Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 35: Đề cử




Trần Thần bảo cậu chào hỏi mọi người, Cố Thanh Trì thật sự chào hỏi mọi người, cậu nhìn chăm chú vào ống kính muốn tiến gần hơn một chút, Trần Thần thì theo bản năng lùi về phía sau.

Đến khi Trần Thần bị vách tường ngăn trở không lui được, Cố Thanh Trì mới dừng lại.

Cả hai đều chỉ là vô tình, nhưng hình ảnh trong camera lại vô cùng kích thích.

【A a a! Tiền bối tiếp tục đi ạ, em chịu được! 】

【Đúng là không hold nổi trước nhan sắc này mà! Xin chào tiền bối! 】

【Trần Thần xin anh lập tức buông máy quay xuống tránh xa anh ấy một chút, anh không xứng, được rồi, là tui ghen tị đó, xin lũi được chưaaa. 】

【Đã là góc chết mà ánh sáng lại còn như shjt, cơ mà sao trông anh ấy vẫn đẹp trai quá dẫyyy! 】

【Mọi người ở đây nhưng chỉ có mình tui để ý đến điểm này sao, meno đây là mặt mộc đó!!! Omg, sao trên đời này lại có người có thể đẹp như thế chứ! 】

Cố Thanh Trì nhìn ống kính, một tay chống vách tường.

"Thật ngại quá, tôi không giúp gì được cho anh đâu."

Trần Thần chỉ cao khoảng 1m75, Cố Thanh Trì cao hơn Trần Thần một cái đầu, Trần Thần vẫn giơ máy quay lên trước ngực.

Câu cúi đầu, ngọn tóc ướt sũng dán lên cổ, do đang ở nhà nên cậu mặc tương đối tùy ý, hai nút trên cùng của áo sơ mi đều không cài nút.

Bởi vì dựa vào quá gần, cho nên từng chi tiết trên cơ thể cậu đều rõ mồn một, ngay cả trên khăn trắng trên cổ cậu viết chữ gì cũng có thể thấy rõ.

Cố Thanh Trì nói xong liền nghĩ đối phương sẽ không làm phiền cậu nữa, đứng thẳng dậy, cầm lấy khăn mặt lau nước nhỏ giọt từ ngọn tóc.

Sau đó quay lại và đi vào cửa.

Chỉ có Tiểu Li Hoa vẫn ngồi xổm bên cạnh cửa, cảnh giác nhìn Trần Thần, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, râu run lên.

Cố Thanh Trì ở bên cửa, một tay vịn lên tay nắm cửa, rũ mắt nhìn mèo mướp nhỏ ở cửa.

"Về."

Tiểu Li Hoa lập tức ngừng xù lông, cất bước trở lại bên chân Cố Thanh Trì.

Quay về bên cạnh Cố Thanh Trì còn nhớ thương quay đầu lại nhìn Trần Thần một cái.

Máy quay trong tay Trần Thần còn cầm rất ổn định.

Tuy rằng ở trong mắt Cố Thanh Trì, Tiểu Li Hoa luôn là một bộ dáng ngốc nghếch ngốc nghếch.

Nhưng trên thực tế, Tiểu Li Hoa rất đẹp.

Nó có màu lông hơi đậm, thân hình cũng săn chắc, không còn là một cục lông mềm nhũn kia, tứ chi thon dài, tròng mắt có một vết thẳng đứng tối màu.

Khi nó đứng đó, khí chất trên người nó cũng toát lên một loại hoang dã.

Hình ảnh cuối cùng chính là hình tượng như thế, ánh sáng hơi tối, nhưng bởi vì khoảng cách gần vì vậy mọi thứ rất rõ ràng.

Cố Thanh Trì tùy ý đứng, đầy lười biếng không chút để ý, dưới chân là mèo mướp nhỏ cong nửa người, cái đuôi cùng thân hình tạo thành một vòng cung, nó quay đầu lại, dựng thẳng đồng tử nhìn chằm chằm phía trước.

Sau đó, cánh cửa đã được đóng lại.

