Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 57




Tạ Lục Dữ về nhà, vừa vào cửa thì cất ô đi, cơm chín được hâm nóng trong nồi.

Xong hết cũng không còn việc gì để làm.

Tiểu Li Hoa leo lên cái nhà cây cho mèo rũ đuôi xuống, Tạ Lục Dữ liền nhìn chằm chằm cái đuôi đó, ngẩn người một lúc lâu.

Trước mắt, hắn và Cố Thanh Trì hẳn là đang trong trạng thái sống thử cùng nhau.

Bọn họ có thể cùng chơi game, cùng chọc mèo, nhưng mối quan hệ rất mập mờ.

Lúc Trình Huyền xuất hiện Tạ Lục Dữ không lo lắng, lúc Cố Thanh Trì đi ăn với thằng nhóc kia, Tạ Lục Dữ cũng không lo lắng.

Bởi vì chỉ có hắn mới là người ở gần Cố Thanh Trì nhất, hắn cảm thấy vẫn còn thời gian, hơn nữa một người nhạy cảm như Cố Thanh Trì lại cho phép hắn đến gần, hắn cảm thấy mình như đã chiến thắng.

Nhưng bây giờ mới biết thật ra bản thân hoàn toàn không có tiến triển gì, chỉ biết ngu ngốc đối xử tốt với người ta, đến cả thứ người ta thích là gì cũng không biết.

Tạ Lục Dữ đã sớm nhận ra tính cách và cảm xúc của Cố Thanh Trì đều có một số vấn đề, Cố Thanh Trì không giống với những người khác, có rất nhiều việc cậu không hiểu.

Có thể Cố Thanh Trì chỉ xem hắn như một đàn anh, một người bạn.

Tạ Lục Dữ vỗ mạnh vào tay vịn ghế sô pha.

"Tạ Lục Dữ ơi Tạ Lục Dữ, mày làm sao lại trở thành như này."

Hắn suy nghĩ rất lâu, cảm thấy sớm muộn gì cũng phải đưa ra quyết định, chi bằng nhanh chóng dứt khoát.

Đau dài không bằng đau ngắn.

Hai người hiện tại quá thân thiết, Cố Thanh Trì không hiểu, hắn phải suy xét, tiếp tục mập mờ như thế này đối với ai cũng không tốt.

Cùng lắm thì quay trở lại làm bạn, như vậy cũng tốt rồi.

Không lâu sau Cố Thanh Trì liền quay lại, thật ra Tạ Lục Dữ quay về sớm hơn một tiếng để dọn dẹp đồ đạc, nấu cơm, đợi Tiểu Cố.

Cố Thanh Trì vừa bước vào cửa, Tạ Lục Dữ như sực tỉnh, Cố Thanh Trì đi tới, hắn đứng lên, đại não mới bắt đầu hoạt động trở lại.

"Hôm nay làm món sườn non, để tôi bới cho cậu một bát, tôi nhớ hôm kia cậu nói muốn ăn món này."

Cố Thanh Trì đáp lại một tiếng, thấy Tạ Lục Dữ chỉ cầm một đôi đũa, có chút kì lạ.

"Anh không ăn à?"

"Không sao đâu, ban nãy tôi có hơi đói bụng nên ăn trước một chút rồi."

Tạ Lục Dữ nói vậy, Cố Thanh Trì nhẹ gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi thêm.

Sau đó là khoảng im lặng kéo dài, cậu ăn cơm, Tạ Lục Dữ ngồi trên sô pha ngẩn người.

Cố Thanh Trì thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn một cái, cậu thật ra rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.

Cố Thanh Trì vừa đặt bát đũa xuống, Tạ Lục Dữ liền lên tiếng.

"Tôi có chuyện này muốn nói với cậu."

Cố Thanh Trì nhìn qua.

