Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 18




Tiêu phủ.

Trên đại sảnh ngồi nghiêm chỉnh.

Tiêu Diên Lễ và Tiêu Tứ Lang đều ở đó, Tiêu lão thái quân một mặt nghiêm túc ngồi tại chính vị.

Các phu nhân không có mặt, hai nam nhân trầm mặc không nói.

Ánh mắt Tiêu lão thái quân rơi trên người Tiêu Diên Lễ, “Quyết định là ngươi làm, chủ ý là ngươi lấy, ngươi nói hiện tại nên thế nào?”

Tiêu Diên Lễ còn chưa nói chuyện, Tiêu Tứ Lang đã giành trước: “Mẫu thân, nếu không phải Tích Thu cảnh giác, chỉ sợ tôn tử và tức phụ người hiện tại đều không còn, nữ nhân ác độc kia chết không hết tội!”

Tiêu lão thái quân cả giận nói: “Lão Tứ, ngươi không có đầu óc sao?”

Tiêu Tứ Lang còn tức giận bất bình, nhưng đến cùng không lên tiếng tranh luận.

Tiêu lão thái quân nói: “Thẩm Thừa Ninh là thê tử ngươi hay thê tử Nhị ca ngươi, lúc nào đến phiên ngươi quyết định? Ta hiện tại hỏi chính là Nhị ca ngươi, Diên Lễ, ngươi muốn làm thế nào?”

Tiêu Diên Lễ chậm rãi mở miệng: “Nếu người đã nhốt lại, vậy dĩ nhiên không có đạo lý lại thả ra, cũng không phải không có cách giải quyết.”

Tiêu lão thái quân trầm ngâm: “Ngươi nói xem.”

Tiêu Diên Lễ nói: “Thẩm thị hại huyết thống Tiêu gia ta, không lưu lại được, viết hưu thư [1] đi.”

[1] giấy bỏ vợ

Tiêu lão thái quân nở nụ cười: “Nữ nhân này do Hoàng gia tứ hôn, ngươi dám?”

Tiêu Diên Lễ trầm mặc không nói.

Tiêu lão thái quân nhìn thứ tử mấy lần, bỗng nhiên muốn dò xét.

“Diên Lễ a, ta thế nào cảm thấy ngươi gần đây thay đổi?”

Tiêu Diên Lễ khó nhận thấy khẽ run run, “Mẫu thân nhìn lầm rồi, nhi tử chưa bao giờ thay đổi.”

“Đúng không?” Tiêu lão thái quân ôn thanh hỏi, “Ta nghe nói ngươi cùng Thẩm thị ầm ĩ một trận lớn, là vì một bộ họa, đó là họa gì?”

Tiêu Diên Lễ nói: “Chỉ là một bộ họa bình thường thôi.”

“Kia đem ra cấp mẫu thân nhìn.” Tiêu lão thái quân hời hợt đưa ra yêu cầu.

Tiêu Diên Lễ sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Nhi tử vẽ, mẫu thân từ trước đến giờ xem không ít, đều nói không có hồn, nhi tử mới không để mẫu thân xem qua.”

Tiêu lão thái quân nói: “Mẫu thân là nữ nhân, tất hiểu tâm tư của nữ nhân, Thẩm thị yêu thích ngươi, mẫu thân nhìn ra được là thật tâm. Một nữ nhân gả cho một nam nhân làm thê tử, dù có chuyện lớn bằng trời, cũng không dễ dàng cùng trượng phu cãi vã, trừ phi dính đến tư tình nam nữ, nữ nhân mới có thể đố kị đến không khống chế nổi. Diên Lễ, thời khắc mấu chốt này không thể động vào người của Thẩm gia, điểm lợi hại này ngươi hiểu rõ không cần ta nhiều lời.”

Tiêu Diên Lễ cụp mắt không nói.

Tiêu Tứ Lang muốn xen mồm nói giúp Nhị ca hai câu, bị Tiêu lão thái quân một ánh mắt quét tới, ngăn lại.

“Ngươi là thứ tử của ta, Đại ca ngươi khi còn bé ngoan liệt, ta với cha ngươi liền quản thúc ngươi nhiều hơn một chút, dạy ngươi theo khuôn phép cũ làm bộ dáng công tử thế gia, bây giờ nghĩ lại thật hơi hối hận rồi. Qua nhiều năm như vậy, ngươi chưa bao giờ nói qua với mẫu thân bất kỳ lời nói tự đáy lòng, tâm tư của ngươi càng đoán không ra, sướng vui đau buồn cũng không biểu hiện, mấy ca tỷ muội của ngươi không giống xuất thân từ võ tướng thế gia, cũng là văn nhân. Ta ban đầu nghĩ ngươi đại khái do trời sinh tính cách như vậy, nhưng ngươi càng lớn mẫu thân càng cảm thấy do lỗi của mình, ngươi bất cứ chuyện gì cũng đều ngộp trong lòng không chịu nói, đều một mình chịu đựng, ngươi rốt cuộc muốn gì mẫu thân cũng không biết, đệ đệ ngươi cũng không hiểu, người bên cạnh ngươi cũng không biết, dáng dấp như vậy, mẫu thân nhìn đến đau lòng a… Có lẽ ta với cha ngươi lúc trước đối với ngươi quá nghiêm khắc, mới hại ngươi dưỡng thành tính tình hiện tại, là mẫu thân bạc đãi ngươi…”

