Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 60




Cố Thanh Trì đột nhiên bị kéo tới, thân thể hoàn toàn phải dựa vào người phía sau mới ổn định lại được, tay đối phương rất có lực, vững vàng nâng eo và vai Cố Thanh Trì lên.

Đối với Coronso, sàn nhảy chính là lãnh địa của anh ta, anh ta chính là quốc vương của nơi này.

Latin cực kỳ phổ biến ở nơi đây.

Phòng khiêu vũ Nữ Hoàng là trung tâm giải trí cho những người trẻ tuổi trong thị trấn. Ngay cả lễ tốt nghiệp của tất cả các trường học trong thị trấn cũng được tổ chức tại đây.

Nơi này không có cơ sở dạy vũ đạo chính quy, mọi người đều xem nó như thú vui giải trí, cha mẹ ở nhà rảnh rỗi thì dạy cho con nhỏ, còn bọn nhỏ thì tự giao lưu với nhau trong những buổi vui chơi.

Nhóm thanh niên tự giao lưu với nhau tại phòng khiêu vũ Nữ Hoàng.
Coronso trên sàn nhảy luôn là trung tâm của sự chú ý, khi anh ta ở đó không ai có thể chiếm được vị trí trung tâm của sàn nhảy, mọi người đều âm thầm dành cho anh ta vị trí tốt nhất.

Anh ta dường như sinh ra để dành cho Latin.

Corenso có làn da màu lúa mì, cơ bắp dẻo dai và cứng cỏi, khi anh ta bắt đầu say mê nhảy múa, các cô gái sẵn sàng trao cho anh những nụ hôn của mình dù anh ta có là tên côn đồ du đãng trên phố.

Coronso không có bạn nhảy cố định, bởi vì hầu như không có ai có thể nhảy với anh ta suốt toàn bộ quá trình, cho nên anh ta sẽ giữa đường tùy tiện bắt người.

Chỉ có lúc này, mọi người mới nhớ rằng Latin cũng là một môn thể thao thi đấu.

Cố Thanh Trì không nhìn thấy mặt đối phương, chỉ nhìn thấy cái cằm, đối phương dường như hoàn toàn không có ý cúi đầu xuống, anh ta ngưỡng cao cổ, tư thế uyển chuyển.

Họ ở gần nhau, Cố Thanh Trì có thể cảm nhận được lồng ngực của người phía sau hơi phồng lên rồi xẹp xuống.

Nhịp trống âm nhạc ngày càng nhanh.

Anh ta quấn lấy Cố Thanh Trì, quay đi quay lại vài vòng, dẫn dắt động tác của bạn nhảy, anh ta chọn điểm đều rất tốt, vẫn luôn hướng về phía sànn nhảy bên trong.

Cố Thanh Trì theo bản năng liền bước theo động tác của anh ta, nhảy ra mấy bước cơ bản của Latin, ở trong nước học Latin thời gian dài, các bước cơ bản chiếm đến 60%.

Nhảy vài bước như vậy, Coronso liền biết Cố Thanh Trì có thể nhảy được.
Vũ công trên sân nhảy đều nhường đường cho bọn họ, giống như làn nước chờ bọn họ đi qua liền tụ lại.

Nhạc xập xình từng nốt, sắp kết thúc một chương để bắt đầu một chương mới, lúc này tình cờ ở giữa sàn nhảy, nơi bọn họ dừng lại, xung quanh đều là những vũ công khoác lên mình tranh phục đẹp đẽ, thần thái mỗi người đều sáng láng.

Mà bọn họ, đang ở trung tâm.

Khi đám đông nhìn rõ mặt Cố Thanh Trì, toàn bộ sàn nhảy đều vỡ òa trong tiếng hoan hô.

“Trước đây chưa từng nhìn thấy cậu ấy, nhưng trông cậu ấy hơi quen quen.”

“Chúa ơi! Bật nhạc lên, tôi muốn xem cậu ấy nhảy.”