"Tôi hiện tại có thể coi là có gia cảnh tốt, chưa từng yêu đương, thời gian làm việc tự do, biết nấu ăn, biết làm việc nhà, vẻ ngoài tạm ổn, sự nghiệp không tệ, chúng ta coi như là đồng nghiệp, có chỗ nào không tốt, tôi có thể thay đổi."

Tạ Lục Dữ nói tới đây ngừng lại một chút.

"Vậy nếu cậu thấy ổn, chúng ta có thể hẹn hò không? Còn nếu không được, chúng ta mỗi người lùi một bước, trở lại làm bạn, không phải mập mờ như vậy nữa, đối với ai cũng tốt."

Tạ Lục Dữ nói xong liền thở phào nhẹ nhõm, giống như trên vai trút được gánh nặng nào đó.

Cố Thanh Trì ngồi yên một lúc, có chút ngơ ngác, chỉ là mơ hồ nhận ra hình như mình bị đuổi ra ngoài.

Cố Thanh Trì đứng dậy, suýt làm đổ ghế, cậu xếp lại bát đũa.

"Tôi đi dọn dẹp cái này một chút."

Lúc cậu định dọn bàn thì Tạ Lục Dữ đứng dậy đi tới.

"Để tôi dọn cho."

Cố Thanh Trì cầm bát đũa trong tay, Tạ Lục Dữ tới lấy, cậu không buông tay, lúc Tạ Lục Dữ thấy kỳ lạ ngẩng đầu lên nhìn, Cố Thanh Trì đột nhiên nói.

"Hôm nay đạo diễn bên đó đưa ra yêu cầu mới."

"Hửm, ngoài nhảy Latinh cậu phải học gì nữa? Cũng không sao đâu, không cần phải thấy áp lực, tới ngày khai máy không phải vẫn còn sớm sao, cứ từ từ luyện tập là được."

Tạ Lục Dữ nói càng lúc càng chậm, bởi vì Cố Thanh Trì đến gần hắn.

Cố Thanh Trì thấp hơn Tạ Lục Dữ một chút, ngẩng đầu một cái vừa đúng có thể hôn lên.

Động tác của cậu rất chậm, chậm tới mức Tạ Lục Dữ có thể thấy hàng mi của cậu đang run lên, chậm đến mức Tạ Lục Dữ có thể lùi lại bất cứ lúc nào.

Cố Thanh Trì như một con mèo đang thăm dò, chỉ cần bạn cử động một cái liền bỏ chạy ngay lập tức.

Nhưng Tạ Lục Dữ không từ chối, sau đó cậu liền có chút ngập ngừng như vậy mà hôn lên môi Tạ Lục Dữ.

Tạ Lục Dữ sững sờ, Cố Thanh Trì buông nhẹ bát đũa trong tay, nghiêm túc đáp.

"Yêu cầu tôi luyện cảnh hôn môi."

Cố Thanh Trì mới ăn sườn heo chua ngọt xong, khóe môi có chút ngọt, còn có chút lạnh, Tạ Lục Dữ qua một lúc mới tỉnh lại, trong lòng như muốn bùm một cái nở hoa, hắn nói năng lộn xộn, choáng váng cầm bát đũa.

"Luyện, rất tốt, tốt, sáng mai cậu có muốn ăn bánh quẩy không? Tôi mua cho cậu."

Cố Thanh Trì rất thích ăn loại đồ chiên này, nhưng Tạ Lục Dữ cảm thấy như vậy không tốt cho sức khỏe, nên cứ luôn nói ngoài miệng cho qua, chỉ thỉnh thoảng mới mua cho Cố Thanh Trì ăn.

Cố Thanh Trì cũng không có ý kiến, bản thân cậu dậy muộn, bữa sáng toàn là Tạ Lục Dữ nấu hoặc đi mua, vì vậy hắn đưa cái gì là cậu ăn cái đó, nhiều nhất chỉ khi Tạ Lục Dữ hỏi cậu muốn ăn cái gì cậu mới đưa ra ý kiến.

