Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 111




Cố Thanh Trì đăng weibo xong bắt đầu nghiên cứu mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Các fan đều có app đu idol, có thể biết động thái của idol mình trên Weibo, cho nên sau đó, fan liền nhận được thông báo Cố Thanh Trì giống như đi đào mộ, đi like một cái weibo đã up rất lâu trước đây.

Cậu không phải là kiểu xem chùa*, nếu xem xong cảm thấy rất hay sẽ nghiêm túc nhấn like. Nhưng cậu là người ngay cả Weibo cũng dùng rất vụng về, Cố Thanh Trì căn bản không nghĩ tới sẽ có bao nhiêu người trưng vẻ mặt từ ái nhìn cậu đi "đào mộ" bài viết như thế.

*白嫖: bạch phiêu, trong game thì là kiểu chơi chay không nạp tiền. Trong đọc truyện thì là kiểu đi đọc mấy bên reup, trong đu idol thì là kiểu fan không mua album không mua goods các thứ của idol, coi của người khác.

Rất nhanh trên diễn đàn liên quan đã nổi lên bài viết —— Nếu giờ tôi bảo, thôn chỗ Trì Trì đã có mạng, không ai có ý kiến gì chứ?

【Ha ha ha, cậu ấy like rất nhiều weibo có liên quan, rất đáng yêu mà, có khi cậu ấy còn cho rằng người khác không nhìn thấy các lượt like của cậu ấy đâu 】

【Thì ra cậu ấy thật sự cái gì cũng không biết, có phải năm đó khi bị toàn mạng chửi như thế cậu ấy cũng không biết luôn không, tôi đột nhiên có chút vui mừng. 】

【Thói quen không tệ, hy vọng cậu ấy duy trì, ít xem Weibo, ăn cơm nhiều hơn, chiến trường ấy giao cho tôi đi! 】

【Dù vậy nhưng mà thói quen này của cậu ấy, phải trung bình nửa năm đăng weibo một lần, còn có một lần là do công ty đăng đó】

【Like rất nhiều weibo bài phát biểu của lão Tạ, thoạt nhìn thì mối quan hệ này thật sự rất ổn mà 】

【Sau khi cậu ấy online, đầu tiên xem hướng dẫn làm thế nào để đăng weibo, sau đó trực tiếp đăng weibo, hẳn là có người chỉ cho, không phải tự cậu ấy mở mạng được, có ai quyên góp tiền để tặng banner chúc mừng cho đứa bé này không? 】

Cố Thanh Trì đang xem điện thoại trên xe, Cố Tạ hoàn toàn không biết gì cả.

Xe rất nhanh đã về đến nhà, Cố Thanh Trì xem rất chuyên chú, Cố Tạ xuống xe lại mở cửa xe cho Cố Thanh Trì, cậu vẫn không nhận ra.

Cố Tạ thò người vào, động tác rất nhẹ chạm vào cậu một chút.

"Về đến nhà rồi. "

Cố Thanh Trì khôi phục tinh thần, vâng một tiếng, sau khi xuống xe đi theo Cố Tạ ra sau cốp xe lấy hành lý. Đột nhiên ý thức được vừa rồi Cố Tạ nói cái gì đó, về đến nhà rồi, cậu liền không hiểu sao vui vẻ hẳn, khóe miệng bất tri bất giác nhếch lên.

Lúc cầm hành lý còn không tự chủ ngâm nga hát, thân thể còn theo tiết tấu nhẹ nhàng lắc lư, giống như thanh niên đang tuổi tràn đầy sức sống, giống như cây cối xanh um tươi tốt giữa xuân hè, khiến người nhìn cảm thấy bừng bừng sức sống.

Cố phu nhân và ba Cố đã sớm nhận được tin nhắn của Cố Tạ, ở nhà chờ. Cố Thanh Trì và Cố Tạ vừa vào cửa thì Cố phu nhân liền gọi ba Cố bắt đầu mang thức ăn ra, chỉ lát sau, liền bày đầy một bàn thức ăn thịnh soạn.