Tiêu lão thái quân nói nói liền ướt viền mắt, Tiêu Tứ Lang cũng động dung.

Hắn nói: “Nhị ca, không cần biết ngươi vì Tiêu gia, hay vì ta, hay vì bức họa kia, ngươi ra quyết định gì đệ đệ đều ủng hộ ngươi.”

Tiêu Diên Lễ thở dài, thần sắc có chút ảm đạm, “Kỳ thực cũng không có gì, nhiều năm như vậy, nhi tử đã quen từ lâu, mẫu thân không cần chú ý.”

Tiêu lão thái quân cười khổ nói: “Ngươi đã lớn rồi, thành gia lập nghiệp, ý kiến của ngươi cũng không cần nói cho ta biết, huống chi ngươi đã là Tuyên Ninh hầu phủ Thế tử, là người thừa kế Tiêu gia ta, ngươi làm đại sự, rất nhiều tâm tình đã không phải ta, một lão phụ nhân, có thể suy đoán, các ngươi đều đã lớn rồi, muốn làm cái gì thì làm cái đó đi.”

Lão nhân vung vung tay, thở dài, “Một người nương như ta, tâm nguyện duy nhất chỉ là hi vọng nhi tử mình trải qua hài lòng, nếu không hài lòng chỉ có mình ngươi biết. Lão Tứ cưới người mình thích, có thể bạc đầu giai lão, hiện nay Tích Thu cũng hoài thai, may mà mẫu tử bình an không xảy ra chuyện gì lớn, ta duy nhất không yên lòng, cũng chỉ còn ngươi…”

Lão nhân liếc mắt nhìn chằm chằm Tiêu Diên Lễ, “Năm đó Đông thị là ta thay ngươi định thân, bây giờ Thẩm thị này, là Hoàng mệnh làm khó… Nếu người trong lòng ngươi cũng có ý với ngươi, mẫu thân có dùng toàn lực Tiêu gia ta, cũng phải vì ngươi cầu thú nàng.”

Tiêu Diên Lễ hơi cong cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười khổ sở, “Mẫu thân, nhi tử không có người trong lòng.”

“Diên Lễ…” Tiêu lão thái quân kêu một tiếng.

Chỉ thấy Tiêu Diên Lễ từ trong lòng lấy ra một tờ tờ giấy vò nát, mở ra, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn, sau đó đứng lên, đi tới trước một chiếc đèn, lấy chao đèn, đem bức họa đặt trên ánh nến.

Nhìn ngọn lửa cắn nuốt bức họa giấy kia, ánh lửa phản chiếu mặt Tiêu Diên Lễ lạnh lẽo cứng rắn, mâu sắc thâm trầm, như là ngậm chặt bi thương.

Hắn đưa lưng về phía Tiêu lão thái quân, chậm rãi nói rằng: “Mẫu thân, từ giờ khắc này, nhi tử lại không có người trong lòng.”

“Diên Lễ, ngươi làm gì vậy?” Nước mắt Tiêu lão thái quân rốt cục không nhịn được rơi xuống.

Tiêu Tứ Lang cơ hồ theo bản năng xông tới, muốn ngăn cản Tiêu Diên Lễ, nhưng đến trước mặt, mới biết mình cái gì cũng không làm được.

Hắn lúng túng nói: “Nhị ca, ngươi không thích Thẩm Thừa Ninh kia, Tiêu gia chúng ta hưu nàng, tội gì vì nàng mà đem họa thiêu cơ chứ?”

Tiêu Diên Lễ trả lời: “Nàng là thê tử ta, không vì nàng, còn vì ai?”

Y nhìn bức họa trong tay từng chút từng chút biến mất hầu như không còn, mãi đến một góc tận đầu ngón tay cũng thành than tro.

Khuôn mặt Tiêu Diên Lễ vốn luôn không có bất cứ cảm xúc gì rốt cục nhíu nhíu mày, tựa như đang cực lực nhẫn nại cái gì.

Tiêu lão thái quân thẳng lưng lau sạch nước mắt, giữ vững phong độ chủ mẫu thế gia, thu liễm tâm tình đến cực hạn.