Ống kính dừng lại ở đó trong một thời gian dài, sau đó lắc lư một vài lần, cuối cùng tối đen.

Không biết hình ảnh kia bị ai cắt up lên Weibo, sau đó bị một họa sĩ đại thần nổi tiếng nhìn thấy, nhất thời cảm hứng bộc phát, vẽ một loạt ảnh của Tiểu Li Hoa cùng Cố Thanh Trì.

Giống như bức ảnh đó, bức tranh cảnh tương tác của Tiểu Li Hoa và Cố Thanh Trì đều theo phong cách u ám.

Họa sĩ kia còn cực kì nghiêm túc tham khảo trang phục trước kia của Cố Thanh Trì, trang phục lộ eo lộ lưng của phong cách punk đặc biệt được chú ý, vẽ tổng cộng 3 bức, trong đó có 1 bức nổi bật nhất, Cố Thanh Trì chống tay lên bàn, cúi đầu, Tiểu Li Hoa cũng ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn cậu, một người một mèo ăn ý nhìn nhau.

Còn có một tấm Cố Thanh Trì có tai mèo đuôi mèo, tổng cộng tám tấm, bức cuối cùng là bức một mình Cố Thanh Trì và bức tranh một mình Tiểu Li Hoa được chia sẻ rất rộng rãi.

Vị họa sĩ này là đại thần nổi danh trong giới, nổi tiếng với phong cách đẹp tinh xảo, fan đều là người yêu thích trai 2d, đa số là nhan khống, hơn nữa còn không thích người thật, vị đại thần này cũng không ngoại lệ, trên Weibo nàng còn đặc biệt ghi rõ, không nhận vẽ người thật.

Sau đó up bài trên Weibo.

【Huhu, đây chính là A Di sống trong lòng tôi, mặt khác, tôi không phải Kakure Otaku* đâu, tôi là Riaju Otaku* chính hiệu đó. 】

*Kakure Otaku: Kakure otaku lại là dạng otaku ngầm. Họ thường chỉ giao tiếp với cộng đồng những người chung sở thích thông qua internet.

*Riaju Otaku: Người ta thường cho rằng otaku là kiểu người thích ở nhà hơn đi ra ngoài vui chơi thì cũng có các riaju Otaku làm nhiều người phải thay đổi suy nghĩ này. Bởi họ vẫn ra ngoài chơi, sinh hoạt bình thường chứ không hề khép kín.

(CT: Tui tra từ lóng trung quốc về 2 cái từ này mệt ẻ =))) )

Bài đăng này đã bị người hâm mộ nhất trí chế giễu và vạch trần không thương tiếc.

【Tôi làm chứng, cô ấy không phải Kakure đâu, cô ấy vẽ hẳn một cuốn sách cơ! Nhân tiện, khiêm tốn cầu xin một quyển vẽ về mèo mướp đáng iu ạ. 】

【Hừ, đừng giãy dụa nữa, tui ôm chân bà cứng ngắc ròi đó, sẽ không để bà chạm được tiền bối nhà tui đâu. 】

【Hoàn mỹ, lại giết chết một đối thủ tiềm năng rồi, mọi người dưới phần bình luận cứ vạch trần quá khứ của bả đi ạ, ha ha ha, nói thiệt chứ mấy người cũng không có cơ hội đâu, à mà còn nữa, khỏi kiếm nhà tui, đây là acc clone ạ. 】

A Di là một nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết yêu quái đô thị, là một nhân vật phụ, là một nhân vật vô chính vô tà, vừa xấu xa vừa cao ngạo nhưng lại rất được yêu thích.

Gần đây, cuốn tiểu thuyết đã được chuyển thể thành một bộ phim truyền hình.

Vì vậy, vị họa sĩ đại thần này còn thuận tay tag tài khoản đoàn phim luôn.

Theo lý thuyết khi không có lịch trình, gió thổi cỏ lay trên Weibo Tạ Lục Dữ hẳn sẽ là người biết trước tiên.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Tạ Lục Dữ đang ở trong phòng khiêu vũ, tuy là diễn viên, nhưng hắn cũng phải tham gia lớp học khiêu vũ.