"Trước tiên ăn một ít cháo lót bụng, nấu nhừ rồi đó, tốt cho dạ dày"

Cố Thanh Trì nghe lời vùi đầu ăn cháo, cháo ấm, nhiệt độ vừa phải, trôi vào trong dạ dày thoải mái. Ánh mắt cậu cũng nheo lại một chút, thoạt nhìn giống như Tiểu Ly Hoa khi ăn được món nó thích.

Cố phu nhân nhìn thấy liền vui vẻ, tràn đầy thỏa mãn, cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Trong khoảng thời gian Cố Thanh Trì đi ra ngoài, bà vẫn luôn lo lắng, lo lắng cậu ở bên ngoài ăn không quen, lo lắng buổi tối cậu không có chăn dày đắp, lo lắng cậu làm việc bên ngoài sẽ không vui, lo lắng có người không thích cậu, lo lắng cậu quá ngây thơ, đơn thuần nên sẽ bị người khác bắt nạt.

Có đôi khi bà có vẻ quá lo lắng. Cố Thanh Trì từ nhỏ đã không được ở bên cạnh bà, lúc trở về đã lớn lên, trưởng thành như vậy. Bà lại còn chưa có ý thức cậu đã là người lớn, chỉ dán nhãn cho cậu vẫn là trẻ con, nóng lòng đến ngay cả ăn cơm đi lại cũng căng thẳng.

*

Tạ Lục Dữ nằm trên giường, vết bầm tím trên khóe miệng còn rất rõ ràng. Trong đầu hắn rất loạn, tâm trí không khống chế được nhảy ra các loại hình ảnh, cuối cùng dừng lại ở một cảnh khi Cố Thanh Trì ngã xuống vũng máu.

Vì thế hắn run rẩy, thở dài trong lòng.

Nếu như, nếu như có thể để cho chiếc thuyền trôi dạt trên biển đã quá lâu, thân thuyền đã bắt đầu có những vết thương chồng chất, từ nay về sau bình ổn dừng ở bến cảng có ánh sáng vàng ấm áp.

Có như vậy cái neo cố định gắn chặt với chiếc thuyền dù cho đã trải qua bao mưa bão, cũng có thể tự mình đứt ra.

Ngay cả khi kết cục của nó phải chìm dưới đáy biển, không bao giờ nhìn thấy mặt trời.

Hắn nghiêng đầu.

Trên tường bên kia dán một tấm áp phích của Cố Thanh Trì —— cảnh tượng là một tòa thành hoành tráng, xa xa có chim bay trên bầu trời, phía trước tòa thành có bậc thang rộng lớn, Cố Thanh Trì mặc âu phục, một tay đặt trước ngực đang muốn bước lên bậc thang, góc nhìn là từ trên bậc thang chụp xuống, không nhìn thấy ánh mắt Cố Thanh Trì, chỉ có thể nhìn thấy xương quai hàm xinh đẹp của Cố Thanh Trì, tóc buông xuống cùng đôi môi mím chặt.

Tạ Lục Dữ cười một chút, hắn nắm tay hơi hờ một chút, như nắm Cố Thanh Trì trong hình vào trong tay, mặt mày ngày thường bướng bỉnh hiện tại lại có vẻ rất dịu dàng.

Tôi yêu em, yêu đến chấp nhận chìm dưới đáy biển, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Nhưng em không cần, tôi cũng không nói ra miệng, vì vậy gió biển thổi qua biển không biết, hải âu bay lượn trên mặt biển hay bên vách đã không biết, ánh mặt trời không chiếu tới nổi nơi biển sâu cũng không biết.

Chỉ có dòng chảy ngầm chảy nơi biển sâu mới biết, tôi yêu em nhiều như thế nào.

Điện thoại bên cạnh vang lên một tiếng, là thông báo Tạ Lục Dữ đặc biệt cài cho Cố Thanh Trì, chỉ cần là tin tức có liên quan đến Cố Thanh Trì đều vang lên âm thanh này.

Tạ Lục Dữ lập tức đứng lên, sau đó thấy màn hình điện thoại ném ở một bên sáng lên, liên tiếp hiện thông báo.