Tựa như cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, Cố Thanh Trì nghĩ thầm, từ xa liếc nhìn qua đám người thấy Tiểu Khả đang cầm áo khoác của cậu lên, vắt qua tay, vẻ mặt bối rối đối mặt với cậu.

Âm nhạc chuyển sang một nốt mới, sau đó từng giai điệu vui vẻ vang lên.

Coronso và Cố Thanh Trì lần này không bám sát nhịp điệu mà trễ một nhịp. Bởi vì khi bắt đầu nhảy, Coronso phát hiện ra Cố Thanh Trì không biết nhảy những bước nhảy của phái nữ, cả hai đều xuất phát từ bước nhảy của nam, thiếu chút nữa va vào nhau.

Nhảy Latin cơ bản đều phải học bước nhảy cả nam và nữ. Vì dù cơ sở dạy học chuyên nghiệp không chính thống hay trên thị trấn nhỏ này vốn là không chính thống, hay cơ sở dạy học chuyên nghiệp thì tỷ lệ bạn nhảy nam nữ cũng không khớp nhau, vậy nên đều sẽ ngẫu nhiên ghép đôi, các đối tác rất khác nhau.

Nhưng Cố Thanh Trì là mời giáo viên ở công ty về dạy một kèm một, thời gian học cũng ngắn nên tất nhiên sẽ không xảy ra vấn đề này.

Coronso thuận theo sửa lại bước nhảy sang bước nhảy dành cho nữ, anh ta vặn mình từ lưng sang eo, các bước nhảy của nữ càng có tính biểu tượng, biên độ cũng lớn hơn một chút.

Anh ta vòng quanh Cố Thanh Trì, rồi nhanh chóng tới gần, rồi lại rời đi, như gần như xa.

Đám người vỡ òa trong tiếng hoan hô.

Đây chính là Coronso đó, anh ta vậy mà cũng có ngày nhảy bước nhảy của nữ.

Phải biết là Coronso không chỉ là bạo quân trên sàn nhảy, mà ở trong thị trấn nhỏ giữa đám người trẻ tuổi hắn cũng là người đứng đầu, mọi người đều biết rằng ở thị trấn nhỏ này, phải tuân thủ luật lệ của Coronso.

Muốn trấn trụ đám người kia không dễ dàng, anh ta không được tỏ ra chút mềm yếu nào, nếu không sẽ bị bầy sói nuốt chửng.

Những người có mặt ở đây, dù ở ngoài hay trong sàn nhảy đều bị nhiễm theo bầu không khí lúc này, vô thức lắc lư cơ thể theo điệu nhạc. Ranh giới giữa trong và ngoài sàn nhảy lúc này rất mờ nhạt.

Có người bò lên bàn, mở ra từng chai champagne rẻ tiền, ngay cả những nhân viên phục vụ được đào tạo bài bản cũng bị bầu không khí lây nhiễm, tầm mắt đều hướng về một phía, bước theo mỉm cười.

Chờ đến khi đoạn nhạc kết thúc, Cố Thanh Trì liền lập tức xuyên qua đám vũ công như như bướm như hoa trên sàn nhảy, tới bên Tiểu Khả.

Trang phục Cố Thanh Trì có chút không hợp trong đám người, chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản quá mức so với những bộ quần áo được viền quanh bởi hoa và ren, nhưng cậu vẫn dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.

Trong đám đông đến nhân viên phục vụ đi lại còn rất khó khăn, nhưng cậu lại không bị cản trở.

Coronso không biết từ lúc nào cũng đi xuống theo.

Đôi mắt anh ta sáng ngời, chống một tay, từ cái bàn nhảy qua, đi theo chân họ chào hỏi.

“Hey, hai người là mối quan hệ bạn bè nam nữ sao?”

Cố Thanh Trì nhìn hắn một cái, không lên tiếng cầm áo khoác từ tay Tiểu Khả, dùng tay che chở cô, ngăn cách với mọi người xung quanh xuyên qua đám người rồi rời đi.

