Đêm.
Tầng thượng khách sạn lộng gió, ánh trăng mờ ảo bị che phủ bởi tầng mây đen, trời hôm nay không có sao sáng, chỉ có mấy cơn gió mạnh từ xa thổi đến.
Đường Nhược Hoa ngồi trước máy tính, bên cạnh cô ta là một chai rượu vang còn hơn phân nữa cùng với một đĩa bò bít tết chưa chín hẳn.
Cô ta vừa nhâm nhi đĩa thịt, vừa tập trung theo dõi video trên màn hình, trong đó là cảnh Mễ Ly bắt cóc, hành hạ rồi ra tay sát hại Giang Hồng Nguyệt.
Video này là đích thân Đường Nhược Hoa lén quay lại khi Mễ Ly tìm Trương Tử Sơn giúp đỡ.
Vì cả hai đang có giao dịch và Giang Hồng Nguyệt lỡ nghe thấy nên buộc lòng hắn phải giúp Mễ Ly giải quyết cô ấy.
Bản thân Đường Nhược Hoa luôn căm ghét ả ta nên nhân lúc không ai chú ý dùng điện thoại để quay lại.
Mục đích duy nhất để cô ta làm chuyện này là muốn lật đổ Mễ Ly, khiến ả ta thân bại danh liệt.
Đường Nhược Hoa và Mễ Ly là bạn cùng lứa, lúc nào cũng bị truyền thông mang ra so sánh.
Sự nghiệp của ả ta được ưu ái hơn nên bản thân Đường Nhược Hoa phải chịu lép vế.
Cộng với việc phải chia sẻ người đàn ông cô ta yêu nhất trên đời này, thù hận càng thêm chồng chất.
Đường Nhược Hoa tự thấy bản thân không hề thua kém ả từ diễn xuất cho đến nhan sắc, chẳng qua là không gặp thời, nên rất nhiều lần cô ta đã nghĩ nếu như không có sự tồn tại của ả thì tất cả vinh quanh đều sẽ chỉ thuộc về một mình cô ta.
Đường Nhược Hoa luôn tìm cơ hội để hạ bệ đối thủ, bây giờ xem như ông trời đã cho cô ta cơ hội rồi.
Lần này chắc chắn Mễ Ly không thể nào thoát được.
Nhấn gửi mail nặc danh có chứa video đó cho cảnh sát.
Đường Nhược Hoa cực kỳ sảng khoái khi sáng ngày mai Mễ Ly sẽ không còn được tự do tự tại, cái gai trong mắt này cuối cùng cũng có thể nhổ đi.
Đường Nhược Hoa tự thưởng cho bản thân mấy ly rượu, cô ta còn hào phóng gọi thêm đồ ăn và boa tiền cho phục vụ.
Trời vẫn đang nổi gió.
(..................)
Bốn giờ ba mươi phút rạng sáng hôm sau.
Tiếng chuông cửa dồn dập khiến Mê Ly không thể nào phớt lờ như không nghe thấy, ả cầm lấy áo khoác mặc vào rồi từ từ đi ra mở cửa.
Mễ Ly luôn rất tự tin vào nhan sắc của mình, cho nên dù mới ngủ dậy, ả cũng không lo lắng nếu người đến là phóng viên sẽ làm hình tượng xinh đẹp của ả sụp đổ.
"Xin chào cô Mễ, cảnh sát chúng tôi vừa có được bằng chứng tố cáo cô là hung thủ trong vụ giết người chặt xác, đây là lệnh bắt giữ, bây giờ mời cô theo chúng tôi về để lấy lời khai.
Cô có quyền giữ im lặng cho đến khi luật sư đến, tuy nhiên những gì cô nói có thể làm bằng chứng trước tòa.
Mong cô hợp tác."
Cảnh sát trưởng đưa ra một tờ giấy có con dấu của tòa án về việc bắt giữ Mễ Ly khiến cô ta tỉnh ngủ.
