Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 93




Cố Thanh Trì cúi đầu, lộ ra phần da sau gáy, mạch máu màu xanh nhạt như ẩn như hiện, da cậu tái nhợt đến mức giống như bị bệnh, nhất là mấy ngày nay cậu bị mất ngủ, buổi tối không ngủ nổi, ánh mắt lười biếng nhìn xuống phía dưới, thoạt nhìn có cảm giác mỹ nhân mệt mỏi sa sút.

Cậu vốn không nên ở chỗ này, thiệp mời là bên phía công ty đưa tới, ký tên người gửi chính là Cố gia, cho đến một giờ trước, Cố Thanh Trì còn đang do dự có nên đến hay không, mà Cố phu nhân mấy ngày trước vẫn còn hưng phấn nói về món tráng miệng gì đó, hay là còn muốn bật nhạc gì đó với cậu.

Cố Thanh Trì nhìn xuyên qua từng con chữ cũng có thể tưởng tượng ra bà ngập tràn chờ mong cỡ nào. Cố Thanh Trì không muốn để bà thất vọng.

Tựa như khi còn bé, cậu nghe nói sắp được đi công viên giải trí, vì thế trước đó cả một tuần cậu cũng đã hưng phấn, khi đó ba mẹ dù bận rộn đến đâu, đều sẽ đặc biệt rảnh rỗi ngày hôm đó, để cùng Cố Thanh Trì đi chơi vui vẻ cả ngày ở công viên giải trí.

Nhà cũ Cố gia vẫn như trong trí nhớ của Cố Thanh Trì.

Cậu dựa vào lan can, chậm rãi nhớ lại thời thơ ấu mà mình luôn không muốn nhớ lại.

Cố Thanh Trì khi còn bé hoạt bát hơn bây giờ nhiều, được cha mẹ anh trai nâng niu trong lòng bàn tay, nuôi dưỡng cậu vừa ngây thơ lại ngọt ngào.

Cố gia có một khu vườn, bên trong trồng đầy hoa hồng mà Cố phu nhân thích, Cố Thanh Trì cũng thích, lúc hoa nở cậu luôn thích hái hoa ở trong vườn, ngay cả kéo hay găng tay cậu cũng không đeo hay cầm gì, tay thường xuyên đầy vết thương nhưng vẫn còn thích thú cầm hoa tới muốn cho mẹ xem. Sau đó bị mẹ giáo huấn một trận, tay còn phải bị băng kín mít, không thể nhúc nhích cử động được, cái đầu củ cải nhỏ còn rất oan ức, nhất định phải khóc sướt mướt biện giải rằng là: nhưng hoa rất đẹp ạ, con muốn nhanh chóng mang cho mẹ nhìn mà.

Từ phòng đàn có thể nhìn thấy bờ biển xanh thẳm, Cố Thanh Trì khi còn bé hay ngồi trên ghế đàn, tay theo Cố phu nhân đàn những nốt đơn giản nhất, vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy biển rộng, nhìn thấy biển sẽ vui vẻ, vì thế cúi đầu lại đánh đàn càng vui hơn, như cậu đang chơi dương cầm cho đại dương nghe.

Anh trai và ba luôn rất bận rộn, nhưng mỗi ngày đều về nhà ăn cơm, chạng vạng là trở về, còi xe luôn vang ba tiếng, đợi đến khi bọn họ vào cửa liền có thể nhìn thấy cậu bé chân ngắn cũn cỡn đang từ trên cầu thang lạch bạch chạy xuống, như chim nhỏ vui vẻ nhào vào trong ngực phụ huynh nhà mình, sau đó được bàn tay to lớn ôm lên, đặt cậu lên bờ vai rộng lớn, còn chọc cho cậu vui vẻ cười rộ lên.

Đứa nhỏ rất dũng cảm, từ bé đã tự ngủ một mình, nhưng lúc ngủ nhất định phải có hôn ngủ ngon, không có sẽ vừa phụng phịu hai má vừa kéo gối đầu đi gõ cửa phòng, nhất định nhắc họ phải bổ sung nụ hôn chúc ngủ ngon thì cậu mới an tâm về ngủ.

