Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 126




Cố phu nhân là người hào hứng nhất trong việc tổ chức tiệc cho Cố Thanh Trì. Có sự sắp xếp của ba Cố, bà không phải lo lắng bất cứ điều gì ngoại trừ việc mặc gì đi dự sự kiện. Lần này bà phải suy nghĩ nhiều hơn một chút vì cần phải chọn trang phục cho Cố Thanh Trì.

Cố phu nhân có vẻ rất thích thú với chuyện này.

Bà ấy dậy từ lúc sáng sớm rồi bắt đầu gọi nhiều cuộc điện thoại cho các nhà thiết kế, nhà tạo mẫu và quản lý cửa hàng của những nơi mà bà ấy thường lui tới.

Chờ cho đến lúc Cố Thanh trì thức dậy thì ở phòng khách đã có mấy dãy giá treo đầy quần áo, bên cạnh là dãy giày da cùng giày cao gót, một nhà tạo mẫu đang sắp xếp cà vạt và phụ kiện vào hộp.

Một nửa dành cho nam và một nửa dành cho nữ cùng với chiếc gương lớn được đặt tạm thời trong phòng khách, Cố phu nhân diện một chiếc đầm, cẩn thận nhìn đôi giày cao gót trên chân, bà thấy Cố Thanh Trì đi xuống thì vui vẻ mở lời:

"Lại đây bé ngoan, mau xem thử xem con thích phong cách nào. "

Cố Tạ đang ngồi đọc báo thấy Cố Thanh Trì xuống thì đặt tờ báo qua một bên rồi mang bữa sáng đến cho cậu.

"Để anh chọn trước cho, đồ ăn sáng đã dọn ra rồi, em mau ăn đi không lát nữa sẽ nguội." - Cố Tạ mở lời trước.

Cố phu nhân cũng không quá để tâm, ai chọn trước cũng được.

Trước kia Cố Tạ luôn chọn quần áo rất nhanh, thay đổi không quá hai bộ đã xong rồi.

Lần này, có vẻ Cố phu nhân rất kiên nhẫn, bà đổi mấy bộ cho đến khi Cố Thanh Trì đặt đũa xuống, tay của Cố Tạ dứt khoát chỉ vào một bộ, thậm chí còn chọn xong luôn cả cà vạt và khuy măng sét.

Cố phu nhân dường như vẫn còn muốn nói thêm gì đó, giọng bà có chút tiếc nuối: "Con thật sự thích bộ này ư? Mẹ nghĩ mặc bộ kia thì phần trên được ôm gọn sẽ đẹp hơn."

Cố Tạ gật đầu: "Con thích bộ này."

Cố phu nhân cũng không quá bận tâm về chuyện này, chuyển sự chú ý sang Cố Thanh Trì. Gu thẩm mỹ của cậu cứ như không tồn tại vậy. Nếu có sở thích nào thì đó sẽ là quần áo có nhiều phụ kiện và phối màu tươi sáng. Cậu thường ưa chuộng những món đồ có nhiều nút và dây chuyền bằng kim loại.

May mắn là cậu có khả năng tự nhận thức rất cao và không bao giờ khăng khăng vào sự lựa chọn của chính mình. Cậu sẽ mặc bất cứ thứ gì người khác gợi ý.

Ngay cả bây giờ, quần áo cậu mặc đều đã được người khác chọn trước. Tuy nhiên, ngay cả trong tình huống này, cậu vẫn có khả năng chọn ra bộ trang phục "ấn tượng nhất" trong số mấy chục bộ, một sự lựa chọn khiến mọi người không nói nên lời, không biết nên diễn tả thế nào.

Nhưng cậu lại có một khuôn mặt đẹp và một thân hình cân đối nên bất cứ thứ gì cậu mặc, dù có khá kỳ quặc, cũng đều trông rất hợp. Đúng là lụa đẹp vì người. Đây chính là nguyên nhân Cố Thanh Trì có được nguồn tài nguyên thời trang xuất sắc, là một hiện tượng hiếm có trong giới giải trí.

Là một người có gu thẩm mỹ hơi khác thường, Cố Thanh Trì thế mà lại là con cưng của giới thời trang. Đến mức chưa từng có bất kỳ tin đồn hay bài viết tiếp thị nào chỉ trích phong cách thời trang của cậu. Bất cứ khi nào trong giới nhắc đến đại diện thời trang, Cố Thanh Trì luôn được đề cử, một phần cũng là nhờ vẻ ngoài điển trai.