Tạ Lục Dữ dọn dẹp xong trở về vẫn còn bối rối.

Qua một lúc sau mới lấy lại tinh thần, cả người liền cảnh giác, giống như chú chó Husky đang ôm cục xương lớn lăn lộn đắm chìm trong niềm hạnh phúc ngập tràn thì bỗng cục xương lớn bị cướp mất.

"Phim mới có cảnh hôn?"

Cố Thanh Trì suy nghĩ một lát, rồi gật đầu, nhưng vẫn có chút chần chừ.

"Đúng vậy."

Tạ Lục Dữ thở dài một tiếng, tự nhủ với bản thân nhiều lần, đây chỉ là công việc.

Hắn quay lại ngồi thẳng lưng, nghiêm túc cầm cuốn tạp chí trên bàn lên, nhưng thực tế hắn không đọc được chữ nào, trái tim lắc lư giữa khoảng không.

Tiểu Cố vừa hôn hắn!

Tiểu Cố không phải thích con gái tóc dài sao?

Tiểu Cố không trả lời nhưng như vậy có ý gì?

Tiểu Cố có phải cảm thấy, thật ra nếu là nam vẫn có thể thử một chút không?

Tiểu Cố có phải là chấp nhận cùng hắn hẹn hò rồi không?

Tiểu Cố có phải hôm khác liền có thể cùng hắn đăng ký kết hôn không?

(CT: Coi có giống tui mỗi khi crush cười với tui một cái hay không chứ =)))))

Thoáng qua lúc lâu, Tạ Lục Dữ vẫn cảm thấy thật vui vẻ, hắn đặt tạp chí lên đầu gối, quay về hướng Cố Thanh Trì, hắn đã vò mẻ chẳng sợ nứt, liền quyết định nói thẳng.

"Cậu mới nãy vì sao lại hôn tôi? Có phải cậu cũng thích tôi không."

Tạ Lục Dữ vừa nói ra miệng liền có hơi hối hận, có vẻ hắn quá tự luyến rồi, thế là để cứu vãn hắn liền hỏi một câu.

"Thật ra tôi không có ý này, tôi chỉ muốn hỏi một chút, cậu có phải thích con trai không?"

Hỏi xong hắn liền muốn tát bản thân một cái, hỏi câu này có tác dụng gì? Đáng lẽ phải hỏi trước khi tỏ tình chứ.

Cố Thanh Trì đang xem tạp chí, chỉ ừ một tiếng, nghiêng sang bên cạnh gật đầu một cái, rồi nói.

"Tôi không biết, có lẽ có."

Tạ Lục Dữ cảm thấy bối rối, nếu đã thích đàn ông, tại sao từng kết hôn với phụ nữ.

Nhưng vẫn chưa suy nghĩ xong phải mở lời như thế nào, Cố Thanh Trì đã bỏ tạp chí xuống, xoay người, một chân chen lên ghế sô pha, một tay đặt sau lưng ghế, vừa khéo vòng qua người Tạ Lục Dữ.

Cậu tiến lại gần Tạ Lục Dữ, trong hơi thở thoang thoảng mùi rượu.

Tạ Lục Dữ liền trở nên căng thẳng, hắn một khi căng thẳng liền nói rất nhiều.

"Cậu uống rượu khi nào vậy, say rồi sao?"

Cố Thanh Trì hay lén uống rượu, hiện giờ thời tiết đang lạnh, uống xong dễ bị đau bụng, thường phải nằm cuộn tròn trên sô pha rất lâu.

Vừa dứt lời liền bị Cố Thanh Trì dùng môi và lưỡi chặn lại, khác với lần trước chỉ chạm vào thăm dò, lần này bọn họ quấn lấy nhau rất lâu.