Trước giờ cảnh sát làm việc luôn nói đến chứng cứ, nếu không có chứng cứ trong tay sẽ không có lệnh bắt giữ này.
Mặc dù không biết cảnh sát đã điều tra được gì nhưng trong lòng Mễ Ly đã bắt đầu sợ hãi.
Ả đang tự hỏi mình đã làm mọi chuyện sạch sẽ thì lấy đâu ra bằng chứng chứng minh chuyện ả đã làm chứ?
"Cô Mễ, xin mời!"
Cảnh sát trưởng lại nói.
Tâm trạng của Mễ Ly đang rất hỗn độn, từ đầu đến cuối cô ta không mở miệng nói câu nào, nhưng lại rất ngoan ngoãn đi theo cảnh sát.
Việc cảnh sát mới sáng đã đến khiến cho mấy căn hộ cùng tầng phải thức để hóng chuyện, mấy ngày gần đây tin tức Mễ Ly là nghi phạm hàng đầu luôn là chủ đề để bàn tán.
Chính vì vậy khi cảnh sát xuất hiện, trong đầu bọn họ không hẹn mà có cùng suy nghĩ.
Đích thực Mễ Ly là hung thủ giết người!
(.................)
Tám giờ sáng.
Tiếng chuông điện thoại đánh thức Hạ Tuyết đang chìm trong giấc ngủ.
Mấy hôm nay phải giải quyết mấy chuyện lùm xùm khiến cô không thể nào yên giấc, khó khăn lắm mới có thể chợp mắt thì lại phải thức vì tiếng chuông đó.
Hạ Tuyết lọ mọ ngồi dậy cầm lấy điện thoại, nhìn xem số gọi tới, đó là một số lạ, cô không biết đó là ai và cũng không biết có nên chấp nhận cuộc gọi hay không.
Trong lúc Hạ Tuyết ngồi ngây ngốc suy nghĩ, tiếng chuông lại dồn dập vang lên.
Vẫn là số điện thoại đó gọi đến.
Hạ Tuyết suy nghĩ mấy giây rồi quyết định nghe máy.
"Xin chào cô Hạ, tôi là cảnh sát trưởng của cục cảnh sát thành phố, vụ án của cô Giang đã có tiến triển, hiện tại chúng tôi đã tiến hành bắt giữ nghi phạm hàng đầu, không biết cô Hạ có muốn đến cục cảnh sát chờ kết quả thẩm vấn không?"
Lời nói của đầu dây bên kia khiến Hạ Tuyết tỉnh ngủ.
Một thời gian dài chờ đợi cuối cùng vụ án của Giang Hồng Nguyệt đã có tiến triển mới.
Đây là điều mà Hạ Tuyết luôn chờ đợi từ bấy lâu nay.
Vừa nãy cảnh sát có nói đã bắt giữ nghi phạm hàng đầu, người đó chắc chắn không ai ngoài Mễ Ly.
"Được được, tôi sẽ đến ngay!"
Hạ Tuyết ngay lặp tức gật đầu đồng ý.
Cô vội vã cúp máy rồi đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, thay quần áo thật nhanh.
Hoắc Đình Kiêu đi làm từ sớm, bản thân Hạ Tuyết lại không biết lái xe nên chỉ có thể gọi taxi và đứng đợi ngoài cổng.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, liệu đây có phải là dấu hiệu cho thấy cái chết oan ức của Giang Hồng Nguyệt sắp được giải tỏa rồi không?
Hạ Tuyết cực kỳ hy vọng lần này Mễ Ly sẽ bị cảnh sát định tội.
Bíp bíp!
Tiếng còi xe đột ngột vang lên cắt đứt suy nghĩ của Hạ Tuyết.
Cô nhìn về phía bên phải, một chiếc xe hơi sang trọng màu trắng đang từ từ tiến đến rồi dừng lại, Hạ Tuyết tò mò không biết đó là ai cho đến khi cửa xe được hạ xuống.
"Cô Hạ, trùng hợp vậy, cô đang chờ xe sao?"