Biết được hạn chế của bản thân, Cố Thanh Trì giao quyền lựa chọn cho Cố phu nhân. Cậu sẽ không giống như Cố Tạ, ngẫu nhiên chọn một thứ gì đó rồi nói rằng mình thích và không muốn thay đổi.

Cậu rất nghe lời của Cố phu nhân, bà đề nghị bộ nào thì cậu cũng sẽ mặc thử, như là một người máy thay quần áo rất có trình độ.

Cố Thanh Trì thay quần áo không mệt, nhưng Cố phu nhân mệt trước. Sau hai mươi phút xem xét, cuối cùng bà cũng chọn được một bộ trang phục.

Cố Thanh Trì không có bờ vai rộng như Cố Tạ và ba Cố, so với ba và anh trai thì Cố Thanh Trì có thân hình mảnh khảnh hơn, có nghĩa là cậu có thể mặc bộ vest giống Cố Tạ, thích hợp với những người đàn ông trẻ tuổi mới phát triển về thể chất nhưng chưa trưởng thành.

Bộ trang phục rất vừa vặn với chàng trai trẻ.

Các tùy chọn phong cách trong phạm vi này rộng rãi và hấp dẫn hơn. Bộ trang phục Cố phu nhân chọn là loại áo đuôi tôm giống như lễ phục, phía trước ngắn hơn, làm nổi bật vòng eo của Cố Thanh Trì còn phần áo phía sau thì dài hơn.

"Bộ trang phục này là để dự tiệc, để anh cất cho em, những bộ khác cũng rất đẹp, anh sẽ cất trong phòng thay đồ để em mặc sau."

Họ không chỉ mang theo trang phục trang trọng mà còn mang theo nhiều trang phục giản dị hơn, mang phong cách hip-hop phù hợp với giới trẻ. Cố phu nhân cũng đã chọn nhiều món trong số này.

Bộ quần áo cuối cùng mà Cố Thanh Trì thay là một chiếc áo khoác jean màu sắc lòe loẹt kết hợp với chiếc quần bò rách, một bên vai đeo chiếc tua kim loại tạo cảm giác đồng bộ.

Cậu cảm thấy rất thoải mái khi mặc nó đến mức không buồn thay.

Cố phu nhân tiếp tục đi thử giày cao gót, dường như cũng không thấy mệt mỏi, Cố Thanh Trì ngồi trên sô pha phía sau ngậm kẹo mút cùng Tạ Lục Dữ tán gẫu, khi nào biết được lịch của bữa tiệc cậu sẽ mời hắn đến.

[Em đang chọn trang phục, vừa mới chọn xong.]

[Phong cách gì thế? Cho anh xem với, đến lúc đó chúng ta sẽ có phong cách đôi.]

Cố Thanh Trì chụp ảnh bộ quần áo được để riêng ra bên cạnh.

Tạ Lục Dữ đồng ý.

Cố Thanh Trì tiếp tục nhắn.

[Em muốn có một hình xăm.]

Tạ Lục Dữ không hỏi tại sao, chỉ nói:

[Em muốn xăm khi nào?]



[Ngay bây giờ có được không?]

Một lúc sau, Tạ Lục Dữ trả lời.

[Anh biết có một nơi rất sạch sẽ, tay nghề thợ xăm cũng rất tốt, tuy lịch hẹn đã xếp hàng từ đây đến cuối năm nhưng anh ấy nợ anh một ân tình, bây giờ chỉ cần chúng ta đến đó thôi, anh ấy nói có thể làm được. Bây giờ anh đến đón em, xăm xong có lẽ cũng đến giờ cơm, gần đó cũng có quán lẩu, cái mà lúc trước em nói muốn đi ăn ấy.]

Cố Thanh Trì cắn kẹo mút, quay đầu mơ hồ nói với Cố phu nhân.

"Mẹ, buổi trưa con đi ra ngoài một chút nhé."

...

Tạ Lục Dữ hôm nay cố tình mặc cùng phong cách với Cố Thanh Trì, cũng là một chiếc áo khoác jean sặc sỡ, bên trong mặc áo phông, một cặp kính râm cùng một chiếc vòng cổ màu bạc dày.

Trên tay hắn còn đeo hai chiếc nhẫn kim loại, lần lượt đeo ở ngón trỏ và ngón áp út, cũng không có ý nghĩa gì nhiều, chỉ vì thấy đẹp nên đeo mà thôi.

