Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 40: Lạc đường




Lễ trao giải kết thúc, không ít nhà báo tiến vào đem micro, máy ảnh, máy quay,... hướng về phía các minh tinh phỏng vấn.

Có nhiều minh tinh thích náo nhiệt cùng các minh tinh khác hỗ trợ chụp ảnh, mọi người cùng nỗ lực kiếm cơm.

Tạ Lục Dữ làm người rất tốt, bạn bè rất nhiều, nhiếp ảnh gia cũng thiên vị gương mặt điển trai chuẩn phương Đông kia của hắn mà quay chụp suốt, cả buổi tối hắn không phải là chụp ảnh chung với người khác thì cũng là tương tác với mọi người.

Hắn vốn dĩ đã tính toán mốt kế hoạch vẹn toàn, tính đi qua nhìn Cố Thanh Trì một cái.

Nhưng cố tình Trịnh Triệt hồi nãy lại kêu hắn chú ý một chút, không nên làm quá. Nên vì để không làm ảnh hưởng đến Cố Thanh Trì, ở trước mặt truyền thông hắn cũng chỉ có thể cố gắng không tiếp xúc quá nhiều với Cố Thanh Trì.

Nhưng trước mắt nhiều máy ảnh như vậy, căn bản là không thể thực hiện được, cho dù có muốn liếc mắt nhìn một chút cũng phải nhìn trước nhìn sau.

Tạ Lục Dữ cùng Kellerman hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng mức độ nổi tiếng của Kellerman ở Hoa Quốc cũng rất cao, nhưng anh ta là ca sĩ ngoại quốc, một người ở trong nước một người ở ngoài nước, dân chúng đối với anh ta cũng tương đối khoan dung, cho dù anh ta có công khai bày tỏ tình yêu với Cố Thanh Trì, nhiều lắm cũng chỉ coi là vài câu trêu chọc, coi như báo lá cải có đem chuyện này viết lên báo thì cũng không ai tin.

Không giống Tạ Lục Dữ, dù đã trở thành
tài tử hạng nhất, bảo vật quốc gia thì cũng có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Tạ Lục Dữ tương đối không thích khi bị người khác động chạm vào cuộc sống tình cảm của hắn, cho dù là phỏng vấn hay là đưa ra những câu hỏi mập mờ, Tạ Lục Dữ cũng không thèm nhận.

Truyền thông đến hỏi hắn, hắn liền buông lời mỉa mai để đáp trả. Theo như fans nói thì hắn chính là độc thân dựa vào thực lực.

Nhưng Tạ Lục Dữ thử tưởng tượng một chút, nếu đối tượng là Cố Thanh Trì, truyền thông đến hỏi về cậu trước mặt hắn, bảo hắn chế nhạo cậu như bình thường. Thôi đi, quá khó.

Bắt đầu xuống sân khấu, Tạ Lục Dữ đứng ở vị trí trung tâm, nên phải tiến vào sớm nhất, muốn rời đi cũng phải rời đi sau cùng.

Xe đang đậu ở bên ngoài, Tạ Lục Dữ đặc biệt cẩu thả, thay đổi trang phục thành quần jean cùng áo khoác, đội mũ kín mít rồi quàng khăn quàng cổ, còn cố ý đợi một vài phút rồi mới đi ra ngoài.

Xe của hắn đậu ở góc khuất, nhìn như xe của paparazzi. "Lúc tới thì ngồi siêu xe, bây giờ lại đi về bằng Minibus." Hắn nghĩ thầm.

Hắn đi vào xe, ném một cái túi giấy màu đen sang ghế sau.

Phan Tiểu Thành đằng trước quay đầu lại nhìn.

“Này, cúp đâu? Tôi xem rồi, năm nay vẫn là cậu giật giải.”

Tạ Lục Dữ *chậc* một tiếng, lấy lại cái túi màu đen vừa ném, từ bên trong túi móc ra một cái cúp màu vàng rực rỡ, cầm theo cả bệ cúp đưa qua.

Phan Tiểu Thành cầm lấy cúp.

“Cậu không thể có thái độ quý trọng một chút sao? Tốt xấu cũng là vinh dự.”

''Vinh dự là cái đinh gì, có thể —''

Tạ Lục Dữ vội vàng ngậm miệng, rầu rĩ đem áo khoác từ phía sau trùm lên, che mặt lại, ngã vào ghế xe đằng sau lưng, Phan Tiểu Thành ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không hỏi nhiều, đổi đề tài.

