"Chương trình này phải tạm dừng quay sao?"
Người vừa hỏi là Mễ Ly.
Bây giờ năm diễn viên đang ngồi ở phòng khách nghe thông báo theo yêu cầu của đạo diễn.
Vốn biết chuyện của Tống Phương Thảo làm ảnh hưởng đến tiến độ quay, nhưng việc đó có thể nghỉ vài ngày rồi tìm một diễn viên để thay thế.
Ngành giải trí lớn như vậy, các công ty điện ảnh nhiều như vậy, không lẽ họ không tìm ra được người nào để thay cho Tống Phương Thảo hay sao?
"Chuyện này do tổng giám đốc Trương quyết định.
Cậu ta là nhà đầu tư, ý kiến dĩ nhiên là quan trọng nhất, lúc đầu tôi cũng có ý sẽ tìm người khác để thay nhưng cậu ta nói chuyện này đang ồn ào, chờ qua một thời gian nữa rồi tính tiếp."
Đạo diễn thở dài đáp.
Mùa đầu tiên ghi hình rất thuận lợi, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.
Vậy mà mùa hai vừa khai máy, chưa quay được bao nhiêu đã bị Tống Phương Thảo phá hoại.
Biết trước cô ta có lòng xấu xa thì ông đã không lên kế hoạch mời cô ta tham gia chương trình rồi.
Hiện tại ông cũng là người muốn khóc nhất khi chương trình tạm đình chỉ quay.
"Vậy chương trình sẽ dừng quay đến khi nào? Chúng tôi cũng đâu thể không nhận kịch bản khác để chờ đợi chương trình khai máy lại đâu? Ai cũng phải kiếm sống mà?"
Đường Nhược Hoa khó chịu nói.
"Trong lúc chờ thông báo quay lại mọi người có thể nhận phim hoặc chương trình thực têw khác.
Khi nào chương trình ghi hình lại sẽ thông báo trước để các cô chuẩn bị."
Đạo diễn đáp.
"Vậy cũng được.
Đạo diễn, nếu không ghi hình nữa thì chúng ta sẽ trở về thành phố C phải không?"
Mễ Ly lại hỏi.
"Đúng vậy, tổng giám đốc Trương đã đặt vé rồi, sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi đây.
Tối nay cậu ta có đặt một bàn tiệc ở nhà hàng lần trước để chuộc lỗi, mong là tất cả các cô sẽ có mặt đầy đủ.
À, bữa tiệc tối còn có hai vị tổng giám đốc Hoắc Thị và Hoàng Duệ tham dự nữa."
Đạo diễn nghiêm túc nói.
Ông không quên nhìn về phía Hạ Tuyết giống như đang nói lần này cô ấy đừng hòng trốn như lần mới đến đây.
Dĩ nhiên lần này Hạ Tuyết sẽ đến vì có Hoắc Đình Kiêu ở cạnh mà.
Nếu chỉ có Trương Tử Sơn và Hoắc Thiên Ân thì cô không chắc có đến hay không.
"Ông yên tâm, chúng tôi sẽ đến đầy đủ!"
Mễ Ly đáp.
Đạo diễn dặn dò thêm vài câu nữa rồi đứng lên về phòng của mình.
Những người có mặt cũng giải tán, Hạ Tuyết không đi về phòng, cô ra khỏi biệt thự, xe của Hoắc Đình Kiêu đang đợi cô ngoài cổng.
Tối nay, cô sẽ đến buổi tiệc của Trương Tử Sơn cùng với Hoắc Đình Kiêu.
(......................)
Sáng sớm.
Tất cả những người có mặt trong biệt thự tập trung ở đại sảnh cùng với hành lý của mình.
Hôm nay họ sẽ trở về thành phố C.
Tối qua sau khi tàn tiệc, Trương Tử Sơn đã nói với đạo diễn sẽ chuẩn bị xe đưa họ ra sân bay.
Chuyến bay cất cánh vào lúc tám giờ sáng, người làm trong biệt thự đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng, ăn xong là có thể xuất phát.
Hạ Tuyết không có mặt.
Từ khi Hoắc Đình Kiêu đến, cả hai luôn ở cùng nhau, vì biết mối quan hệ giữa hai người thân mật nên không có bất kỳ lời bán tán hay nói xấu nào, trái lại, vài người còn ngưỡng mộ tình cảm sâu đậm này.