Tiệm xăm nằm ở một nơi hơi khuất, một con phố được người dân địa phương biết đến nhưng không đặc biệt nổi tiếng, dân ở đây cũng chỉ gọi nơi đó là "Ngõ nhỏ", cuối cùng chết danh, tên con đường cũng trở thành "Ngõ nhỏ".

Đó là một con phố nơi có nhiều cửa hàng lớn nhỏ đều mang hơi hướng cổ xưa. Điều đáng ngạc nhiên là thậm chí còn có một cửa hàng băng đĩa, dán trên cửa những tấm áp phích của các ban nhạc rock nước ngoài nổi tiếng hơn một thập kỷ trước. Nơi này từng khá thời thượng trong giới trẻ cách đây vài năm.

Giờ đây khi cửa hàng đã đông đúc hơn nên tất cả các cửa hàng ở đây đều hoạt động dựa trên cảm giác hoài cổ, chạy theo xu hướng cổ điển.

Khi xung quanh ít người hơn, họ đỗ xe ngay trước cửa hàng, lối vào chỉ cách đó khoảng chục mét. Cố Thanh Trì không thèm cải trang gì, trong tay Tạ Lục Dữ cầm kính râm. Hắn nắm tay Cố Thanh Trì, tiện tay cài kính râm lên cổ áo.

Khi họ bước vào cửa hàng, ánh sáng đột ngột mờ đi.

Quầy lễ tân có một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc nhuộm ba bốn màu. Khi họ bước vào, người thanh niên huýt sáo.

"Sư phụ ở bên trong, bảo anh đi thẳng vào là được."

Bên trong, một người đàn ông đang cắn điếu thuốc nhưng chưa châm lửa. Anh ấy đang sắp xếp dụng cụ trên bàn. Khi nhìn thấy Tạ Lục Dữ và Cố Thanh Trì bước vào, anh ấy ngước mắt lên, đặt điếu thuốc chưa châm lửa xuống.

"Tới rồi à."

Tạ Lục Dữ bảo Cố Thanh Trì ngồi xuống.

"Ừm, đây là người yêu của tôi, em ấy muốn xăm mình."

Người đàn ông gật đầu.

"Muốn xăm ở đâu?"

Cố Thanh Trì đưa tay tháo đồng hồ ra.

Trên cổ tay cậu có vài vết sẹo, có vết sâu, có vết nông, khá dễ thấy. Người đàn ông liếc nhanh họ nhưng không hỏi thêm. Anh ấy chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.

"Cổ tay là một vị trí đẹp đấy? Cậu muốn xăm hình gì?"

Cố Thanh Trì đã sớm quyết định xong.

Cậu cười ngượng ngùng, rồi lấy ra một nhân vật hoạt hình mà cậu đã "dày công" vẽ từ điện thoại. Hãy tha thứ cho cậu vì đã dùng từ "dày công".

Nhân vật hoạt hình đang ngồi trên mặt đất, những giọt nước mắt lớn rơi ra từ mắt, miệng há hốc, khóc trong nỗi buồn sâu sắc.

"Tôi muốn xăm hình này."

Người thợ xăm nhướn mày.

"Cái này cậu tự vẽ à? Nhân vật này trông mập ghê."

Cố Thanh Trì gật đầu, lại chần chờ nhìn thoáng qua Tạ Lục Dữ hỏi:

"Mập lắm sao?"

Cậu đưa hình xăm qua cho Tạ Lục Dữ xem. Người thợ xăm cũng quay qua nhìn Tạ Lục Dữ.

Hắn ngồi ở một bên, ngồi ngược ghế, cằm tựa vào lưng ghế, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

Còn duỗi cổ nghiêm túc bình luận, bình luận rõ ràng thiên vị.

"Không mập thì không đáng yêu, mập một tí mới dễ thương."

Sau đó, thợ xăm quay lại nhìn Cố Thanh Trì.

Lông mày và đôi mắt của Cố Thanh Trì cong lên.



Đây hẳn là dựa theo Tạ Lục Dữ vẽ ra, mỗi lần Cố Thanh Trì bị thương, Tạ Lục Dữ trước tiên đều cẩn thận từng li từng tí chăm sóc vết thương của cậu rồi khóc rất thảm, rõ ràng người bị thương chính là Cố Thanh Trì nhưng người khóc luôn là hắn.

Tuy rằng Tạ Lục Dữ khóc rất đáng yêu, nhưng Cố Thanh Trì không muốn thấy hắn khóc.