Cậu nhóc hồi thay răng hay bị đau răng, khi nha sĩ nói có sâu răng, kẹo dưới gối cậu đã bị lấy hết đi, nhưng đó là kẹo mà giáo viên thưởng cho những bé ngoan mà!

Nhóc ấy còn tức giận rất lâu, tức giận không chịu để ý tới mọi người nữa, buổi tối còn phải tức giận kéo gối đi gõ cửa, trách vì sao tối nay quên nụ hôn chúc ngủ ngon với cậu, muốn bổ sung hôn chúc ngủ ngon, nhưng cậu vẫn còn rất tức giận, rất có khí thế nói chúc ngủ ngon! Mặc dù là con thấy rất quá đáng! Nhưng hôm nay con vẫn yêu mọi người!

Cậu nhóc tức giận, đóng cửa lại là ba mẹ bắt đầu cười lên, tiếng cười lớn như vậy, cậu đứng ở cửa vẫn có thể nghe thấy được, nhóc vẫn đứng ở cửa với hai lỗ tai đều đã đỏ lên rồi, thiếu chút nữa muốn rớt nước mắt, cuối cùng vẫn là anh trai bế cậu lên, ôm lên xong an ủi một hồi lâu, rồi được ôm về phòng, còn muốn anh trai đắp chăn cho, còn muốn anh kể chuyện hoàng tử cùng công chúa, rồi dỗ dành vỗ về nhóc mới chịu ngủ.

Cố Thanh Trì nghĩ lại, giống như trở về quá khứ, ngẫu nhiên lộ ra nụ cười, lại càng đẹp đến mức kinh tâm động phách, không biết ở đâu còn truyền đến vài tiếng hít khí.

Cậu bồi bàn bưng khay đã không biết lần này là lần thứ mấy đi ngang qua nơi này, chung quanh cũng có khách đứng lại kha khá lâu, còn ở trong bóng tối thì thầm to nhỏ nhưng vẫn chưa đi qua, nhất cử nhất động của cậu đều khiến người ta chú ý.

Mấy vị tiểu bối đã nghị luận rất lâu, bậc con cháu tiểu bối đời này, hầu như đều quen biết lẫn nhau, cũng chơi khá thân, nhưng bên trong chia bè chia phái không ít, còn tự có quy tắc phân chia ai trên ai dưới. Đầu tiên là sẽ xét sản nghiệp của cha ông, sau đó xem khả năng được yêu thích, con út thì không so được với con cả, con ngoài giá thú không thể so với con chính thất, tổng kết lại, người dẫn đầu không thể nghi ngờ gì hơn, chính là Cố Tạ.

Cố Tạ là con một, cha mẹ lại yêu thương, sản nghiệp trong nhà cũng thuộc top một top hai, bản thân cậu ta cũng không chịu thu kém, Cố Tạ còn đã tiến vào vòng của các bậc cha mẹ, không cùng cấp bậc với bọn họ, rất ít người như ba Cố, dù còn ở tuổi trung niên nhưng vẫn vui vẻ trao lại quyền hành cho con, cũng rất ít người như Cố Tạ, không chỉ có thể thủ thành giữ gìn sản nghiệp mà còn có thể khai phá mở rộng sản nghiệp.

"Là ai thế?"

"Không biết, chưa từng thấy, không rõ lai lịch như nào, nhưng hình như không phải là bạn trai của ai hết "

"Nhìn lại đi, có khi là con nhà nào từ nước ngoài trở về đây. "

Bọn họ nghị luận trước sau, nhưng ai cũng không dám tiến lên quấy rầy Cố Thanh Trì, Cố Thanh Trì rõ ràng cũng không muốn giao tiếp.



...

Cố lão phu nhân còn ở trên lầu, Cố Thành cũng ở đây, phu nhân ông ta cũng ở đây.

Cố lão phu nhân lần đầu tiên soi mói từ đầu đến chân quần áo ăn mặc của một người phụ nữ thế này, người phụ nữ cười cười, không có phản bác gì.