Nó hoàn toàn khác với trước kia, lúc Hạ Tuyết và Hoắc Thiên Ân còn ràng buộc.
Mặt trời bắt đầu treo l3n đỉnh tòa nhà cao nhất thành phố, chuyến bay trở về thành phố C cũng đã cất cánh.
Vụ việc của Tống Phương Thảo được bàn giao lại cho phía cảnh sát thành phố C.
Ngay khi cô ta nhận tội vì có chứng cứ xác thực, cảnh sát địa phương liền áp giải ả đi ngay trong đêm, lúc này có lẽ ả đang ở trong nhà đá.
Chuyến bay hạ cánh lúc mười giờ, các fan hâm mộ của những diễn viên còn lại đã vây kín lối ra, nhân viên bảo an phải sắp xếp cho họ một lối đi khác, tại nơi này, người quản lý của từng người đang lo lắng chờ đợi.
Chị Kiều là người đầu tiên hỏi thăm tất cả bọn họ, cô đã đến từ rất sớm, sốt ruột đợi chuyến bay suốt hai tiếng đồng hồ.
Khi biết tin Hạ Tuyết bị bắt cóc, mặc dù sau đó có báo bình an nhưng cô vẫn lo lắng không yên, cần nhìn thấy cô ấy tận mắt mới yên tâm làm việc.
"Em không sao, chị xem, không phải em vẫn lành lặn đứng trước mặt chị à?"
Hạ Tuyết cười đùa hỏi.
Cô còn cố ý xoay một vòng để chị Kiều ngắm nghía.
"Em còn cười được nữa hả? Em có biết lúc nghe tin em bị bắt cóc, chị đã lo lắng thế nào không?"
"Em biết chị lo lắng cho em, nhưng thật sự là em vẫn ổn mà.
Ừ thì trên cổ có để lại dấu vết của kiềm điện nhưng nhẹ thôi mà, qua mấy hôm nữa nó sẽ biến mất."
"Thật là...!chị không ngờ Tống Phương Thảo lại to gan như vậy, nhưng cô ta cũng quá ngu ngốc, ai đời lại chọn chương trình đang ghi hình để làm chuyện xấu chứ? Đúng là ngu hết thuốc chữa!"
Chị Kiều khinh miệt nói.
"Có lẽ do quá hận em nên mất hết lý trí chăng? Nhưng dù sao chuyện cũng qua rồi, bây giờ cô ta đã có cảnh sát xử trí."
Hạ Tuyết cười đáp.
"Hy vọng cô ta bị xử nặng một chút, như vậy sau này sẽ không tái phạm nữa."
"Cô ta có cơ hội trở ra thì mới nói đến chuyện đó đi.
Phải rồi, chị và cô Hà về trước đi, em còn phải đợi Đình Kiêu, hôm nay e là chưa thể về công ty được đâu, ngày mai em sẽ đến gặp chị sau nhé!"
"Biếtr rồi biết rồi, chị không ở đây cản trợ uyên ương đoàn tụ đâu! Tổng giám đốc Hoắc yêu thương em thì đừng làm gì khiến người ta đau lòng đó.
Anh ta không giống vị hôn phu cũ của em đâu."
"Chuyện này em biết mà.
Em cũng rất thật lòng với anh ấy!"
Hạ Tuyết vui vẻ nói.
Câu nói này vừa đúng lúc lọt vào tai của Hoắc Thiên Ân đang đi tới.
Hắn và anh trai ngồi ở khoang riêng, không đi cùng tổ chương trình nên đến lối ra muộn hơn bọn họ.
Khi nghe thấy câu này, trong lòng Hoắc Thiên Ân lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Tiểu Tuyết!"
Tiếng gọi của Hoắc Đình Kiêu từ đằng sau.
Hạ Tuyết vội chào chị Kiều rồi nhanh chân chạy về phía hắn.
Hà Lạc Tâm cũng đã có mặt, chị Kiều không nói nhiều lời liền cùng cô ấy và hai cô bé trợ lý kia rời khỏi sân bay.
Lúc này, tại lối ra riêng biệt, chỉ còn lại nhóm của Đường Nhược Hoa, Lâm Thanh, Mễ Ly và tổ sản xuất chương trình đang nói với nhau thêm mấy câu nữa rồi mới giải tán.