Cậu xăm tên nhóc đang khóc kia lên tay, đợi đến sau này nếu cậu cầm dao, sẽ thấy hình ảnh hắn khóc thương tâm như vậy mà dừng lại.

Tạ Lục Dữ muộn màng nhận ra ý định của cậu... Cố Thanh Trì muốn xăm hình ảnh của hắn lên cổ tay.

Hắn nhìn Cố Thanh Trì với đôi mắt long lanh như một chú chó săn vàng to lớn đang cảm thấy buồn bã muốn được chủ nhân hôn ôm an ủi.

Cố Thanh Trì đưa tay sờ tóc hắn một cái, bối rối nói:

"Anh không vui sao? Em tưởng anh sẽ vui hơn cơ. "

Tạ Lục Dữ gật đầu, lại lắc đầu nói:

"Anh sợ em đau."

Cố Thanh Trì nghe vậy cũng tin tưởng hắn, vuốt tóc hắn an ủi.

"Em đã kiểm tra rồi, không đau đâu."

Tạ Lục Dữ gật đầu, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Thanh Trì, cẩn thận nắm chặt, khẽ ừ tượng trưng cho việc đồng ý.

Làm sao hắn vui được đây?

Mặc dù Cố Thanh Trì đã chọn một hình xăm sẽ gắn bó với mình thật lâu và có liên quan đến Tạ Lục Dữ nhưng Tạ Lục Dữ lại không tài nào vui nổi.

Mỗi lần đụng đến chuyện này hắn đều cảm thấy buồn bực, hắn làm sao có thể vui được đây.

Mọi chuyện bắt đầu bằng nỗi đau và kết thúc bằng nỗi đau. Vốn dĩ Cố Thanh Trì không cần phải trải qua chuyện này.

Thợ xăm ho một tiếng, phá vỡ bầu không khí có phần nặng nề.

"Mập một chút cũng khá dễ thương, nó có thể che đi mọi thứ." - Anh ấy chỉ về phía những vết sẹo.

Hình xăm không lớn, chưa đầy hai giờ đã xăm xong, được bọc trong màng bảo quản.

Lúc Cố Thanh Trì trở về nhà, trời đã tối.

Vừa bước vào, Cố phu nhân đã chú ý đến cổ tay của cậu.

"Cổ tay con sao vậy?"

Cố Thanh Trì bình tĩnh đưa tay ra cho Cố phu nhân xem.

"Mẹ ơi, con có một hình xăm nhỏ ở đây này."

Sau đó nói xin lỗi: "Con xin lỗi, bởi vì con rất muốn xăm, cho nên con đã không nói trước một tiếng."

Cố phu nhân cẩn thận cầm cổ tay Cố Thanh Trì.

Ba Cố cùng Cố Tạ cũng vây quanh.

Cố phu nhân đột nhiên ý thức được, Cố Thanh Trì đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ nhỏ trong lòng bà, để bà có thể ngăn cản toàn bộ thương tổn bên ngoài.

Cậu có thể tự mình lớn đến tuổi có thể xăm mình, đã cần bà phải ngẩng đầu nhìn lên cậu.

Cố phu nhân kiểm tra kĩ cổ tay Cố Thanh Trì.

Phần còn lại trên tay đều lộ ra trắng mịn, duy chỉ có cổ tay.

Cố phu nhân có vẻ hơi đau khổ. Bà không chỉ đau buồn vì đứa con cưng bé nhỏ của mình đã vô tình lớn lên đến độ tuổi có thể xăm hình, mà điều khiến bà đau buồn hơn nữa là hàng loạt vết sẹo chạy ngang cổ tay trước đó của cậu. Cục cưng bé nhỏ của bà vốn lành lặn, bánh bao trắng như tuyết ban đầu đã lớn thành một chàng trai với biết bao vết sẹo.

"Tiểu Trì có đau không?"

Cố Thanh Trì lắc đầu, Cố phu nhân vẫn không tin, ôn nhu nhỏ giọng nói.

"Lần sau muốn xăm phải nói trước, chỉ cần con muốn thì mẹ nhất định sẽ đồng ý, mẹ tìm thợ xăm tốt nhất cho con, cam đoan tuyệt đối không đau."

***

WARNING: Những chương sau sẽ đề cập tới việc thụ từng sử dụng rượu, má túy trong lúc trầm cảm để làm giảm căng thẳng. Từ chương 130 sẽ đổi Cố phu nhân thành Mẹ Cố.