Vừa mới kết thúc một tiết học, hắn dựa vào bên cửa, áo thun trên người ướt đẫm, từng sợi từng sợi tóc dán lên má.

Tiểu Thành đưa khăn cho hắn.

"Nghĩ lại thì tôi vẫn phải nói cho cậu biết, sáng nay mẹ cậu bên kia gọi điện thoại cho tôi ——"

"Tôi đã nói rồi, loại chuyện này đừng làm phiền tôi, còn nữa, gọi bà ấy là Thành phu nhân."

Hắn vò tóc của mình một lần nữa.

"Nếu như là trước kia, gọi điện thoại dù không phải đòi tiền thì cũng là bảo tôi giữ thể diện cho bà ấy, còn bây giờ..., bà ấy bị cấm túc chưa đủ hả?"

Nhà Tạ Lục Dữ rất phức tạp, mẹ hắn và ba hắn là hôn nhân thương mại.

Mẹ hắn, Thành gia, cha hắn, Tạ gia.

Một nghệ thuật gia hành xử khác người, một playboy khiến bao thiếu nữ lưu luyến.

Hai người sau khi sinh ra Tạ Lục Dữ cũng giống như hoàn thành nhiệm vụ, cái gì cũng buông tay mặc kệ, ai về chốn nấy, chơi theo ý mình.

Tạ Lục Dữ khi còn bé ngoại trừ không thiếu ăn không thiếu uống, những thứ khác so với cô nhi cũng không khác lắm, lớn lên theo hình thức nuôi thả.

Ngay cả khi Tạ Lục Dữ phản nghịch, sinh viên tài năng tốt nghiệp đại học danh tiếng nhảy cấp bỏ lại tất cả để xông vào giới giải trí cũng không bị ngăn cấm chút nào.

Tiểu Thành từ khi Tạ Lục Dữ bước vào giới này đã bắt đầu làm người đại diện cho hắn.

Đối với chuyện trong nhà Tạ Lục Dữ cũng ít nhiều biết một chút.

Thời kỳ trước, Tạ Lục Dữ tuy rằng cùng hai bên không thân cận lắm nhưng nói chuyện xã giao vài câu thì vẫn ổn.

Thậm chí có một khoảng thời gian mẹ Tạ Lục Dữ, không, Thành phu nhân, còn chủ động quan tâm Tạ Lục Dữ.

Tạ Lục Dữ thụ sủng nhược kinh, cực kì cảm động, quan hệ mẹ con hài hòa chưa từng có.

Nhưng sự thật chứng minh, hắn cảm động sớm quá rồi, hồi tâm chuyển ý là giả, mưu đồ bất chính mới là thật.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, lần đó Tạ Lục Dữ bị người ta hãm hại một lần.

Thành gia là gia tộc có truyền thống kinh doanh lâu đời, con cái nhiều, Thành phu nhân trên có anh trai và chị gái, dưới thì có một đống em trai và em gái.

Nhưng gia nghiệp chỉ là một phần, không phải là người giàu, nhưng cũng đủ để cho người ta sứt đầu mẻ trán để giành lấy gia sản.

Thành phu nhân có cổ phần, mỗi tháng cũng có tiền sinh hoạt, đủ cho một gia đình khá giả để qua một năm.

Nhưng bà ta sinh hoạt quá xa hoa lãng phí, đồng thời còn là nghệ thuật gia, không chỉ bản thân mình mà còn cung cấp cho một nhóm bạn bè lộn xộn, cho nên tiền luôn luôn không đủ dùng.

Khi đó hắn đang trong giai đoạn thăng tiến, sự nghiệp nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chút tiền trong tay đó đều đưa cho Thành phu nhân.

Tạ Lục Dữ không để ý những thứ này, tám phần bị tình mẫu tử làm choáng váng đầu óc, Thành phu nhân miệng nói hai câu dễ nghe hắn liền đưa tiền ra.