Đây là có chút không vui.

Tiểu Khả đi theo Cố Thanh Trì, đương nhiên biết Cố Thanh Trì có thái độ gì.

Coronso vẫn đứng đó, những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi dán vào má.

Xung quanh đã có bạn bè vây lại.

Một anh chàng da đen bím tóc dây thừng khoác tay lên vai Coronso, anh chàng thấp hơn Coronso nửa cái đầu, Coronso nghiêng đầu nhìn anh ta, tiếp theo lại nhìn Cố Thanh Trì.

“Coronso, đừng nhìn nữa, cậu bé kia với chúng ta không phải người cùng đường đâu, cậu ta đang đi vào sân bên kia kìa, mà sân bên kia đến cánh cửa chúng ta còn không đụng tới được.”

Bên kia là bãi sân của người giàu.

Phòng khiêu vũ Nữ Hoàng có vị trí rất đặc biệt, nằm ở khu kinh doanh sầm uất, một bên là khu giàu có, thường xuyên có người dắt chó với đầu đeo dây chuyền pha lê, đội mũ Chanel. Mà một mặt khác, cách một thành phố chính là khu dân nghèo.

Chính vì vậy, phòng khiêu vũ Nữ Hoàng cũng sẽ cung cấp hai loại phục vụ hoàn toàn khác nhau.

Cố Thanh Trì đi xa đến bóng dáng cũng không thấy.

Anh chàng bím tóc nhún vai tiếp tục nói.

“Có thấy chiếc đồng hồ trên tay cậu ta chưa? Đó là hàng hiệu, ít nhất phải nhiêu đây con số.”

Anh ta đưa ra mấy ngón tay.

Người muốn nhìn đã đi rồi, Coronso biếng nhác cúi đầu, anh ta đối với mấy cái nhãn hiệu gì đó cũng không biết.

“Năm nghìn đô Mỹ? Năm nay tôi làm việc nhất định cũng tích góp được nhiều như vậy.”

"Sai đơn vị rồi.”

Coronso nghĩ đến nét mặt phương Đông của Cố Thanh Trì, do dự nói.

“Nhân dân tệ?”

“Không, là trăm nghìn, đô Mỹ.”

Phụ kiện của Cố Thanh Trì đều do Tạ Lục Dữ âm thầm thêm vào, tự sắp xếp mọi thứ, Cố Thanh Trì cũng không quan tâm lắm, trước đây cậu tùy tiện mua vài bộ cũng có thể mặc rất lâu.

Nghề nghiệp và tính chất công việc hiện tại có yêu cầu về quần áo, vì thế cậu không giống trước đây, nhưng người khác đưa cái gì thì cậu mặc cái đấy, bản chất cũng như trước kia, đều tùy tiện giống nhau.

Năm trăm nghìn đô Mỹ đối với đám nhóc ở khu dân nghèo thật giống như con số trên trời.

Nghe thấy con số này, người vây quanh Coronso đều thổn thức không thôi.

Coronso vừa mới đưa rượu đến bên miệng xém chút nữa phun ra.

Anh ta lau miệng, nhai miếng chanh đặt trên thành ly để trang trí, im lặng một lúc rồi nuốt trọn.

“Sớm muộn có một ngày, tôi cũng sẽ rất giàu có.”

*

Lúc Cố Thanh Trì và Tiểu Khả đi qua, Slater đang nói chuyện.

Xung quanh anh ta có một nhóm vũ công Latin, trông không khác gì những người trên sàn nhảy vừa rồi.

Đều là bộ trang phục khiêu vũ sáng bóng và trang điểm đậm.

Những cảnh quay gần nhất đều ở sàn nhảy, Slater muốn quay đủ cảnh khiêu vũ. Kỳ thật, những cảnh này phải ở nửa sau của bộ phim.