“Hôm nay có chuyến bay bay từ sớm, sáng ngày mai tôi mua vé máy bay, đồ ăn sáng tôi cất ở đằng sau, tự lấy đi."

Tạ Lục Dữ buồn bực lên tiếng.

Xe đi rất chậm, người ở đây còn rất nhiều, đều là paparazzi, còn có fans, vừa mới đi ra được mấy trăm mét thì dừng lại, Phan Tiểu Thành kinh ngạc nói.

“Ai, phía trước có phải là cô gái nhỏ bên đoàn đội của Cố Thanh Trì không?”

Tạ Lục Dữ từ hàng ghế phía sau ngồi dậy, thân thể nghiêng về trước, dựa vào khoảng trống giữa hai ghế trước mà nhìn về phía trước.

Tiểu Khả đang nghe điện thoại, sắc mặt có chút nôn nóng, bên cạnh là một người mang thẻ nhân viên công tác.

Phan Tiểu Thành lên tiếng trước.

“Tám phần là có chuyện gì đó xảy ra rồi, chúng ta đi qua xem một chút.”

Tạ Lục Dữ nhìn nửa ngày cũng không nhìn thấy Cố Thanh Trì, cả người ngả xuống, cằm tựa vào lưng ghế.

"Đi đi, đi qua nhìn xem có chuyện gì xảy ra, có thể giúp liền giúp đỡ một phen.”

Xe rất nhanh liền đi tới, cửa sổ xe hạ xuống, Phan Tiểu Thành đi ra ngoài thăm dò.

“Làm sao vậy? Cố Thanh Trì đâu?”

Tiểu Khả biết Phan Tiểu Thành, là một tiền bối có chức vị cao trong công ty, cô vốn dĩ có chút nôn nóng, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, lúc này lại giống như con nhìn thấy bố mẹ, lập tức không kìm được mà chạy tới chỗ cửa sổ xe.

“Anh Thành, em và anh Cố vừa ra tới đã gặp phải một đám fans không biết từ đâu ra. Sau đó người nhiều quá, chúng em liền tách ra. Điện thoại hay ví tiền của anh Cố đều là em cầm, bây giờ không có cách nào để liên lạc lại với anh ấy.”

Tiểu Khả tuy rằng vội, nhưng vẫn sắp xếp từ ngữ rất rõ ràng, tin tức có thể nói đều đã nói hết.

“Em không thể báo cảnh sát, nhân viên công tác nói em chỉ có thể xác nhận ở chỗ bọn họ một chút, chủ yếu là anh Cố ngày thường ra ngoài đều dựa vào bản đồ điện thoại tra đường đi, chưa nói tới, em đã tìm kiếm ở xung quanh rồi, hiện tại không biết làm sao bây giờ.”

Tạ Lục Dữ vốn đang ngồi ở ghế sau, vừa nghe xong đã xuống xe

“Ban đầu cậu ấy chạy hướng nào?”

Tiểu Khả ngẩng đầu nhìn bốn phía, tiếng nói còn mang theo nức nở.

“Em cũng không biết, lúc đó quá loạn, đều do em, buổi tối lạnh như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì thì…”

“Em đừng vội, chắc chắn sẽ không có chuyện gì, anh giúp em đi tìm người, em lên xe trước đi.”

Tạ Lục Dữ mở cửa xe ý bảo cô đi lên, đồng kéo áo khoác lên, nói với Phan Tiểu Thành.

“Anh Thành, tôi đi trước tìm xem, anh cũng giúp đỡ đi.”

Phan Tiểu Thành trong tay cầm di động.

“Tôi biết rồi, để tôi gọi điện thoại chút, Tiểu Khả, phía sau có ca cao nóng cô cầm lấy uống đi, đã chạy cả ngày rồi.”

Lần này là đoàn đội của Tạ Lục Dữ tới, đoàn đội tới là để trợ giúp Tạ Lục Dữ tham dự liên hoan phim quốc tế, tính cả vệ sĩ, tài xế, stylist thì cũng có không ít người.

Tạ Lục Dữ một tay kéo áo khoác, một tay khoác khăn quàng cổ vào, xác nhận rằng người khác sẽ không nhận ra mình.

Hắn trước tiên nhìn bốn phía, đi theo hướng có nhiều ánh đèn nhất, con người theo bản năng đều sẽ hướng về nơi có nhiều ánh sáng.

Tạ Lục Dữ vừa đi nhanh về phía trước, vừa quét mắt bốn phía.