【Cố Thanh Trì đăng weibo】

【Cố Thanh Trì đang hot trên Weibo. 】

...



Tạ Lục Dữ nhìn chằm chằm trong chốc lát, cuối cùng vẫn trở mình, ngồi dậy, mở điện thoại ra, thuần thục tiến vào phần mềm.

Một bên lão luyện đọc tin tức, một bên muốn buông tay thì buông tay, không thể đu idol nữa, mà Trì Trì nhà hắn khó có được một lần đăng weibo.

Hắn nhấn vào weibo, liền dừng lại.

【...Quan hệ của chúng tôi rất tốt, @Tạ Lục Dữ】

Tạ Lục Dữ nhìn chòng chọc một hồi lâu, tiến độ xử lý thông tin cũng tăng lên, làm sao có thể cách xa một chút, làm sao có thể chối bỏ sạch sẽ, làm sao có thể yên lòng được chứ.

Cuối cùng hắn nghĩ, hắn nên buông tay thôi, đi tới biển sâu của hắn, cái neo này của hắn còn đáng giá không ít tiền, giờ không thể thu hồi được sao?

Nếu hắn mà có đuôi, bây giờ có lẽ phấn khích lắc loạn lên rồi.

Hắn một lần nữa lại lên tinh thần phấn chấn, suy nghĩ trở nên sống động. Ngay cả khi nhớ tới lời Cố phu nhân cũng không còn cảm thấy khổ sở nữa, vô cùng thông suốt, mẹ nào mà chả chán ghét người dụ dỗ cướp đi con nhà mình chứ. Hơn nữa, tin nhắn trước đó của Cố Thanh Trì còn thể hiện sự khổ sở như vậy.

Cuối cùng còn không hiểu sao lại thông suốt một vấn đề, mẹ vợ không ưa con rể, mẹ chồng không thích con dâu đều là bình thường. Loại chuyện này chủ yếu chỉ cần thái độ của nửa kia thôi.

Sau đó nhanh chóng dừng lại mấy cái suy nghĩ liên tưởng viển vông kia, hắn bắt đầu rối rắm.

Tiểu Cố tag mình, có phải mình nên trả lời không, nếu không trả lời thì hình như hơi bất lịch sự?

Nhưng mà nên trả lời cái gì để trông có vẻ vừa rụt rè vừa có thể truyền đạt chính xác ý của hắn đây chứ?

Tạ Lục Dữ rối rắm cả đêm cuối cùng vẫn không có cách nào, chỉ thu hoạch được một đôi quầng thâm và mái tóc rối bời.

*

Cố Thanh Trì hôm qua ngồi xe một đường mệt nhọc, ăn cơm tối xong lại xem Weibo một hồi, nhìn nhìn một chút rồi đi ngủ.

Buổi sáng thức dậy lại tiếp tục làm việc, đóng gói lại đống quà mang từ nước ngoài về. Sau đó, ôm đầy ắp đống quà xuống lầu, quà có rất nhiều, cậu không tiện đưa trực tiếp được, nên đã ra ngoài gửi, ngay cả bạn bè quen ở nước ngoài cũng có phần, Cố Thanh Trì đếm đếm ngón tay, tính quà cho tất cả mọi người.

Cố Tạ vừa lúc ở phòng khách giúp cậu.

Cố Thanh Trì chọn ra một món quà, đưa cho Cố Tạ, lại lấy ra phần của ba Cố, đưa cho ba Cố đang đọc báo. Hai người đều là kiểu không nhiều lời, chỉ là hơi giãn cơ mặt, gật gật đầu.

"Mẹ có đang trong vườn hoa không?"

"Có, mẹ ở đó."

Cố Tạ vừa trả lời, vừa mặc áo khoác trên sô pha cho Cố Thanh Trì đang cầm quà của Cố phu nhân vào, sau đó vỗ vỗ lưng cậu.

Cố Thanh Trì liền nhảy nhót cầm quà chạy ra ngoài, tìm được Cố phu nhân ở trong vườn hoa.

Hôm nay trời mưa phùn, Cố Thanh Trì rất tình nguyện ướt chút mưa, cố ý đi đường không che dù.