Trên tay Tạ Lục Dữ gần như không có tiền, ngay cả một người ngoài như Tiểu Thành cũng nhìn không nổi, nhưng khi đó Tiểu Thành cũng không tiện nhúng tay vào cái gì, thời gian trả thù lao đóng phim không cố định, anh ta liền âm thầm chọc chọc đem thù lao phim của Tạ Lục Dữ giữ lại một thời gian, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu, hòng không cho Thành phu nhân bòn rút tiền của Tạ Lục Dữ nữa.

Khi đó Tiểu Thành còn quá trẻ, kiến thức ít, cho rằng như vậy là ổn, chuyện sau này xảy ra mới khiến anh ta kinh ngạc, thán phục.

Lần này không chỉ có Thành phu nhân, ngay cả Tạ Lục Dữ tám trăm năm không về nhà một chuyến cũng phải quay về, cơ hồ cha ở trong câu lạc bộ đêm cũng xen vào.

Chuyện kia qua đi, Tạ Lục Dữ xem như hoàn toàn cùng người trong nhà nháo loạn xém chút đoạn tuyệt quan hệ, hơn nửa đêm mặt mày tái mét, kéo vali từ trong nhà dứt khoát chuyển ra ngoài.

Không còn liên lạc với gia đình nữa, cho dù bất đắc dĩ gặp mặt cha mẹ trong trường hợp nào cũng vờ như không quen.

Cho đến hiện tại, tuổi còn trẻ đã đăng quang ảnh đế.

Tạ Lục Dữ cũng không hổ xuất thân từ học viện tài chính danh tiếng, chuyện tài chính như cá gặp nước, Tiểu Thành quản lý tài chính có đôi khi đều giao cho Tạ Lục Dữ quyết, mỗi lần không quan tâm cổ phiếu hay quỹ cũng chưa từng thua lỗ, hiện tại tài sản của Tạ Lục Dữ, chỉ riêng thù lao phim đã là con số thiên văn, còn chưa tính tới thù lao làm người đại diện cho các nhãn hiệu, Tiểu Thành cũng không dám tính.

Hiện tại quan hệ Tạ Lục Dữ với cha mẹ vẫn căng thẳng như trước, quan hệ với ông bà nội và những trưởng bối khác cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng còn liên lạc một chút, sinh nhật trưởng bối cũng đều đi.

Tiểu Thành nói ra để Tạ Lục Dữ biết hắn nhận được điện thoại bên đó, nếu Tạ Lục Dữ hiện tại đã tỏ rõ thái độ, anh ta cũng không đề cập nữa bèn chuyển đề tài.

"Bên tôi nhận được lời mời của Liên hoan phim Tây Lâm, bộ cảnh sát phòng chống ma túy năm ngoái được đề cử nam chính xuất sắc nhất, tôi đã bỏ trống lịch trình cho cậu rồi đấy."

Liên hoan phim Tây Lâm là một liên hoan phim quốc tế rất nổi tiếng, được mời tham dự đều là diễn viên nổi tiếng của các nước khác nhau —— đương nhiên, còn có các ngôi sao trên thảm đỏ.

Giải thưởng chỉ đứng sau Giải Quả cầu vàng của Hiệp hội Điện ảnh.

Tạ Lục Dữ cảm thấy có chút kỳ quái, hắn đã qua giai đoạn chạy lịch trình không ngừng rồi mà.

"Tôi có lịch trình hả? Dạo này tôi thấy tôi rảnh lắm mà. ”

"Đừng để ý loại chi tiết này, để tôi thể hiện cho có vẻ là bản thân chuyên nghiệp tí đi, đừng để người ta biết dạo này chúng ta như mấy thằng thất nghiệp."

***

Bên kia Diệp Lý cũng đang nói chuyện với Cố Thanh Trì, Cố Thanh Trì ở nhà, nằm trên sô pha, dựa vào một cái đệm, trên đùi là một quyển sách.

Điện thoại di động mở chế độ rảnh tay đặt trên bàn trà bên cạnh, Tiểu Li Hoa thừa dịp Cố Thanh Trì đọc sách, cơ hội hiếm thấy thành công nằm được vào trong lòng Cố Thanh Trì, nhiệt tình liếm cằm Cố Thanh Trì, Cố Thanh Trì đặt sự chú ý ở trên điện thoại, không để ý tới nó, liền theo đường liếm của nó nâng cằm lên.

