Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 7




Thịnh Lãng đã mang giấy khen và phần thưởng về cho tôi. Anh kể rằng thầy cô trong ban giám khảo nhận xét bài diễn thuyết của tôi rất tốt. Ngoài ra, anh còn nói rất nhiều, hết hỏi trong người tôi cảm thấy thế nào, rồi còn bảo lúc ấy anh muốn đưa tôi lên phòng y tế nhưng bị thầy ngăn lại.

Đột nhiên, tôi hỏi anh một câu không liên quan: "Anh có biết chơi bóng rổ không?"

Anh sững người một lúc, rồi bối rối gật đầu.

Tôi tha thiết nài nỉ anh.

"Thịnh Lãng, anh có thể dạy em chơi bóng rổ không? Em muốn rèn luyện sức khỏe, để lần sau sẽ không dễ bị ốm như vậy."

Bị ốm thật khó chịu! Chị Thẩm Hoa bị bệnh nhiều năm như vậy, chắc chị đã rất mệt mỏi.

Không một chút do dự, anh lập tức đồng ý.

Tôi nhìn anh và phát hiện vành tai anh đang lén lút đỏ lên.

Dường như, anh chưa từng từ chối yêu cầu nào của tôi. Và anh cũng chưa từng bỏ lỡ một câu nói nào của tôi.

"Thịnh Lãng, cảm ơn anh."



Vậy mà câu tôi nói nhiều nhất với anh có lẽ là "cảm ơn".

* * *

Sau khi xuất viện, tình trạng sức khỏe của chị tôi yếu đi rất nhiều. Vì vậy, ba tôi không dám để chị đi học cùng chúng tôi. Mỗi ngày, ông đều muốn đưa đón hai chị em tôi.

Tôi nghe ba bảo thế, liền chen vào hỏi một câu: "Sau giờ học, con muốn chơi bóng rổ một lúc với anh Thịnh Lãng, có được không ạ?"

Ba mẹ tôi lập tức lo lắng nhìn về phía chị. Sắc mặt chị gái tôi vẫn rất nhợt nhạt, chị ấy không nhìn ba mẹ mà đã nói với tôi: "Thật tốt, chơi bóng rổ có thể cao lên."

Tuy ngoài mặt ba mẹ tôi đã đồng ý nhưng tôi vẫn thấy trong mắt họ có tia trách cứ. Mẹ lén lút kéo tôi vào bếp quở trách: "Chị con vừa mới xuất viện, không thể chạy nhảy. Sao con lại muốn chơi bóng rổ trước mặt chị? Con không nghĩ chị sẽ buồn à?"

Tôi nhìn mẹ, cảm thấy cả người đều trống rỗng nên tôi chậm chạp cúi đầu nhận lỗi: "Lần sau, con sẽ không như thế nữa."

Mẹ luôn suy nghĩ chu toàn hơn tôi.

Tôi đâu có trưởng thành như anh Thịnh Chu đã nói.

Không hiểu sao, tôi lại nói với mẹ một lần nữa: "Mẹ ơi, con muốn chơi bóng rổ."

Mẹ xoa đầu tôi bảo: "Muốn chơi thì chơi, nhưng con đừng chơi trước mặt chị là được."

Tay mẹ chạm phải tóc mái của tôi nên tôi đã hỏi bà: "Mẹ ơi, mẹ có nhìn ra còn vừa cắt tóc mái không?"

Mẹ sửng sốt một chút, rồi mới đặt tầm mắt lên trán tôi và ngập ngừng nói: "Ừ.. Tóc con tự cắt sao? Cũng khá đẹp."

Ánh mắt của tôi và mẹ giao nhau, là tầm mắt của tôi dời đi trước. Tôi hụt hẫng cúi đầu nhìn sàn nhà, thì thầm đáp lại: "Vâng, là con tự cắt ạ."

Căn bếp hơi nhỏ nên hình như không khí có vẻ loãng, tôi vòng qua mẹ ra khỏi phòng bếp. Ra đến cửa, tôi lại không nhịn được mà nói với mẹ: "Chị sẽ không để bụng đâu mẹ."



Chị gái đặc biệt hy vọng tôi có thể làm những gì tôi muốn. Và chị ấy cũng hy vọng mọi người xung quanh có thể làm những gì họ muốn.

* * *

Sau khi lên cấp ba, chị tôi thường xuyên phải nghỉ học. Do vậy mà tôi càng thêm chú tâm học hành, bởi vì sau giờ học tôi có thể đến bệnh viện chỉ bài cho chị. Chị thật sự thông minh hơn tôi nhiều. Bảy, tám cái định lý mà tôi đã giải thích cho chị, chỉ cần nói một lần chị ấy đã hiểu.