Các cửa hàng ở đây đều đóng cửa sớm, con phố vắng tanh toát ra vẻ lạnh lẽo, xung quanh là hai bên đèn đường, cho dù muốn tìm cái cửa hàng tiện lợi 24h gọi điện thoại cũng khó.

Tạ Lục Dữ đi rất nhanh, trong chốc lát đã đi qua hai con phố.

Xung quanh không có cửa hàng nào mở.

Tạ Lục Dữ lẩm bẩm.

“Này thì khác gì mò kim đáy bể, thật là làm người khác không yên tâm mà.”

Vừa dứt lời liền nhìn thấy ở xa xa có một buồng điện thoại công cộng, bên trong một người đang đứng, không thấy rõ mặt.

Nhưng Tạ Lục Dữ biết, đó là Cố Thanh Trì.

Hắn vội chạy tới, đến gần buồng điện thoại thì chạy chậm lại.

Cố Thanh Trì còn mặc tây trang lúc tham dự lễ trao giải, cậu đang dựa lên vách ngăn của buồng điện thoại, nhìn về phía điện thoại mà rầu rĩ không vui.

Giống như con mèo bị bác sĩ chích thuốc, tuy là trước đó đã dỗ ngoan, nhưng vừa đưa tay qua liền giãy dụa không muốn chích.

Không nói đến đau đớn do bị chích thuốc, chủ yếu là tổn thương đến lòng tự trọng của loài mèo.

Cố Thanh Trì thoạt nhìn hơi chán nản.

Ngay cả chỏm tóc sau gáy cũng bị làm cho rối tung lên.

Tạ Lục Dữ trước tiên gửi tin nhắn cho Phan Tiểu Thành, tốc độ tay của hắn nhanh, vừa gõ một lát đã gửi đi, không chờ bên kia trả lời đã đi tới buồng điện thoại.

【Tìm được người rồi, đừng có làm lớn chuyện, gửi cho mỗi người chút tiền rồi cho bọn họ về đi, sau khi trở về cũng đừng nhắc lại chuyện này, để Tiểu Khả bình tĩnh, không phải chỉ là lạc đường thôi sao? Cũng không quá hiếm lạ, đừng tổn thương lòng tự trọng của người ta. 】

Ngữ khí hoàn toàn bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra vài phút trước hắn đang muốn lục tung con đường này lên để tìm người.

Sau đó Tạ Lục Dữ bước đến buồng điện thoại phía trước, gõ vào cửa kính.

Bên trong, Cố Thanh Trì đứng thẳng người lên, quay đầu nhìn lại liền thấy Tạ Lục Dữ.

Tạ Lục Dữ *khụ* một chút.

“Thật trùng hợp, nếu đã trùng hợp như vậy thì chúng ta cùng nhau quay trở lại đi"

Cố Thanh Trì nhìn hắn hai giây, mở cửa, đi đến bên cạnh hắn, uể oải "ừ" một tiếng.

Tạ Lục Dữ có khả năng định hướng khá tốt, những nơi vừa đi qua liền hình thành bản đồ trong đầu.

Hai người song song đi cùng nhau, không được bao lâu, Cố Thanh Trì đột nhiên lên tiếng.

“Tôi có thể mượn điện thoại một chút không?"

Tạ Lục Dữ "ừ" một tiếng, không hỏi lý do đã móc điện thoại ra, mở khóa vân tay xong liền đưa cho cậu.

Cố Thanh Trì cầm di động nhưng lại buồn bực nói.

“Tôi và Tiểu Khả bị tách ra, cô ấy hiện tại chắc là rất sốt ruột.”

Tạ Lục Dữ "ừ" một tiếng, không có phản ứng, giống như chuyện này chỉ là chuyện bình thường, thấy Cố Thanh Trì cầm điện thoại nhưng không dùng, hắn nói.

“Bình thường tôi cũng hay bị tách ra với anh Thành, cậu biết anh Thành không? Anh ấy là người đại diện của tôi, à thật ra cũng không cần biết anh ấy làm gì, chỉ cần biết tôi là được rồi.”

Cố Thanh Trì cong cong khóe miệng, cúi đầu xuống muốn bấm số điện thoại nhưng lại không bấm được số nào.

“Tôi không nhớ số điện thoại của Tiểu Khả.”

