Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 99




Cô y tá vừa nói xong, cả phòng đột nhiên chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều quay ra nhìn Cố Thanh Trì nãy giờ vẫn đang cầm thìa, cậu cẩn thận khuấy cháo trong bát nhỏ, nhưng nhìn lượng cháo trong bát không có gì thay đổi, liền biết cậu ăn không ngon chút nào.

Cảm thấy căn phòng trở nên yên tĩnh, cậu từ từ dừng khuấy bát cháo, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Cố phu nhân, cậu mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, một nửa vai lộ ra một cách lỏng lẻo ở phía gót của xương đòn, một tay cầm thìa, trên tay còn có một miếng băng dán cá nhân sau khi bị kim đâm vào, nhìn nhỏ nhỏ ngoan ngoan, cậu không thích mặc đồ ngủ, mà thích dùng những bộ quần áo thoải mái nhất mà mình mặc làm đồ ngủ, đây được coi là một tật xấu của Cố Thanh Trì.

Cố phu nhân chính là người đã phá vỡ sự im lặng.

"Đây không phải là con trai tôi, là cháu trai."

Hình như tinh thần Cố phu nhân hôm nay tốt hơn rất nhiều, bà có thể nhận ra rõ ràng mối quan hệ giữa mình và Cố Thanh Trì.

Cúi đầu ngồi ở trên giường, tay Cố Thanh Trì nắm không chắc, cái muỗng đập mạnh vào chiếc bát nhỏ, phát ra thanh âm chói tai.

Cố phu nhân lo lắng nhìn sang, hai tay Cố Thanh Trì chống ở mép bàn nhỏ, cúi đầu, tóc xõa xuống, nhìn không rõ vẻ mặt.

"Tay Trì Trì có phải không có sức không, mau, bỏ xuống, bác giúp con."

Cố phu nhân không để ý đến lời cự tuyệt vụng về của Cố Thanh Trì, nhiệt tình cầm lấy bát nhỏ, bắt đầu đút cho Cố Thanh Trì từng thìa cháo, động tác trên tay rất nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác rất cứng rắn, hiệu quả rõ ràng, một bát cháo nhỏ chỉ trong chốc lát đã cạn, Cố phu nhân nhất định rất có kinh nghiệm cho trẻ ăn, nhịp điệu vừa phải, Cố Thanh Trì vừa mới nuốt một miếng liền có một miếng khác đến miệng.

Cố Thanh Trì bận rộn húp từng ngụm cháo, giống như một con chim non không thích ăn bị người lớn ép đút, cho dù cự tuyệt thế nào cũng sẽ bị cho ăn no căng bụng.

Cô y tá vừa nhìn thấy liền bật cười, cô ấy không đu idol, chỉ cảm thấy Cố Thanh Trì cực kì ưa nhìn, hơn nữa bầu không khí lúc nói chuyện cũng rất tốt, cho nên lúc cô ấy nói chuyện cũng không có áp lực tâm lý.

"Bác gái, cháu muốn tố cáo, trước khi bác tới cậu ấy ăn không ngon, phải được thầy Tạ dỗ thật lâu, trái cây còn phải gọt vỏ cắt thành miếng nhỏ, đưa lên đến miệng thì cậu ấy mới chịu ăn một chút."

Mấy người bọn họ lại trò chuyện rôm rả, đến khi Cố Thanh Trì ăn xong bát cháo nhỏ, Cố phu nhân cũng không ép cậu ăn thêm gì nữa, cẩn thận lau khóe miệng cho cậu.

"Trước tiên Trì Trì đợi một chút, bác sẽ quay lại."

Nói xong, bà ấy đứng dậy, quay người lại thì nụ cười đã biến mất, bước nhanh ra ngoài, dáng vẻ uy nghiêm, đi tới chỗ ba Cố cũng không dừng lại, trực tiếp vươn tay giật lấy cà vạt của ba Cố, ba Cố đang đút hai tay vào túi dựa vào tường nhìn họ trò chuyện, Cố phu nhân bất ngờ giật lấy cà vạt, cũng không hề tức giận cúi người xuống, để bà bắt đi.

Sau khi đi được một quãng đường nhất định, bà cũng không buông tay, thậm chí còn kéo mạnh khiến ba Cố phải cúi đầu.

Giọng bà không lớn nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nói từng câu, trông vô cùng tức giận.

"Cháu trai của em, con của em trai anh, không giống em trai anh, không giống người phụ nữ đó nhưng lại giống em? Trùng hợp quá nhỉ, con trai em chết yểu, tên đó liền có một đứa con?"

"Em trai anh khó có con, ngay cả em cũng biết, người phụ nữ đó không quan tâm đến đứa trẻ, như vậy có bình thường không? Có xứng làm mẹ không? Hả? Giống phụ nữ đã vượt cạn sinh con không hả?"

Bà quay đầu đi, cố gắng trấn tĩnh, đợi một lúc rồi mới hỏi.

"Thi thể của đứa trẻ, anh đã nhìn qua chưa? Ai là người xử lý?"