Đến lúc tách ra, Cố Thanh Trì nhìn Tạ Lục Dữ, trong mắt như có ánh sao, có lẽ vì ánh đèn quá mơ hồ, vậy mà hắn lại nhìn ra dường như trong ánh mắt ấy ẩn chứa chút tình cảm, hắn liền đắm chìm trong bầu trời đầy sao đó, quên đi hết thảy.

Chỉ còn duy nhất lý trí nói cho Tạ Lục Dữ biết điều này có gì đó không ổn, Cố Thanh Trì đáng lẽ không nên như vậy, nhưng có vẻ như lại chẳng có gì không ổn cả.

Trong lúc ngẩn ngơ, hắn nghe thấy Cố Thanh Trì thì thầm vào tai mình.

"Tôi không biết mình thích nam hay nữ, nhưng tôi thích ở bên cạnh anh. Anh muốn hôn hay ôm tôi đều có thể."

"Anh đang lo lắng cái gì, chúng ta hiện tại không phải rất tốt sao?"

Vì vậy, cứ giống như lúc trước, giống một vầng thái dương ấm áp là tốt rồi.

Cố Thanh Trì quyết định không cần buông tay.

Cậu ban đầu không nghĩ quá nhiều.

Cậu chỉ cảm thấy căn phòng này thật là ấm áp, cậu muốn ở lại đây mãi, thế nhưng hôm nay khi cậu trở về, thấy căn phòng ấm áp trở nên nguội lạnh, chủ nhân căn phòng dường như mất hứng vì cậu.

Vì bị bỏ rơi một lần, cậu rất sợ lại bị bỏ rơi, nên trong vô thức, cố gắng muốn cứu vãn.

Khi một con mèo chưa bao giờ cho ai đến gần bỗng phát hiện người mỗi ngày hốt phân cho nó một ngày kia không xuất hiện nữa.

Thế nên, có một ngày gặp lại, nó liền bỏ xuống lớp vỏ bảo vệ mà nó khoác lên khi còn lang thang, chạy đến bên bạn, để lộ hoàn toàn cái bụng mềm mại và ấm áp của nó, nhìn bạn bằng đôi mắt ướt át, như muốn nói rằng, cho bạn sờ nè, đừng đi mà.

(CT: Làm nhớ đến post này https://www.facebook.com/138841156165916/posts/pfbid0TsYXeknrXQmYNhhrzJgPN76BP5CGjxYJ9NZpJPZuadrhstAxAmpAQdWhKNZhQNhnl/)

Và Tạ Lục Dữ chuẩn xác nắm bắt được từ khóa quan trọng nhất, "chúng ta".

Hắn bị bao vây chặt chẽ bởi cảm giác hạnh phúc, bị kinh ngạc làm choáng váng đầu óc, hắn mơ hồ nghĩ, đúng rồi, như hiện tại, không phải rất tốt sao?

*

Trời tối, điện thoại Phan Tiểu Thành bắt đầu reng reng vang lên.

Phan Tiểu Thành ngủ rất sâu, điện thoại lại để ở phòng khách nên không hay biết.

Qua ngày mai, buổi sáng thức dậy mở điện thoại lên, thấy tin nhắn của Tạ Lục Dữ, một mình người này gọi anh ta đến ba lần.

Đoạn trước tin nhắn chủ yếu bày tỏ sự vui sướng của hắn khi thoát khỏi kiếp độc thân, nhân tiện nói vài câu chỉ trích Phan Tiểu Thành, Phan Tiểu Thành bỏ qua mấy lời nói nhảm lúc nửa đêm này, lướt tới đoạn cuối thấy được chút tin tức.

【Tôi lại bấm nhầm nút Weibo rồi, nhưng không cần lo đâu, tôi giải quyết được rồi.】

Nhìn thấy câu này, mí mắt Phan Tiểu Thành nhảy lên một chút.

Gần như là mang tâm tình nặng trĩu mở Weibo lên.

