Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 180: Tình Sâu Nghĩa Nặng Sai Hôm Nay




Hai người sau khi đo xong kích thước, bị ba lạy chín khấu của chưởng quỹ đưa tiễn ra ngoài, thời gian đã không còn sớm, lại nổi gió tuyết rơi nhiều, trên đường trở nên vắng vẻ lạnh lẽo, chỉ thừa lại vài cửa tiệm còn mở cửa, ở trên con đường tuyết trắng xóa để lại ánh nến ấm áp.



Hai người chầm chậm mà hướng cung điện đi tới, Tiêu Dư An đột nhiện mở miệng nói: “Án ca, ta cảm thấy thân thể ta những ngày nay tốt lên nhiều rồi, ngươi xem ta trước kia đi đường loạng loạng choạng choạng, những ngày nay cũng bắt đầu vững vàng lại rồi.”



Thân ảnh Án Hà Thanh tạm ngừng, ừm một tiếng.



Ánh mắt của Tiêu Dư An lơ lửng, che môi ho nhẹ một tiếng: “Hay là đợi hỷ phục làm xong… … chúng ta liền… …”



Những chữ phía sau giống như muỗi kêu, Án Hà Thanh không nghe rõ: “Cái gì?”



Tiêu Dư An ngừng lại bước chân, nhìn trời nhìn đất chính là không nhìn Án Hà Thanh: “Liền… … vào… … vào… … động, động, động phòng.”



Án Hà Thanh nói: “Ngươi ở đây đợi ta chút.” Sau đó cất bước như bay mà hướng phường dệt vải đi tới, không qua một lúc, lại quay về, nói với Tiêu Dư An: “Chưởng quỹ nói, hỷ phục ngày mai liền có thể làm xong.”



Tiêu Dư An: “… …”



Ngày mai? Thời hạn vốn là nửa tháng biến thành ngày mai? Chưởng quỹ lấy mạng làm a!? Có thể đừng có làm khó lão bá tánh người qua đường khốn khổ như vậy được không?



Tiêu Dư An nói: “Được, vậy thì ngày mai vào, vào, vào, vào… …”



Án Hà Thanh thay hắn nói xong câu nói: “Vào động phòng.”




Tiêu Dư An: “Ừm, đúng, đúng đúng vậy.”



Cảm tạ chưởng quỹ đã, hi sinh! Bản thân! Tác thành! Người khác!



Sau khi hai người về đến tẩm cung, đột nhiên có thị nữ lên trước nghênh đón: “Hoàng thượng, Tiêu công tử, Tạ công tử ở trong tẩm cung đợi hai người.”



Tiêu Dư An kinh ngạc: “Tối như vậy?”



Thị nữ mặt lộ đành chịu: “Chúng nô tỳ cũng khuyên Tạ công tử suốt nói có chuyện gì có thể ngày mai mới nói, nhưng mà Tạ công tử không nguyện quay về, trước đó hoàng thượng có căn dặn qua chúng nô tỳ là chuyện gì cũng phải thuận theo, cho nên không có người dám bảo Tạ công tử đi.”




Tiêu Dư An nhớ đến hôm nay cảm xúc của Tạ Thuần Quy cực kỳ không ổn định, lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, sau khi cùng Án Hà Thanh nhìn nhau một cái, vội vã hướng tẩm cung đi tới.



Án Hà Thanh nhận ra ánh mắt của Tiêu Dư An không đúng, vài bước đi theo.



Trong tẩm cung, Tạ Thuần Quy ngồi ở bên cạnh bàn, một cây nên sắp cháy hết đang nhỏ sáp, sáp nến đông lại ở trên giá cắm, méo mó đáng sợ.



“Thuần Quy.” Tiêu Dư An nhẹ nhàng gọi.



Tạ Thuần Quy xoay đầu qua, đôi mắt đỏ như máu, dường như là đã khóc lớn một trận, hắn nhìn Tiêu Dư An, từng bước từng bước hướng hắn đi tới, mỗi một bước đều giống như đang đạp lên một thứ gì đó, bước chân hơi run.




“Ngươi làm sao vậy?” Tiêu Dư An vài bước đi lên phía trước, cùng Tạ Thuần Quy chỉ còn cách nhau một bước.



Án Hà Thanh cau mày lại, chăm chú mà nhìn chằm chằm Tạ Thuần Quy.



“Ta… …” Tạ Thuần Quy cúi đầu giọng nói khàn khàn, giống như là đang cố ý che đậy gì đó, lại giống như là đang chờ đợi gì đó, Án Hà Thanh cảm thấy dị dạng, muốn lên trước đi kéo Tiêu Dư An, nhưng chính là trong phút chốc hắn bước đến, Tạ Thuần Quy bỗng nhiên từ trong ngực rút ra một cây dao găm sau đó nhào đến Tiêu Dư An!



Đôi ngươi Tiêu Dư An co rút lại, một bước lùi về sau, cùng lúc đó, Án Hà Thanh cũng theo đó vài bước lên trước muốn hộ lấy Tiêu Dư An.



Nhưng mà mục tiêu của Tạ Thuần Quy căn bản không phải là Tiêu Dư An! Hắn làm một động tác giả một cái xoay người, chặt chẽ mà nắm lấy dao găm, cứ như vậy đột nhiên không mang theo nửa điểm do dự mà đâm vào phần bụng của Án Hà Thanh đang lên trước kéo Tiêu Dư An, lại bất ngờ rút ra, sau đó lại đâm vào lần nữa!



Bên ngoài cửa sổ cuồng phong bất chợt nổi dậy, dường như muốn đem cái cây nhỏ yếu đuối trong sân vườn nhổ cả rể lên!



Máu tươi trong nháy mắt bắn lên mặt và thân thể của Tiêu Dư An, giống như ngọn lửa có thể làm cho hắn tan chảy, phá hủy cơ thể của hắn, đem hắn thiêu đến nỗi toàn thân run rẩy, Tiêu Dư An nghe thấy Tạ Thuần Quy đang gọi hắn.



Tạ Thuần Quy nói: “Hoàng thượng.”



Chẳng qua chỉ là hai chữ đơn giản bình thường, trong phút chốc buột miệng nói ra, trên cổ của Tiêu Dư An treo lên một cây dao, cầm lấy dao không phải là ai khác, mà chính là các tướng sĩ hài cốt chưa nguội lạnh đã từng vì Bắc quốc chảy hết máu và nước mắt.