Cố phu nhân ngồi trong tiểu đình trú mưa, trên bàn đặt mấy cây hoa hồng đang được cắt tỉa.

Nhìn thấy Cố Thanh Trì đi tới, bà "a" một tiếng, đi xuống đón cậu.

Tóc trước trán Cố Thanh Trì có hơi ẩm. Nhìn thấy Cố phu nhân, cậu liền cười, giống như dâng lên bảo bối, đặt cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo vào trong tay Cố phu nhân.

"Đây là quà ạ."

Cố phu nhân sờ sờ mái tóc hơi ướt của cậu, dùng khăn tay mang theo bên người lau cho cậu.

"Chờ mẹ về rồi đưa cho mẹ là được rồi, con nhìn xem, ướt hết người rồi."

"Bởi vì không đợi được, muốn nhanh chóng đưa đến tay mẹ mà."

Cố Thanh Trì cúi đầu một cái, để Cố phu nhân có thể thoải mái sờ tóc cậu.

Sau đó, hai người ngồi xuống với nhau.

"Con ăn cơm chưa?"

"Còn chưa ăn, đợi lát nữa quay về ăn, lát nữa cơm nước xong con phải đi ra ngoài một chuyến."

"Được, bảo Cố Tạ lái xe đưa con ra ngoài."

"Không cần anh đưa đi, con đi thăm một người."

Không đợi Cố phu nhân hỏi, Cố Thanh Trì chủ động mở miệng.

"Mẹ cũng đã gặp rồi, là Tạ Lục Dữ, gần đây anh ấy xảy ra một chút chuyện, con nên đi thăm anh ấy."

Cố Thanh Trì cảm thấy Cố phu nhân sẽ không quan tâm đến chuyện trong giới giải trí, nói cũng rất thản nhiên.



Ngày hôm qua cậu xem toàn bộ sự tình cẩn thận thật kỹ. Đây là lần đầu tiên cậu chân chính chứng kiến sóng gió trong giới giải trí.

Cảm thấy rất nghiêm trọng, cậu cảm giác Tạ Lục Dữ lúc này có thể đang không ổn lắm, càng nghĩ lại càng cảm thấy cậu nên đi thăm hắn.

Dù ai mà thấy mình bị mắng thì tâm tình cũng sẽ không tốt, Tạ Lục Dữ còn đã giúp Cố Thanh Trì rất nhiều.

Cậu cảm thấy trách nhiệm của mình nên đến thăm hắn.

Cố phu nhân đang cắt tỉa gai hoa hồng, nghe vậy ngừng lại, nắm chặt cây kéo trong tay, có hơi sốt ruột, bà không muốn Cố Thanh Trì lại bị cuốn vào chuyện trong quá khứ.

"Mẹ có thể nhờ người trong công ty giúp cậu ta, gia đình mình có một công ty giải trí mà."

Cố Thanh Trì lập tức nhận ra sự bất an của Cố phu nhân, cậu cầm tay Cố phu nhân, càng thêm ôn hòa.

"Không giống đâu mẹ, con hơi lo lắng cho anh ấy, giống như mẹ lo lắng cho con, phải tận mắt nhìn thấy mới được "

Cố phu nhân chậm rãi buông tay ra, bà thở dài một hơi, cuối cùng thẳng thắn nói.

"Bé ngoan, mẹ thấy những tin nhắn kia rồi, mẹ rất lo lắng, mẹ cảm thấy con nên tránh xa cậu ta ra một chút mới có thể bình an mà trưởng thành. "

Bà lại nói liên tục, trông giống người bị tâm thần.

Cố Thanh Trì cầm tay bà, đặt tay bà lên hai má, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ hai cái, thần sắc dịu dàng.

"Mẹ, con biết điều đó, nhưng con đã trưởng thành rồi "

"Con vẫn là con của mẹ."

Cố phu nhân suy nghĩ trong chốc lát, mắt thường có thể thấy được bà dần thả lỏng xuống. Cuối cùng, bà nhẹ nhàng nói:

"Đúng vậy, con lớn rồi, tự con cũng hiểu rõ."