Cố Thanh Trì thật sự rất buồn bực, cậu biết tiếng Anh, nhưng đã hơn nửa đêm rồi, không có ai để cậu hỏi đường hết, cậu đã đi khắp con đường này nhưng không tìm thấy bóng dáng Tiểu Khả.

Trên đường ngay cả một cái cửa hàng tiện lợi 24h cũng không có.

Thật vất vả tìm được một cái buồng điện thoại công cộng, nhưng đừng nói là tiền xu, trên người cậu cái gì cũng không mang.

Loại cảm giác cố gắng nhưng lại tốn công vô ích này làm cậu cực kỳ khó chịu.

Cảm xúc của Cố Thanh Trì vốn dĩ đã không tốt, bây giờ lại gặp chuyện gì cũng không thuận lợi làm cậu tự mình chán ghét bản thân.

Tạ Lục Dữ đột nhiên vươn ngón tay chọc chọc Cố Thanh Trì.

Suy nghĩ của Cố Thanh Trì bị cắt ngang, có chút bối rối ngẩng đầu nhìn hắn.

"À, tôi biết số điện thoại của trợ lý cậu, để tôi bấm số gọi cho cậu nhé"

Tạ Lục Dữ lấy lại di động từ trong tay Cố Thanh Trì, tay Cố Thanh Trì lạnh ngắt, làm Tạ Lục Dữ dừng lại một chút.

Hắn lẩm bẩm, ngón tay nhanh chóng đánh chữ, gửi tin nhắn đi, sau đó ngẩng đầu.

“Trợ lý cậu hiện tại đã về khách sạn rồi, tôi kêu cô ấy đi ăn cơm trước, còn mấy trăm mét nữa là về tới rồi, cứ từ từ mà đi.”

Cố Thanh Trì gật đầu, hai người đi chầm chậm.

Tạ Lục Dữ vừa đi nói không ngừng, kể về rất nhiều chuyện thú vị trong cuộc sống của hắn, chủ yếu là về người thân hoặc bạn bè.

Tạ Lục Dữ rất kiêu ngạo, nhưng giọng nói rất dễ nghe, đậm mùi Bắc Kinh.

Cố Thanh Trì vừa nghe vừa tủm tỉm cười, chốc lát đã quên hết buồn bực trong người.

Hai người, một người nghe một người kể, bầu không khí rất tốt.

“Mấy ngày trước, Cố Thành có fans cuồng là nam theo dõi hắn, thiếu chút nữa ngay cả chỗ ở cũng bị lộ, bị cậu ta doạ sợ, Cố Thành nói với người ta là hắn thích phụ nữ, cũng nói với fans cuồng kia là hắn đã có người yêu, lúc đó cậu ta mới tin.”

"Sau đó hắn cùng với một người bạn giả bộ đăng Weibo, rồi còn ở dưới Weibo tương tác nhau, kết quả hắn tương tác với người ta mà còn dùng từ ngữ không đúng mực, cuối cùng hai người giận nhau, đến bây giờ tôi vẫn còn giữ tấm hình đó, để về rồi gửi cho cậu xem."

Cố Thanh Trì nhíu mày, ngoan ngoãn "ừ" một tiếng.

“Phan Tiểu Thành, tôi gọi anh ấy là anh Thành. Đây chỉ là kính trọng đối với đối tiền bối, cũng như thể hiện tố chất của tôi, chứ không phải là tôi không tôn trọng anh ấy.”

Tạ Lục Dữ khi nói đến chuyện này, trên mặt liền nở nụ cười, chân mày cong lên, ngữ khí đặc biệt dịu dàng.

"Có lần tôi đến một vách đá để đóng phim, phải đeo dây cáp, tôi khi đó còn rất trẻ, mới có mười tám nên trong lòng sợ hãi, anh ấy nói sẽ ở bên cạnh tôi. Ngày hôm sau, anh ấy mang theo đồ ăn và nước uống tới, ngồi dưới cáp treo chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, phông nền chính là trời xanh, núi cao, còn có cả tôi.”

“Tôi ở phía trên vừa tức vừa buồn cười, quên luôn cả sợ hãi.”

Đến cuối cùng, Tạ Lục Dữ còn không quên nói xấu một người.

“Cậu biết Kellerman không? Anh ta là ca sĩ đó. Hồi ở Grammy, anh ta giành được một chiếc cúp cực kỳ nhỏ, giải thưởng âm nhạc của nước họ trên cơ bản đều như vậy.”

Tạ Lục Dữ đắc ý nói.

“So với cái cúp tôi giành được tối nay còn nhỏ hơn.”