Sau đó phát hiện cùng một ngày mà hot search của Tạ Lục Dữ chiếm đến ba dòng.

#Khiếp sợ! Tạ Lục Dữ rơi vào tình yêu?#

#Tạ Lục Dữ follow chủ blog tình cảm sau đó unfollow, nhấn thích bài Weibo "Làm sao để người yêu không chán bạn" rồi hủy?#

#Tạ Lục Dữ: Xin lỗi, quên đổi acc.#

Phan Tiểu Thành mở Weibo của Tạ Lục Dữ, đầu tiên giải thích về việc quên đổi acc, khá thẳng thắn.

Phía dưới là các bình luận phát rồ ha ha ha ha, không ai coi trọng chuyện này, dù sao Tạ Lục Dữ không để ý mà like lung tung trên Weibo cũng không phải lần một lần hai, nếu không cũng không đến mức ngay cả số điện thoại chứng thực Weibo cũng bị tịch thu.

【Cũng không có gì khác, em hy vọng anh bớt gây họa cho người yêu của anh, dù sao cũng không dễ dàng gì mới có người thích anh.】

【1551, em vậy mà có thể đợi được đến ngày hôm nay, suýt chút nữa em còn tưởng anh là người vô tính luyến ái.】

【Sau bao nhiêu năm, anh cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp FA rồi? Mẹ ơi con vui quá.】

【Người thẳng thắn không nói chuyện mờ ám, không biết có ai theo dõi tài khoản phụ của anh không, em muốn tăng thêm cho anh một follower.】

Đây là câu đáp lại của Tạ Lục Dữ.

【Đây mới là acc phụ, mặt khác cảm ơn nha, em nhọc lòng rồi, không cần đến đâu, acc chính có 20.000 follower, vậy là đủ rồi.】

Phan Tiểu Thành lại vào acc phụ của Tạ Lục Dữ xem, không được một giây liền nhảy ra.

Sau khi chuẩn bị tinh thần mới bấm vào lại.

Thấy rõ ràng là người thành công thoát ly khỏi đại đội cẩu FA, ngay lúc đó, Phan Tiểu Thành còn bị cẩu lương tát một cái vào mặt.

Nội dung của Weibo cứ làm như sợ người ta không biết hắn đã thoát khỏi trạng thái độc thân rồi vậy.

Hình nền Weibo được đổi thành bức ảnh một người, không thấy mặt, nhưng chỉ cần nhìn thoáng cũng biết đó là một người đàn ông.

Cổ áo sơ mi của nhân vật chính trong bức ảnh rất chỉnh tề, cúc áo cài ở trên cùng mở ra để lộ chiếc cổ xinh đẹp.

Quần tây màu đen có chút đứng người, hai chân mảnh khảnh xếp lên nhau, lưng dựa vào ghế sô pha, vạt áo sơ mi nhét vào thắt lưng, thắt lưng được quần áo phác họa lộ ra, một tay tùy ý đặt trên sô pha, tay rất đẹp, đốt ngón tay thon dài, ghế sô pha màu nâu sẫm càng tôn lên bàn tay trắng nõn.

Những phần lộ ra, từng đường nét đều rất đẹp, quả thật giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Đến nỗi Weibo một đêm up mười lăm mười sáu bài, Phan Tiểu Thành đều lười đọc, đây chính là sự khác biệt giữa một mình khoe khoang và cùng một nhóm người khoe khoang.

Thế mà còn có mấy người bình luận, có người chúc phúc, có người hâm mộ Tạ Lục Dữ may mắn, cũng có yêu cầu đòi xem mặt.

Tạ Lục Dữ đều nghiêm túc trả lời mỗi một bình luận.

Phan Tiểu Thành nhìn không nổi nữa, nếu như Tạ Lục Dữ cũng chăm dưỡng acc chính như acc phụ thì người hâm mộ hắn chắc chắn phải tăng liên tục.