Thoạt nhìn như chưa từng khóc.

Tiêu Tứ Lang quay đầu hỏi Tiêu lão thái quân, “Mẫu thân, ngươi vì sao phải bức Nhị ca?”

Tiêu lão thái quân lạnh nhạt nói: “Ta không bức Nhị ca ngươi, ban đầu ta tưởng rằng Nhị ca ngươi sẽ cùng sinh mẫu và thân đệ đệ hắn thẳng thắn bộc lộ tiếng lòng, nhưng hắn không chịu, ta còn có thể làm gì? Hắn tình nguyện cùng nữ nhân họ Thẩm tốt đẹp trở về, tình nguyện bồi dưỡng cái gọi là tình cảm phu thê, cũng không chịu đem tên người nọ báo cho ngươi với ta, ngươi đại khái cũng biết rõ người kia là ai đi. Không phải không nguyện, mà là không thể, tình cảm thế gian chỉ có yêu không thể cầu, mới dằn vặt người đến thế, ta từ lâu đoán được ít đầu mối, nhưng Nhị ca ngươi không chịu chia sẻ cùng chúng ta, chúng ta hỏi lại thì có ích lợi gì, tăng thêm bi thương thôi.”

“Nhị ca…” Tiêu Tứ Lang không biết nói gì.

Tiêu Diên Lễ quay người, hướng Tiêu lão thái quân hành lễ, “Đa tạ mẫu thân tác thành.”

Ngoại trừ trên đất sót chút than tro, toàn bộ trong đại sảnh vẫn xanh vàng rực rỡ, trang nhã nghiêm túc.

Tiêu Diên Lễ vẫn là trước sau như một mà ôn văn nhĩ nhã, đến biểu tình cũng hoàn mỹ như vậy, khiến người tìm không ra một chút sai sót.

Tiêu Tứ Lang không nghĩ ra, chỉ thấy đến mức này, cũng biết không cần nói thêm gì nữa.

Đúng lúc này, lão quản gia Tiêu phủ tới gõ cửa, lão thái quân cao giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Hồi lão thái quân, Phụng An Bá phủ Nhâm Tam công tử cầu kiến.”

Tiêu lão thái quân sửng sốt một chút, “Tiểu tử này hắn tới làm gì? Hắn không phải mấy tháng đều không ra khỏi cửa, hôm nay lại đây muốn làm gì?”

Tiêu lão thái quân theo bản năng nhìn về phía Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ không biểu tình gì.

Tiêu Tứ Lang nói: “Bảo hắn biến chỗ khác đi, ai muốn thấy hắn?”

Tiêu lão thái quân nói: “Lai Phúc, nói với Nhâm Tam công tử, người Tiêu gia ta không tiện gặp hắn, để hắn trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Lai Phúc quản gia nói: “Lão thái quân, Nhâm Tam công tử biết ngài sẽ không gặp hắn, nói là lén lút tới đây, có việc quan trọng muốn cùng Nhị gia Tứ gia thương lượng, lần sau sẽ tới bái kiến ngài.”

Tiêu lão thái quân hừ lạnh một tiếng: “Hắn thì có chuyện quan trọng gì, bất quá liên quan tới Thế tử phu nhân, việc Tiêu gia ta không cần người ngoài nhúng tay vào, trước ở trước cửa Tiêu gia chúng ta huyên náo còn chưa đủ sao, còn muốn nháo tới khi nào? Nhìn hắn đều phiền lòng!”

Tiêu Tứ Lang vội vàng nói: “Mẫu thân bớt giận, nhi tử ra ngoài đuổi tiểu tử không thức thời kia đi, Nhị ca, cùng ta đi đi.”

Tiêu Diên Lễ ừ một tiếng, cùng Tiêu Tứ Lang xin cáo lui.

Nhâm Hoài Phong chờ phía cửa Đông Tiêu gia, nơi này đầu gió, gió rất lớn, Nhâm Hoài Phong cảm thấy gió đổ rần rật trong xương, lạnh đến lợi hại.

Trư Mao khuyên nhủ: “Tam gia, ta thấy Tiêu gia không muốn gặp chúng ta, chúng ta tội gì tự chuốc nhục nhã, ở đây đứng chịu tội, trở về đi thôi.”

Nhâm Hoài Phong thẳng thắn: “Không về.”

Trư Mao nói: “Thân thể ngươi không được như trước, từ khi bị nước lạnh ngâm một đêm ở chỗ này, nửa năm đều không khỏe lên, ngươi không phải sợ lạnh sao, sao cứ cố chấp như thế?”

Nhâm Hoài Phong lườm hắn một cái, “Ngươi là gia hay ta là gia?”

