Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 24: Bạo quân




Sau khi chụp xong, Cố Thanh Trì lại trở về nhà tiếp tục cuộc sống trạch nam (*).

(*)trạch nam: là cụm từ nói đến những chàng trai không thích giao tiếp với bên ngoài mà chỉ muốn tự tại một mình trong không gian riêng của chính họ.

Mỗi ngày ngoài đến công ty làm việc và tham các lớp vũ đạo âm nhạc do Diệp Lí sắp xếp thì còn lại đều loanh quanh ở trong nhà, chăm mèo.

Diệp Lí có chút đau đầu vì vấn đề ra mắt của Thanh Trì, nhưng sau khi nhận thấy tiềm năng của cậu so với suy nghĩ của anh còn kinh khủng hơn thế nên anh sẽ không đi đường tắt cho cậu ra mắt với tư cách là người mẫu.

Như vậy tuy rằng nhanh chóng, cũng không có ai phản đối nhưng vẫn có một chút tranh luận, anh thà đợi để cậu theo công ty đào tạo như vậy một thời gian rồi sau đó danh chính ngôn thuận mà ra mắt.

Mặc dù đã có chút danh tiếng, có tầm ảnh hưởng nhưng Cố Thanh Trì vẫn chưa chính thức ra mắt, có thể nói là mới bước vào ngành.

Việc ra mắt chính thức không hề đơn giản, lấy việc ra mắt với tư cách ca sĩ là ví dụ, tiêu chuản cũng phải là phát hành CD.

Còn phải có quảng cáo để giới thiệu hình ảnh với công chúng, đồng thời phải có một thông cáo báo chí cho ra mắt hoặc phát hành một ca khúc mới.

Trước đó, đăng một số tác phẩm trên Internet hoặc trên trang web, tham gia một số cuộc thi không được coi là ra mắt.

Giúp Cố Thanh Trì ra mắt không khó.

Hằng năm có rất nhiều ca sĩ ra mắt, cũng không phải ai cũng có tài năng, chỉ cần họ không đến mức tệ, trải qua vài năm đào tạo cũng có thể xem là thành công.

Hơn nữa khi bọn họ vừa mới ra mắt cũng chưa có nhiều fan, về cơ bản chỉ cần có tác phẩm và trải qua một thời gian trong giới là có thể chính thức hoạt động.

Nhưng thứ Diệp Lí muốn không phải cái này, anh muốn có được sự chú ý của mọi người, dưới nhiều ánh mắt theo dõi như vậy thì dù là ca sĩ hay diễn viên cũng được.

Đương nhiên, các tác phẩm được tạo ra không thể chỉ ở mức khá hoặc trung bình, những gì anh muốn là hoàn hảo.

Nhưng điều khiến Diệp Lí hơi đau đầu là Cố Thanh Trì vẫn còn là một thực tập sinh, và cậu đang học hát và nhảy từ những điều cơ bản nhất.

Trình độ chỉ có thể nói là tầm thường, không nổi bật cũng không quá tệ, đương nhiên là không đáp ứng được yêu cầu của Diệp Lí.

Nhưng thật ra về mảng nhạc cụ thì phải công nhận là rất tài năng.

Theo giáo viên dạy nhạc cụ nhận xét, kỹ năng rất thành thạo, ít nhất cũng bảy tám năm kinh nghiệm, hẳn là đã học từ nhỏ.

Có thể đoán ra rằng gia đình Cố Thanh Trì phải rất khá giả, ít nhất cũng phải có một khoảng thời gian khá giả.

Thời điểm Diệp Lí một mình tìm gặp Cố Thanh Trì, cũng là lúc cậu bị thằng chồng cũ đại gia vứt bỏ, Diệp Lí lại một lần nữa tự thêu dệt nên một bộ phim thượng lưu quyền lực đẫm máu, nội dung lần này còn thêm vào những âm mưu thâm độc tranh đấu giữa các gia tộc hào môn.