Tôi học tập rất vất vả, may mà có Thịnh Lãng giúp đỡ. Bất kể anh đang bận gì, chỉ cần tôi tới tìm, anh đều sẵn sàng dừng việc đang làm lại, dịu dàng hỏi tôi đến tìm anh có việc gì. Thịnh Lãng rất tốt với tôi, nhưng tôi không nhịn được có chút lo sợ. Nếu sau khi tốt nghiệp, chúng tôi không thể học cùng trường đại học với nhau thì sao? Anh sẽ không ở bên tôi nữa, và tôi không thể thích nghi với cuộc sống không có anh.

Tự nhiên trong đầu tôi nảy sinh một suy nghĩ như vậy. Nó khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, vì vậy tôi nên có ý thức chuẩn bị từ trước. Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ học cách bớt phụ thuộc vào anh. Nếu làm vậy, dù sau này có phải xa nhau, tôi cũng không khó chịu như vậy.

Tôi bắt đầu giảm bớt tần suất đến tìm anh, từ hai lần một ngày, biến thành một lần một ngày, rồi thành hai ngày một lần..

Mấy hôm sau, anh đến tận lớp tìm tôi, rất tự nhiên kéo chiếc ghế cùng bàn tôi ra ngồi. Chị tôi không có ở đây nên chỗ bên cạnh lúc nào cũng trống.

"Thẩm Thiến, gần đây em có bài nào khó hiểu không?"

Tôi đang học thuộc từ vựng, tự nhiên anh xuất hiện làm xáo trộn suy nghĩ của tôi. Vì thế, tôi vô thức trả lời: "Em đã hỏi lớp trưởng rồi."

Lớp trưởng đang ngồi ở bàn phía sau tôi, đột nhiên nghe thấy tôi nhắc đến, cậu ấy liền ngẩng đầu đáp lại và vô tình thấy Thịnh Lãng. Hai người đã biết nhau từ trước do họ thường tụ tập chơi bóng rổ với nhau.

Thịnh Lãng lại nói: "Điểm của cậu ấy không cao bằng anh, thậm chí nói còn không rõ bằng anh."

Lớp trưởng ngẩng đầu lên liếc anh, rồi lại cúi đầu xuống.

"Em xem, cậu ấy đã học không giỏi, lại còn lén nghịch điện thoại."

Thịnh Lãng cầm quyển bài tập trên bàn của tôi, mở ra xem: "Anh biết rõ điểm yếu của em hơn cậu ấy. Nếu hỏi bài anh, anh có thể giúp đạt kết quả cao gấp đôi chỉ trong thời gian ngắn."



"Cậu vẫn chưa dừng lại, phải không?"

Lớp trưởng bắt đầu tức giận, đá cái ghế Thịnh Lãng đang ngồi, cơ thể Thịnh Lãng lắc lư, hai người bắt đầu cãi nhau.

Tôi đã cố tránh xa Thịnh Lãng, nhưng Thịnh Lãng cứ tự mình chạy đến. Anh cũng không hỏi tôi lý do vì sao mối quan hệ của hai người dần trở nên xa cách. Anh chỉ biết im lặng mà cố gắng đưa mối quan hệ của chúng tôi trở về như ban đầu.

Tôi không nỡ đẩy anh ra, làm sao tôi có thể nhẫn tâm từ chối lòng tốt của người khác đối với mình?

* * *

Thịnh Chu hiện đang là sinh viên của một trường đại học y đứng đầu cả nước. Vào một ngày nọ, anh ấy đã gọi điện cho ba mẹ tôi và nói anh ấy biết một giáo sư có thể chữa khỏi bệnh cho chị gái tôi. Vì vậy, ba liền thay chị gái tôi xin nghỉ học. Không lâu sau, ba đã chuyển chị ấy đến một bệnh viện khác. Ngày chị gái tôi chuyển viện là vào một ngày cuối tuần. Hôm đấy, tôi cũng được đi theo, tôi nhìn chị mừng rỡ nói: "Chắc chắn chị sẽ sớm khỏe lại."

Mẹ đã lên thành phố để chăm sóc chị Thẩm Hoa. Chỉ còn tôi với ba ở nhà, nhưng tôi không biết nói gì với ba và xem ra ông cũng vậy. Ngày qua ngày ba chỉ biết gọi tôi xuống ăn cơm, hoặc hỏi tôi dạo này học hành thế nào.

* * *

Sau này, tiền chữa bệnh cho chị gái ngày càng nhiều nên tôi ít thấy ba ở nhà.

Vậy là trong ngôi nhà bốn người, dường như chỉ còn lại mình tôi.