Trương Tử Sơn mỉm cười hỏi.
"Tôi có chờ xe hay không, không liên quan gì đến anh.
Phiền anh nhanh chóng lái xe ra khỏi chỗ này, đừng cản trở giao thông qua lại."
Hạ Tuyết chán ghét đáp.
Trùng hợp cái gì chứ? Mỗi lần gặp Trương Tử Sơn, cô đều cảm thấy không trùng hợp chút nào cả.
"Tôi không cản trở giao thông qua lại.
Cô nhìn xem, đoạn đường này rất vắng, tôi có đậu xe cả ngày cũng chả sao, cùng lắm là bị cảnh sát giao thông phạt tiền thôi, mà tiền thì tôi đâu có thiếu.
Tôi thấy cô đứng đợi xe nên mới có ý muốn cho cô quá giang, cô đừng xem tôi là kẻ xấu có được không?"
Trương Tử Sơn cười khổ nói.
"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không cần, anh có thể đi được rồi đấy!"
"Tại sao cô lại không cần? Chờ xe sẽ lâu lắm đấy!"
"Tôi thà chờ lâu cũng không ngồi lên xe của anh! Tổng giám đốc Trương, chúng ta không có quan hệ gì, mong anh hãy giữ khoảng cách, tôi đã có người mình yêu rồi, không lâu nữa cũng sẽ kết hôn.
Anh đừng suốt ngày tơ tưởng người không độc thân nữa!"
Hạ Tuyết nhấn.
Từng câu từng chữ của Hạ Tuyết giống như mũi kim đâm vào tim của Trương Tử Sơn, hắn luôn tự hỏi bản thân có chỗ nào thua kém anh em nhà họ Hoắc kia chứ? Hạ Tuyết thà gây ra đàm tiếu chứ nhất quyết không chấp nhận tình cảm chân thành này.
Điều đó càng làm cho Trương Tử Sơn thấy ghen tị.
"Kết hôn vẫn có thể ly hôn, ngày nào cô còn sống thì tôi vẫn còn cơ hội."
"Dù tôi còn sống hay đã chết cũng không có cơ hội nào dành cho anh đâu! Xin lỗi, xe tôi gọi đến rồi, tổng giám đốc Trương xin nhường đường cho!"
"Hạ Tuyết...!đừng đối xử với tôi như vậy nữa được không? Tôi thật sự yêu em đó! Tình yêu này không phải chớp nhoáng, mà nó có từ rất lâu rồi."
Trương Tử Sơn hạ giọng.
"Tổng giâm đốc Trương nếu muốn tán tỉnh phụ nữ thì đừng hoa ngôn xảo ngữ, tôi và anh chỉ mới quen biết thì sao có chuyện anh yêu tôi từ lâu?"
Hạ Tuyết buồn cười hỏi.
"Chúng ta gặp nhau, quen biết nhau lâu lắm rồi, chẳng qua là em không nhớ đó thôi."
"Vậy sao? Nếu đã vậy thì tôi cũng không cần nhớ làm gì.
Quá khứ là quá khứ, tôi không muốn quay đầu nhìn lại!"
Hạ Tuyết nói xong vội vàng mở cửa taxi và ngồi vào đó.
Bây giờ cô đang có việc gấp, không rảnh để đôi co với Trương Tử Sơn.
Không cần biết lúc trước hắn và nguyên chủ quen biết thế nào, nhưng ở hiện tại cô ác cảm, không muốn đến gần hắn là thật.
Chiếc taxi nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, Trương Tử Sơn lạnh lẽo nhìn theo bóng dáng Hạ Tuyết đang khuất dạng, hắn siết chặt tay lại thành nắm đấm, tại sao Hạ Tuyết lại có thể quên kỉ niệm của cả hai và còn không muốn nhớ đến khi hắn có ý khơi gợi lại nó chứ? Cô làm vậy là vì Hoắc Đình Kiêu sao?
Nếu như đây là sự thật thì hắn sẽ không nương tay nữa đâu!