Nhưng xét đến cùng, cả violin và dương cầm đều không thể được sử dụng để làm tác phẩm cho việc ra mắt…

Đầu óc Diệp Lí chỉ toàn tiếng violin, thời điểm nghe điện thoại vẫn đang còn suy nghĩ.



“Alo, tôi là đàn vio---, à, không phải, Diệp Lí.”

Khi người đầu dây bên kia bước vào cuộc trò chuyện, mắt Diệp Lí dần dần sáng lên.

“Được rồi tôi hiểu rồi, thay tôi cảm ơn đạo diễn Vương.”

Audition, Đạo diễn Vương – Vương Hải Sinh, một đạo diễn mới nổi trong hai năm trở lại đây, đã nhanh chóng chiếm được một vị trí trong ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ thịnh vượng kể từ khi ra mắt, và được quốc tế đón nhận nồng nhiệt.

Cực kỳ nhạy cảm với ánh sáng và bóng tối, anh ta nổi tiếng với những bức ảnh tinh tế và kỹ thuật biểu cảm tinh tế.

Rất am hiểu màn ảnh, tất cả các bức ảnh đều rất chân thực và rõ ràng, ngay cả những đốm tàn nhang li ti trên khuôn mặt của nhân vật chính cũng rõ ràng.

Một trong những bộ phim thảm họa đã được một nhà phê bình phim nổi tiếng nhận xét chính xác, “Nó thực sự khiến tôi phát ngán vì ngửi thấy mùi tôm cá thối.”

Đến nỗi nhiều diễn viên có nhan sắc trời phú không dám nhận phim của anh vì sợ không thể duy trì nổi giá trị nhan sắc khi xuất hiện trước ống kính anh ta, hình tượng sẽ sụp đổ.

Nhưng Thanh Trì nào có quan tâm cái này, vì vậy Diệp Lí đã đồng ý.

Bây giờ nghĩ lại thì tám phần là diễn viên quần chúng, không có ai thay thế, vậy nên kéo Cố Thanh Trì đi cho đủ số.

Mặc dù Diệp Lí cho rằng nên làm hẳn một bộ phim điện ảnh để khen ngợi, ca tụng và tôn vinh Cố Thanh Trì.

Tuy rằng hiện tại không biết là vai gì, nhưng tất cả đều đã yêu cầu thử vai, chắc chắn sẽ không phải là vai ít xuất hiện, ít nhất cũng phải là một vai phụ quan trọng.

Mặc dù không phải lúc nào cũng có sẵn, nhưng hơn một cơ hội là tốt rồi.

Trong thời đại ngày nay, mặc dù giới giải trí đang phát triển mạnh mẽ, ngành công nghiệp cũng vươn lên không kém, nhưng trên thực tế ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình rõ ràng đang đi trước với một biên độ lớn, và nó đang được đà trên toàn thế giới, nếu ra mắt, tất nhiên ra mắt với tư cách diễn viên là sự lựa chọn tốt nhất.

Tuy nhiên, với sự phát triển thịnh vượng của ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình, yêu cầu đối với các học viên cũng tăng lên rất nhiều, và nó đã đến giai đoạn vừa phải thi đua xem ai nỗ lực nhiều hơn, vừa phải đua xem ai có thiên phú hơn.

Những kẻ đáng gờm như Tạ Lục Dữ rất hiếm có, thuộc về loại trăm năm khó gặp, đại đa số mọi người đều diễn mười mấy năm chưa chắc đã có tiếng tăm.

Trong làng giải trí không ít người lấn sân sang ngành khác, ngành nào cũng được nhưng riêng diễn xuất thì không đơn giản vì chẳng khác nào tự hành xác.

Cho nên ngay từ lúc đầu, Diệp Lí không nghĩ tới việc cho Thanh Trì ra mắt với tư cách là diễn viên.

Diễn xuất không phải là thứ có thể phát huy trong một sớm một chiều.