Ba Cố cau mày, môi mím chặt thành một đường, một lúc sau mới khàn giọng trả lời.

"Chưa nhìn qua, là bọn họ xử lý."

Họ đang nói đến Cố lão phu nhân, ba Cố cẩn thận nhớ lại chi tiết năm đó, nghĩ lại thấy không đúng cho lắm, khi ông ấy xuống máy bay liền nhận được tin, ông đến bệnh viện thì đứa trẻ đã được xử lý, ngay cả khi chênh lệch múi giờ, việc xử lý cái chết của đứa trẻ dường như quá vội vàng.

Cố phu nhân tức giận cười đáp lại, bà nới lỏng cà vạt, vừa mới nới lỏng cà vạt, nụ cười lập tức biến mất, từng câu từng chữ như rít ra từ kẽ răng, vẻ mặt nhất thời trở nên dữ tợn.

"Tra cho em, Cố Tựu, anh đúng là phế vật."

Ba Cố không phản bác, thấy Cố phu nhân trở lại phòng, liền xoay người rời đi.



Hai y tá trẻ tuổi đi ngang qua ông đều nín thở, sau khi ba Cố đã đi qua mới dám thở ra.

Người này va vào người kia, hihi haha ầm ĩ.

"Căng thẳng cái gì chứ, vừa nãy không phải còn đang nói nhảm về soái ca, về tổng tài bá đạo bước ra từ sách sao?"

"Không, không, không, là tôi nhớ nhầm, côn đồ hung ác mặc vest mới đúng, cô có thấy không? Gã đàn ông cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng, như đang tìm cách trả thù ấy."

Bên này, Cố Tạ nhận được tin nhắn từ ba Cố.

【Ba đi điều tra chút việc, chăm sóc tốt mẹ con.】

Cố Tạ ngẩng đầu, trả lời một câu "đã hiểu".

Cố phu nhân đang bóc nho cho Cố Thanh Trì, trên mặt lộ ra nụ cười, thỉnh thoảng lau nước nho trên khóe miệng Cố Thanh Trì, năm tháng bình yên vô sự.

Cố Thanh Trì ngoan ngoãn cúi đầu, tiếp nhận sự chăm sóc của Cố phu nhân, ánh mắt vô tình lướt qua Cố phu nhân, sau đó nhìn sang Cố Tạ một cái, lộ ra một nụ cười mềm mại ngượng ngùng.

Cố Tạ trong lòng mềm nhũn, phảng phất như bị chọc vào điểm yếu, choáng váng không cách nào phản kháng, cậu ta gật gật đầu, sau đó lại cảm thấy còn chưa đủ, khóe miệng hơi cứng ngắc kéo một chút, cố gắng biểu lộ một chút sự thân thiện.

Cố Tạ không thích hợp để cười, vẻ ngoài khá lạnh lùng, giống như một chú chó chăn cừu Đức cao lớn, ngay cả khi nó vẫy đuôi đi về phía người khác, thì vẫn sẽ bị đám đông tránh xa, trên thực tế, phong cách của Cố Tạ khá phù hợp với ngoại hình của cậu ta.

Có cậu ta ở trên thương trường, tinh thần cấp dưới đều luôn phấn chấn, thậm chí hiệu quả công việc còn tăng gấp đôi, nhưng không ai có thể ngờ rằng, một người như vậy, đã từng là một người anh trai chiều chuộng em trai mình hết mức, người cưng chiều Cố Thanh Trì nhất trong nhà không phải là Cố phu nhân, mà là người anh trai ngay cả khi cười cũng cực kỳ nghiêm khắc này.

Trước mặt Cố Thanh Trì, chú chó chăn cừu Đức này không có nguyên tắc, ngay cả khi em trai cậu ta muốn chạm vào bụng trắng, sợ là cậu ta cũng sẽ nghiêm mặt nằm xuống, để lộ ra cái bụng trắng nõn mềm mại mà nói, chỉ được sờ một lần.

*

Ba Cố đến chiều tối mới quay lại, chỉ dừng trước cửa một lúc rồi gõ cửa, Cố phu nhân liền biết, cùng đi theo ông ra ngoài một đoạn xa.

Trên trán ba Cố vẫn còn lấm tấm những giọt mồ hôi, ông đưa cho Cố phu nhân một xấp tài liệu, tờ trên cùng hình như là bản sao giấy khám của bệnh viện, còn phía dưới là một số tài liệu bổ sung.

Ông giải thích cho Cố phu nhân ngắn gọn về những tài liệu này.

"Có thể chắc chắn là vào ngày em sinh con, không hề có bất kỳ ghi chép nào về việc đứa bé chết trong bệnh viện, Cố Thành vô sinh, đứa trẻ không liên quan gì đến cậu ta."

Cố phu nhân từ từ lật những trang tài liệu.

Ba Cố tiếp tục.

"Cơ bản có thể chắc chắn."

Ông dừng lại.

"Vẫn còn thiếu bước kiểm tra cuối cùng."