Chờ đề tài nói đến trên người đứa con, người phụ nữ bắt đầu khóc lóc kể lể, khóc lóc kể làm mẹ không dễ, khóc lóc kể lể Cố Thanh Trì không chịu nghe lời, bằng mặt nhưng không bằng lòng.

"Thằng bé rất to gan, tuổi còn nhỏ, mà ngay cả học cấp ba cũng chưa xong liền bỏ học, yêu đương với người khác, còn kết hôn, còn là kết hôn với đàn ông, rồi lại ly hôn, chuyện kết hôn mà làm như trò đùa, hiện tại lại đi làm minh tinh gì đó, còn gây ồn ào huyên náo, mẹ thật sự nên xem báo chí nói thằng bé như thế nào. "

"Con thật sự không biết phải làm sao bây giờ, chỉ có thể đến hỏi mẹ"

Cố lão phu nhân rất cổ hủ phong kiến, vừa rồi người phụ nữ nói mấy đều chọc trúng giới hạn chịu đựng của cụ, bỏ học, chuyện trong nhà lan tới cả bên ngoài, còn kết hôn, lão phu nhân ngược lại cảm thấy không có gì, nhưng đối tượng kết hôn lại là đàn ông thì cụ bà sẽ nổi giận, tuy rằng hiện tại hôn nhân đồng giới rất phổ biến, nhưng vẫn không thể tiếp nhận.

Gậy chống của cụ bà bị rơi trên mặt đất mấy lần.

Cố Thành còn đang chơi điện thoại di động, không biết đang nói chuyện với ai, ông ta vốn đã chẳng quan tâm nên chuyện này ông ta cũng không thấy có gì cả.

"Bỏ học thì bỏ học, thích kết hôn thì kết hôn, ly hôn thì ly hôn, nhà chúng ta cũng không phải không có tiền đâu."

Ông ta chưa bao giờ quản cậu, dù con chính mình sinh ra cũng không thèm để ý, là lão phu nhân ra chủ ý ôm một đứa nhỏ về cho ông ta, ông ta liền ném cho người ta nuôi, có là được, nhiệm vụ nối dõi tông đường cũng xem như hoàn thành, vô tâm vô phế đến không còn lời để nói.

Nói xong người phụ nữ liền nhịn xuống cảm xúc muốn giẫm lên ông ta một cước, tiền trong tay Cố lão phu nhân đưa tới, nếu không có Cố Thanh Trì thì tất cả đều là của bà cùng Cố Thành, còn nếu có thêm Cố Thanh Trì, vậy cũng không thể nói chính xác được.

Đặc biệt, hiện tại Cố Thanh Trì đã ly hôn.

......

Cố phu nhân ở phía dưới, chỉ cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, nhưng cảm thấy nên không phải như vậy, cậu nên hẳn là đứng ở trước đàn dương cầm trên khán đài, vui vui vẻ vẻ đàn dương cầm, chung quanh đều là người, tay họ cầm champagne, mặc âu phục giày da sang trọng, họ yên lặng lắng nghe, họ tụ tập ở đây là vì chúc mừng lễ trưởng thành của cậu.

Nỗi niềm mừng rỡ khi Cố phu nhân thấy Cố Thanh Trì đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt bà càng thêm tái nhợt, đầu bắt đầu đau nhức.

Không đợi Cố phu nhân suy nghĩ rõ ràng rốt cuộc là suy nghĩ của bà, hay là tất cả đều là thật sự tồn tại trong trí nhớ, bỗng một tiếng đồ sứ vỡ vụn đã cắt đứt suy nghĩ của bà.

Ly rượu champagne trên tay Cố Thanh Trì bị đánh rơi, ly rượu từ lầu hai rơi xuống, làm đổ mấy cái chén trên bàn, may mắn thay phía dưới là một dãy bàn, không có người, nhưng người phía dưới vẫn phát ra tiếng thét chói tai.

Cố Thanh Trì tựa hồ không kịp phản ứng, vừa ngẩng đầu lên, thì tiếp theo là một cái tát bất thình lình tới.

Đầu cậu nghiêng sang một bên, đứng ở nơi đó, trên mặt rất nhanh hiện lên vết đỏ, mà thật lâu sau cậu cũng không có phản ứng, như có chút nghi hoặc.