Cốt truyện của phim điện ảnh đều tương đối đơn giản hơn so với phim truyền hình, nhưng rốt cuộc thì vẫn có giới hạn thời lượng, đây là bài kiểm tra nghiêm khắc hơn về sức bền của diễn viên và khả năng chuyển cảnh của đạo diễn.

Ellen đứng trong một góc, hai ngày này anh ta không có cảnh diễn. Việc quay phim của Slater chính là như thế. Mọi cảnh quay và mọi phân đoạn đều phải trau truốt kỹ lưỡng. Vì thế tiến độ quay phim rất chậm và tất cả tiền bạc đều dùng vào việc đó.

Đó là lý do vì sao đoàn phim của họ có kinh phí nhiều như vậy nhưng chỉ có thể ở những khách sạn giá rẻ.

Ellen nhìn thấy Cố Thanh Trì và những người khác liền cùng bọn họ vẫy tay.

Ngoài ra bên cạnh anh ta còn có một cô gái tóc vàng mắt xanh, tóc được búi cao lên và buộc tròn một cục như quả bóng sau đầu.

Sau khi hỏi Ellen điều gì đó, cô ấy thăm dò nhìn sang Cố Thanh Trì.

Ellen nhanh chóng giới thiệu bọn họ với nhau.

“Đây là Cố (*), một diễn viên xuất sắc đến từ Trung Quốc. Đây là Irene, sinh viên hàng đầu của Học viện khiêu vũ, Nữ Hoàng Blackpool.”

*Nước ngoài đều gọi bằng họ

Irene là bạn nhảy của Ellen trong phim, nhưng nhìn chung cũng không có nhiều cảnh, nhiệm vụ chủ yếu của cô là đưa Ellen từ một vũ công không chuyên nghiệp, làm cho anh ta trông có vẻ chuyên nghiệp hơn, phim này nội dung chủ yếu xoay quanh Ellen.

Irene đưa tay ra bắt tay với Cố Thanh Trì, cô ấy nắm tay Cố Thanh Trì bằng cả hai tay.

Lúc cô ấy bất động không nói chuyện, cổ của cô ấy thon dài mảnh mai, làn da trắng như tuyết, khác hẳn với những vũ công Latin bình thường, thoạt nhìn cô ấy trông kiêu kỳ như thiên nga.

Hiện tại thì gương mặt hai bên má cười ra hai cái lúm đồng tiền.

"Rất vui được gặp cậu, tôi có thể chụp hình với cậu không? Tôi là fan của cậu đó.”

Cố Thanh Trì đương nhiên không có lý do để từ chối.

Irene chụp ảnh xong liền ngay lập tức gửi qua cho Kellerman.

【 Nhìn xem đây là ai nè, honey của cậu đang trong tay tớ đây, cậu ấy còn ôm tớ một cái, một lát nữa tớ còn muốn ký tên, nhờ cậu ấy viết lên giày khiêu vũ nữa. 】

Cô cùng Kellerman thật ra là bạn học, quan hệ hai người không tồi, mẹ của Kellerman đã dạy Irene học vũ đạo, sau này Kellerman học vũ đạo được một nửa lại chạy đi ca hát, cô ấy còn phải ở bên cạnh an ủi cô giáo của mình đừng tức giận.

Kellerman hiện đang đi lưu diễn vòng quanh thế giới, vé concert đã bán hết từ lâu, mỗi ngày anh ta không phải đang trên đường đi diễn thì là đang tổ chức biểu diễn.

Khi Irene gửi bức ảnh, Kellerman đang ngồi ở sân bay, chờ lên máy bay, chuyến bay sẽ đến Trung Quốc, điểm đến cho buổi biểu diễn tiếp theo của anh ta.

Anh ta lúc đầu đã liên hệ bạn bè ở Trung Quốc xác nhận công ty Cố Thanh Trì là công ty nào, tìm kiếm đường đi từ trước và chuẩn bị ghế VIP trong buổi hòa nhạc cho cậu.

Sau đó, anh ta nhận được bức ảnh này.