Trư Mao một mực cung kính: “Ngươi là gia.”

“Ngươi quyết định, hay ta quyết định?”

“Đương nhiên là Tam gia ngài định đoạt, nhưng…”

“Thế là đúng rồi!” Nhâm Hoài Phong lười cùng hắn phí lời, “Ta có thể nói cho ngươi, việc có liên quan tới Tiêu Diên Lễ, con mẹ nó ngươi đừng khuyên ta, khuyên ta cũng vô dụng, đến tự ta còn không khuyên nổi chính mình, huống chi mấy lời vớ vẩn của ngươi?”

Nhâm Hoài Phong tiện thể đem Trư Mao khách sáo một phen, Trư Mao liền im lìm không lên tiếng.

Yên lặng thay Nhâm Hoài Phong chắn gió.

Nhâm Hoài Phong còn chưa nói xong, hai huynh đệ Tiêu gia đã xuất hiện ở cửa, tự nhiên những câu kia cũng nghe được thất thất bát bát.

Nhưng hai người cũng không phản ứng gì, Tiêu Tứ Lang cảm thấy người này thật không biết xấu hổ.

“Ngươi tới làm gì?” Tiêu Tứ Lang tức giận hỏi.

Nhâm Hoài Phong cười nói: “Không mời ta vào ngồi một lát? Đứng ở ngoài cửa lạnh lắm?”

Tiêu Tứ Lang không biểu hiện, Tiêu Diên Lễ ôn thanh nói: “Có lời gì kính xin Nhâm Tam công tử nói ngắn gọn đi.”

Nhâm Hoài Phong từ khi Tiêu Diên Lễ xuất hiện liền nhìn đầu tiên, nhìn y rồi không muốn nhìn tới người khác.

Mấy tháng không gặp, người này vẫn đẹp đẽ như vậy.

Bộ dáng một chút cũng không thay đổi, biểu tình mặt mày vẫn là dáng dấp ban đầu kia.

Nhâm Hoài Phong si ngốc nhìn phút chốc, mới nói: “Việc Tiêu gia, ta đã nghe.”

Tiêu Tứ Lang muốn mở miệng, Nhâm Hoài Phong giành trước: “Ta biết rồi, lời ra tiếng vào truyền tới nhà người khác cũng không ít. Hiện tại Thẩm gia thế lớn, ở trong triều đình nhất hô bá ứng [2] không ai dám không theo, hai phụ tử Thận Quận Vương còn tay nắm trọng binh, nữ nhi duy nhất nhà bọn họ là Tuyên Ninh hầu phủ Thế tử phu nhân, nói cách khác, Tuyên Ninh hầu phủ cũng có thể là đứng bên Thẩm gia.”

[2] có uy quyền

Nhâm Hoài Phong liếc mắt quét Tiêu Diên Lễ một cái, nói tiếp: “Nhưng quan hệ giữa Tuyên Ninh Hầu phủ và Thận Quận Vương phủ, trước mắt chỉ là duy trì mặt ngoài ôn hòa, nếu không có Thừa Ninh Quận chúa gả tiến vào Tuyên Ninh Hầu phủ, chỉ sợ giờ khắc này mặt ngoài ôn hòa cũng không làm được, dù sao Tiêu gia cây lớn thì đón gió to, chân thực đứng về Hoàng phái, lập trường từ lúc bắt đầu đã đối lập bên thông gia, việc này không có gì phải bàn.”

“Thừa Ninh Quận chúa đối với trận cờ này mà nói, là một quân cờ tạm thời ổn định cục diện, nếu Tiêu gia muốn nhổ này con cờ, cũng không phải nhổ vào lúc này. Nhưng sự thực luôn trùng hợp như vậy, Thẩm Thừa Ninh tự tìm đường chết hại Tiêu Tứ phu nhân, Tiêu gia tự nhiên không thể dung túng, bằng không còn có mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông a? Tiêu gia mấy đời anh liệt, trên sa trường thượng ánh đao bóng kiếm đều không sợ chết, chẳng lẽ còn sợ một nữ nhi yếu đuối?”

Nhâm Hoài Phong nói, lộ ra nụ cười giễu cợt.

Tiêu Diên Lễ nghiêm nghị hỏi: “Ngươi đến tột cùng muốn nói gì?”

Nhâm Hoài Phong nói: “Ta có biện pháp giúp các ngươi nhổ quân cờ này, cũng không mảy may thương tổn Tiêu gia các ngươi. Nếu như muốn nghe, liền mời ta đi vào ngồi một chút. Ta đến, không để cho bất luận người nào nhìn thấy, Nhị gia cứ yên tâm đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bức họa kia đến cùng không công bố, xem hướng đi nội dung vở kịch đi