Ông đang đề cập đến xét nghiệm quan hệ huyết thống, nhưng có làm hay không thì dường như không có ý nghĩa gì, con ông vẫn còn sống trên đời này, nhưng một ngày ở cùng cha mẹ cũng không có, từ khi sinh ra đã bị tách ra khỏi cha mẹ, thậm chí còn không được chăm sóc tốt.

"Cố Tựu, anh đúng là phế vật."

Cố phu nhân lặp lại từng chữ một, nói xong liền lập tức rời đi, ba Cố cũng không phản bác lại, ông chán nản cúi đầu trong sự xấu hổ hiếm thấy, sau khi Cố phu nhân rời đi được một lúc, ông khẽ hừ một tiếng, như thể đồng ý với lời nói của Cố phu nhân.

Điều đó chẳng phải rất đúng sao? Bản thân thật sự là phế vật, ngay cả con của mình cũng không thể bảo vệ.

Thông tin ông đưa cho Cố phu nhân đã được lọc qua, vẫn còn một phần nữa, ông do dự một lúc, sợ chọc giận Cố phu nhân, cuối cùng vẫn không đưa.



Đó là về những điều mà trong suốt những năm qua Cố Thanh Trì đã trải qua.

Từng việc, từng sự kiện một, tất cả mọi thứ đều được ghi lại cẩn thận.

Đứa nhỏ đó, bị đưa ra khỏi Cố gia và giao cho bảo mẫu chăm sóc, cả Cố gia, người duy nhất có chút quan tâm đến đứa nhỏ là lão quản gia của nhà họ Cố.

Đứa nhỏ đó, từ nhỏ đã chỉ được chăm sóc bởi bảo mẫu.

Bảo mẫu là do lão quản gia tìm, lão quản gia sẽ thường xuyên kiểm tra, giữa chừng lại đổi mấy bảo mẫu, không chỉ bởi vì đứa nhỏ gầy yếu, còn bởi vì trên người đứa nhỏ có rất nhiều vết bầm tím, không cần kiểm tra cũng có thể nhìn ra.

Cuối cùng, khi đứa bé lớn lên một chút, lão quản gia cũng không còn làm việc ở Cố gia nữa, điều duy nhất ông ấy không thể buông bỏ chính là đứa nhỏ, ông ta chỉ đơn giản là sa thải tất cả bảo mẫu, thuê nhân viên bán thời gian chịu trách nhiệm nấu nướng và dọn dẹp, đưa thẻ cho thằng bé và dạy nó sử dụng thẻ.

Một đứa trẻ cầm thẻ, sống trong nhà một mình.

Đứa nhỏ rất thích đi học, bởi vì đi học có rất nhiều, rất nhiều người.

Đứa nhỏ rất ghét về nhà, bởi vì về nhà chỉ có một mình.

Cuối cùng, đến cả đi học cũng không thể.

Cố Tựu đấm mạnh vào bức tường bên cạnh, thấp giọng chửi rủa.

Cố phu nhân đẩy cửa vào, lần này đến cười cũng không cười nổi.

Bà ngồi bên giường nhìn Cố Thanh Trì.

"Mẹ từ lần đầu tiên gặp con đã cảm thấy vô cùng thân thiết."

Bà nói.

"Bây giờ nghĩ lại, có vẻ là do tình máu mủ ruột rà."

Sắc mặt Cố Thanh Trì đột nhiên tái nhợt, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, tim đập nhanh, cậu cố gắng tiêu hóa lời nói của Cố phu nhân, khó khăn nói.

"Người nói, gì cơ?"

Cố Tạ cùng Tạ Lục Dữ đứng bên cạnh cũng sửng sốt.

Cố phu nhân nắm tay Cố Thanh Trì, chậm rãi chờ đợi để Cố Thanh Trì buông lỏng tay ra, sau đó nắm lấy, lòng bàn tay đã bị móng tay cào thật sâu.

"Mẹ nói, mẹ có một đứa con, nhưng sau đó lại biến mất, thất lạc, mẹ tìm rất lâu rất lâu, bây giờ mẹ nghĩ mình đã tìm thấy rồi."

Nước mắt bà lăn dài xuống má.

"Làm xét nghiệm ADN nào, sau khi kiểm tra con sẽ biết mẹ không hề nói dối con."

Cố Thanh Trì thấp giọng "vâng".

Tình cờ đây lại đang ở bệnh viện, Cố phu nhân liếc nhìn Cố Tạ một cái, Cố Tạ liền đi ra ngoài, khi trở lại mang theo một bác sĩ.

Bác sĩ lấy máu của Cố phu nhân và Cố Thanh Trì, điều này có chút kỳ lạ, bình thường đi xét nghiệm huyết thống đều được thực hiện cho ba và con trai hoặc ba và con gái.

Cố Tạ đưa thêm tiền và đưa ra yêu cầu làm xong nhanh nhất, trong vòng một ngày sẽ có kết quả, nhưng hôm nay đã quá muộn, sớm nhất cũng phải tới ngày mai.