Giống như là thản nhiên thừa nhận một sự thật vốn nên chấp nhận từ lâu, kế tiếp thẳng thắn hơn rất nhiều.

"Mẹ biết rồi, là mẹ đã nghĩ sai, Trì Trì là một đứa bé đã trưởng thành, nhưng con phải đồng ý với mẹ, phải bảo vệ mình thật tốt, không ai có thể lấy bất cứ lý do gì làm tổn thương con. Cho dù là trong tình yêu, nếu con khổ sở, mẹ cũng sẽ khổ sở theo."

Là một người mẹ, bà ấy có thể ngăn cản tất cả các tổn thương bên ngoài, nhưng những tình cảm bên trong của con mình lại luôn luôn không thể ra tay được.

Nhưng cũng giống như Tạ Lục Dữ sẽ theo thái độ của Cố Thanh Trì mà đối đãi với người Cố gia vậy, Cố phu nhân cũng sẽ bởi vì thái độ của Cố Thanh Trì mà thay đổi thái độ đối với Tạ Lục Dữ.

Cố phu nhân đợi đến khi Cố Thanh Trì trịnh trọng đồng ý với bà mới thả lỏng, cùng Cố Thanh Trì tán gẫu, giống như lơ đãng nói.

"Trông con rất thích cậu ta nhỉ, cậu ấy có tốt không?" "

Tuy nói Cố phu nhân đồng ý không can thiệp nữa, nhưng bà vẫn lo lắng. Trong tối ngoài sáng cũng đang tìm hiểu, bà không muốn nhìn thấy đứa nhỏ mình trân quý ở chỗ người khác bị dày vò. Bà sẽ phát điên mất.

Cố Thanh Trì nhịn không được nở nụ cười nhạt.

"Anh ấy rất kiên nhẫn, như thể anh ấy sẽ không bao giờ tức giận vậy."

Bản thân Cố Thanh Trì không làm được, khi đó cậu chỉ toàn lực khống chế cuộc sống tốt đẹp của mình đã hao hết sức lực rồi, ngược lại tính tình so với bây giờ còn tồi tệ hơn một chút.

"Anh ấy rất giỏi kể chuyện cười. Đôi khi con làm việc, lúc con cần phải cười thì con hay suy nghĩ về những trò đùa mà anh ấy kể."

Dường như Cố phu nhân không thích Tạ Lục Dữ, nhưng Cố Thanh Trì vẫn nói tốt cho hắn.

"Anh ấy còn rất biết bố trí phòng ốc, cũng rất biết dọn dẹp phòng. Những nơi dù rất lộn xộn nhưng một lát anh ấy đã dọn gọn gàng. Anh ấy còn rất biết nấu cơm, ngay cả cơm cho mèo cũng biết nấu, Tiểu Ly Hoa rất thích đồ anh ấy nấu cho nó."

Cố phu nhân cẩn thận lắng nghe, lông mày dần dần nhíu lại.

Vì để cho Cố phu nhân yên tâm, Cố Thanh Trì nói rất nhiều. Sau đó mới phát hiện, cậu từng ở cùng Tạ Lục Dữ lâu như vậy.

Lúc ở cùng Tạ Lục Dữ, Cố Thanh Trì vẫn luôn rất thoải mái, trí nhớ cũng khắc sâu một chút. Lúc này nhớ tới liền thấy được có rất nhiều chuyện để nói.

Tuy rằng Cố Thanh Trì kể vì để cho Cố phu nhân yên tâm, nhưng thoạt nhìn cũng biết Cố Thanh Trì rất thích Tạ Lục Dữ, Cố phu nhân cũng có hơi bất an.

"Cà tím anh ấy làm, ngon như của mẹ làm."

Cố Thanh Trì trong lúc vô tình nói xong những lời này.

Sự bất an của Cố phu nhân đột nhiên biến mất, mặt mày cũng giãn ra, bà nhẹ nhàng mềm mại nói.

"Là như vậy sao?"

Một người sẽ làm món cà tím yêu thích của Trì Trì cho cậu, thì cũng không có chỗ nào xấu ha.