Diệp Lý đã giới thiệu cho Cố Thanh Trì mấy kịch bản mà anh ta cảm thấy không tồi, toàn là kịch bản hạng 1 nhưng vai nam hai nam ba, còn có một cái kịch bản mà đọc vô không biết là nam mấy, nhưng vẫn là vai phụ.

Ngược lại mấy cái kịch bản cho Cố Thanh Trì làm nam chính đều là kịch bản hạng ba, dựa vào độ cẩu huyết* để thu hút sự chú ý của mọi người, diễn viên vừa mới vào nghề, lúc không có danh tiếng có thể diễn một hai bộ phim cẩu huyết như vậy, diễn nhiều sẽ khiến người khác hình thành khuôn mẫu đối với diễn viên.

*Các tác phẩm truyện hoặc phim về tra nam/tra nữ có cái kết quá ngược tâm, không được lòng độc giả gọi là cẩu huyết. Nội dung cốt truyện nam chính sủng ái tiểu tam và hành hạ tàn bạo, gây ra nỗi đau cả thể xác – tinh thần nữ chính,… khiến người đọc bực tức, day dứt, ám ảnh gọi là cẩu huyết

Cố Thanh Trì bây giờ nếu diễn loại vai này chính là đang tiêu hao nhân khí của mình.

"Thế nào rồi? Quan tâm đến cái nào? ”

"Đều có thể, anh quyết định là được rồi."

Không ngoài dự đoán, Diệp Lý nghĩ thầm.

"Vậy thì vai phụ chuyển thể từ tiểu thuyết đề tài yêu quái kia đi, tuy rằng không phải là nhân vật chính, chỉ có mấy cảnh quay nhưng rất có tính xung đột."

"Mặt khác, còn có một tin tức tốt."

Bên kia Diệp Lý lật xem tài liệu gì đó.

"Tôi nhận được lời mời của Liên hoan phim Tây Lâm, hình như đạo diễn Vương thường xuyên báo danh cho bộ phim, sau đó cậu được đề cử vai phụ xuất sắc nhất, tuy rằng tôi cảm thấy không có hy vọng gì, nhưng danh tiếng rất lớn, đi thảm đỏ cũng được."

Vương Hải Sinh theo thói quen đem tác phẩm của mình ra báo danh một vòng tất cả mấy cuộc thi lộn xộn.

Dù sao tài liệu khai báo cũng không khác nhau là mấy, một cái là báo hai cái cũng là báo, chi bằng báo hết cho xong.

Thật ra trong lòng anh cũng có tính toán riêng, đây là phim thương mại hút vàng đúng bản chất, cốt truyện cũng đơn giản, không có thâm ý gì.

Cách yêu cầu của những học viện cổ hủ kia kém 10 800 dặm, cho dù có đạt giải thì cũng chỉ đạt giải thưởng trong nước mà thôi.

Liên hoan phim Tây Lâm luôn ưa thích những bộ phim thể hiện mặt tối của xã hội ngoài đời thực.

Nhưng không ngờ lại được liên hoan phim Tây Lâm đề cử.

Vương Hải Sinh có không ít suy đoán, cuối cùng phải đưa ra một kết luận không đáng tin cậy.

Bọn họ có thể không muốn trao giải thưởng, đơn giản chính là quá nhàn rỗi, đề cử cho người ta đi thảm đỏ, thuận tiện muốn nhìn xem diễn viên đóng vai Kha Mộc rốt cuộc trông như thế nào.

Vương Hải Sinh không có suy diễn, anh là khách mời thường xuyên của liên hoan phim Tây Lâm, cũng đã giành được nhiều giải thưởng, lần này được đề cử chính anh còn cảm thấy rất thú vị.

Liền trực tiếp nói thẳng với Diệp Lý qua điện thoại, bảo Cố Thanh Trì đi thảm đỏ, để cho những người nước ngoài kia mở mang tầm mắt.