Mọi người xung quanh bỗng ồn ào, ba Cố cùng Cố Tạ cũng nhìn lại, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.



Ánh mắt Cố phu nhân gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt Cố Thanh Trì, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, giống như một con thú cái đang nổi giận.

Cố Thành còn ở trên lầu cùng Cố lão phu nhân, người phụ nữ đi xuống trước.

Người phụ nữ này cũng không thích Cố Thanh Trì, khi cậu còn bé còn có thể giao cho bảo mẫu, nuôi ở đó, coi như không tồn tại, mà đứa nhỏ này bà ta vẫn chưa từng nhớ tới, cho đến khi Cố Thanh Trì xuất hiện trên TV, còn tự tiện ly hôn, bà ta mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Bà ta nhìn thấy Cố Thanh Trì liền nhớ tới mấy lần trước cậu đóng cửa đuổi khách, khuôn mặt Cố Thanh Trì làm cho bà ta cũng rất có cảm giác nguy cơ. Bà ta quyết tâm muốn ở trước mọi người làm cậu mất mặt, đem tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì vừa mới sinh ra không bao lâu đã được ôm đến chỗ bà ta, khi đó bà ta còn làm theo phân phó của Cố lão phu nhân, tuyên bố mang thai với bên ngoài, ở bên ngoài Cố Thanh Trì vẫn là con của bà ta, mẹ giáo huấn con cái thì người khác chỉ cảm thấy đương nhiên, ai cũng không biết trên thực tế Cố Thanh Trì là do Cố lão phu nhân tìm ở đâu đem về, tất cả mọi người vẫn luôn tin tưởng là Cố Thanh Trì quá đáng, nên bà ta mới tức giận như vậy.

Nhưng bà ta vừa mới tát xong một cái kia, cảm giác tê dại trên tay còn chưa hoàn toàn tản đi.

Đại sảnh lầu một truyền đến tiếng va chạm kịch liệt hơn, có người đụng ngã bàn, giống như một trận gió xông lên, Cố phu nhân lảo đảo trên cầu thang một chút, giày cao gót của bà vì chạy mà mất một cái, nhưng tốc độ bà vẫn rất nhanh.

Cố Tạ cùng ông Cố thấy, sắc mặt biến đổi, lập tức cũng đuổi theo.

Cố Thanh Trì nghiêng đầu, vẫn không có động tĩnh gì, dường như cậu phản ứng với tác động bên ngoài có chút chậm chạp.

Cố phu nhân rất nhanh đã đến bên cạnh Cố Thanh Trì, khuyên tai cũng đều đang lắc lư kịch liệt.

Bà lập tức dùng sức đẩy người phụ nữ trước mặt Cố Thanh Trì ra, người phụ nữ đó vì mang giày cao gót, bị đẩy mạnh thế nên lảo đảo vài bước, ngã xuống đất.

Cố phu nhân sau đó liền ôm chặt Lấy Cố Thanh Trì, vuốt ve sống lưng Cố Thanh Trì, giống như dỗ dành đứa bé, thì thào thì thầm.

"Không sợ, không sợ, mẹ ở đây, mẹ ở đây."

Dáng người bà thấp hơn Cố Thanh Trì rất nhiều, ôm Cố Thanh Trì mà đỉnh đầu chỉ đến ngực cậu, bà một chân trần, một chân đi giày cao gót đẹp đẽ, dù đã rơi nước mắt, nhưng trên khuôn mặt rõ ràng vẫn là nụ cười của người mẹ.

Cố Thanh Trì tùy ý để bà ôm, cậu cúi đầu, tóc rũ xuống, một bên má bị sưng đỏ lên.

Đợi đến khi ông Cố cùng Cố Tạ đi tới, cậu mới giương mắt, ánh mắt như động vật nhỏ bị thương.

Ba Cố tiến lên, muốn dỗ dành Cố phu nhân lui ra, nhưng Cố phu nhân đã bị đụng chạm liền bắt đầu thét lên, hét đến tê tâm liệt phế.

Ba Cố chỉ có thể buông tay ra.