việc mình mình làm.

Tiêu Diên Lễ đi thư phòng, Nhâm Hoài Phong cũng đi cùng.

Vừa vào cửa, Nhâm Hoài Phong liền đóng cửa, Tiêu Diên Lễ ngồi ở sau án thư mặt, giương mắt hỏi hắn: “Đóng cửa làm chi?”

Nhâm Hoài Phong chạy qua, víu một bên án thư, nói với Tiêu Diên Lễ: “Nhị gia, ngươi chắc chắn phát giác, ta ăn điểm tâm nhìn ngươi rất nhiều lần, càng nhìn ngươi càng thích, chỗ nào cũng thích, hận không thể coi ngươi là bảo bối nhốt lại.”

Tiêu Diên Lễ hơi câu môi, khóe mắt mang theo nét cười, không rõ ràng, nhưng Nhâm Hoài Phong nhìn ra.

“Nhâm Tam công tử cuối cùng cũng coi như không phụ danh tiếng tay ăn chơi, nói được vào lời chót lưỡi đầu môi.”

Nhâm Hoài Phong nói: “Những câu này, ta chỉ nói qua một mình ngươi, chỉ một mình ngươi nắm giữ lòng ta.”

Tiêu Diên Lễ cúi đầu đọc sách, Nhâm Hoài Phong dịch tới gần, nhìn mặt Tiêu Diên Lễ, nhìn chằm chằm không chớp mắt, than thở: “Ngươi làm sao nhìn đẹp mắt như vậy?”

Tiêu Diên Lễ hỏi: “Ngươi cứ như vậy yêu thích túi da của ta?”

Nhâm Hoài Phong đáp: “Ngươi dạng gì ta đều yêu thích, trong mắt người tình hóa Tây Thi, ta cảm thấy ngươi giờ nào khắc nào cũng khiêu khích trái tim của ta, ở trong lòng ta rầm rầm nhảy lên, trước đây chưa từng có.”

“Xong đời, ta muốn xong!” Nhâm Hoài Phong ngửa mặt về phía sau, ngã trên mặt đất, nhìn trần nhà.

“Đứng lên, trên đất lạnh.” Tiêu Diên Lễ nhìn bộ dáng Nhâm Hoài Phong ngã chỏng vó lên trời, cảm thấy buồn cười.

Nhâm Hoài Phong nghe lời mà bò dậy, xoa cằm nhìn Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ không để ý tới hắn.

Nhâm Hoài Phong nhìn một phút chốc, bỗng nhiên nói: “Tiêu Diên Lễ, đưa tay cho ta nhìn.”

“Làm gì?” Tiêu Diên Lễ duỗi tay trái, Nhâm Hoài Phong chộp vào trong tay, “Ta vừa ở phòng khách, nhìn đến ngươi cầm miếng điểm tâm trong tay ăn, ta liền nghĩ, tay người này sao lại nhìn đẹp như vậy. Sau đó ngươi quay đầu nhìn lại ta, ta ngay cả tim đập cũng sẽ ngừng, ngậm nửa khối bánh ngọt trong miệng suýt đem mình nghẹn chết.”

“Tiền đồ ngươi thật lớn.” Tiêu Diên Lễ trở tay đánh, Nhâm Hoài Phong không phản kháng, Tiêu Diên Lễ cũng liền không đánh.

“Nhị gia, hỏi ngươi một việc.”

“Ngươi hỏi.” Tiêu Diên Lễ một tay mài mực.

“Ừm…” Nhâm Hoài Phong nghĩ làm sao mở miệng, Tiêu Diên Lễ lẳng lặng mà mài mực.

Nửa ngày Nhâm Hoài Phong khép nép lên tiếng: “Ta muốn hỏi ngươi, ngươi cùng tức phụ trước của ngươi lên giường có lâu không?”