Bất cứ ai tình cờ lấn sân có thể bị chế giễu trên Weibo và lên hẳn hot search.

Tuy nhiên, nếu được mời đến thử vai thì tình hình lại khác, cho thấy rằng người được mời có khả năng thực hiện vai diễn.

Điều này không có gì đáng cười cả.

Mặc dù Diệp Lí rất nghiêm túc, nhưng thật ra anh cũng không ôm nhiều hy vọng, hơn nữa cái vai bình hoa (*vai cameo) này cũng không cần kỹ năng diễn xuất, ít nhất không có vấn đề nghiêm trọng như chứng sợ sân khấu.



Tuy nhiên, vì lúc đầu Diệp Lí không muốn phát triển trong lĩnh vực này nên Cố Thanh Trì không có một lớp học diễn xuất nào trong lịch trình của mình, hơn nữa cậu không phải kiểu người dễ cởi mở.

Ngẫm đi ngẫm lại có thể hiểu cảnh đó sẽ như thế nào.

Mục đích chính của Diệp Lí là để cậu trải qua quá trình trình diện mặt trước vị đạo diễn mới.

Ngay cả khi đó là một chiếc bình hoa, Cố Thanh Trì vẫn là chiếc đẹp nhất, có thể thu hút sự chú ý của mọi người trong nháy mắt.

***

Tâm trạng Tạ Lục Dữ lúc này có chút phức tạp, bộ mới hắn nhận lời còn chưa bắt đầu, thậm chí còn chưa tập hợp diễn viên, chỉ có một số vai phụ quan trọng.

Nhưng người sớm đã bị Tiểu Thành gửi vào đoàn phim.

Xã hội ngày nay quá thực tế, quá bồng bột, quá viển vông, tình cảm giữa con người với nhau rất lạnh nhạt. Tạ Lục Dữ thở dài, dùng chân đá xuống đất, chiếc ghế bập bênh bắt đầu rung chuyển, hắn nhấc đôi chân dài của mình lên và để chiếc ghế bập bênh từ từ lắc lư, tận hưởng trò chơi.

Người trợ lý lật một trang trong cuốn sổ lịch trình trên tay với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Anh Tạ không đi xem buổi casting diễn viên hôm nay sao?”

“Không đi, anh đây đi làm cái gì? Làm gì mà phải vội vàng đến thế, khi anh đến thì đạo diễn Vương lại chỉ định anh đi theo người ta tập thoại.”

Trợ lý không nói chuyện, trong lòng thầm đếm ba con số, vừa đếm xong, Tạ Lục Dữ liền đặt chân xuống, ngừng lay ghế.

“Thôi vẫn là nên đi xem đi.”

Tạ Lục Dữ nói xong liền đứng dậy bước đi để lại cái ghế lắc lư một chỗ.

Trợ lý yên lặng đuổi theo, tuy rằng ngoài miệng luôn nói những câu ghét bỏ nhưng kì thật hắn đối với diễn xuất rất nghiêm túc.

Tuy ngoài miệng bảo không làm, nhưng thật ra lại rất để bụng.

Khi Tạ Lục Dữ đi ngang qua, giám đốc Vương đã đến và đang dùng bút phác thảo bản vẽ trên cuốn sổ.

Không giống như những đạo diễn khác, anh ta trạc tuổi Tạ Lục Dữ, hai mươi tám tuổi, đúng là một độ tuổi phù hợp.

Hình ảnh cũng khác với đạo diễn trong cảm nhận của công chúng.

Đội một chiếc mũ hải quân, trên mũ có cái gọng kính không viền đúng kiểu một sự đẹp trai bùng nổ hào hoa như Tạ Lục Dữ.

Đạo diễn Vương này có khuôn mặt thoạt nhìn khiến người ta lạnh sống lưng, có chút kiêng dè.

Trên trường quay, anh ta chẳng khác nào bạo quân.