Nhà hàng món Âu tĩnh lặng, dưới ánh nến lung linh huyền ảo, Hạ Tuyết cùng Hoắc Đình Kiêu đang dùng bữa với nhau, tiếng nhạc du dương của đàn dương cầm vang lên những bản tình ca nổi tiếng.
Sau khi nhận được cuộc hẹn, Hạ Tuyết tranh thủ thời gian xem kịch bản của bộ phim đến tận giờ về, vừa ra khỏi công ty giải trí, chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn của Hoắc Đình Kiêu đã chờ sẵn ở cách đó không xa.
Vì tránh phiền phức, Hạ Tuyết phải quay lại tòa nhà hóa trang một chút rồi mới lên xe.
Hoắc Đình Kiêu vô cùng tốt với nguyên chủ, mặc dù hắn không thể hiện điều đó ra mặt nhưng Hạ Tuyết có thể cảm nhận được hành động, cử chỉ và lời nói của hắn chứa đựng vô vàn tình cảm.
Chỉ cần Hạ Tuyết mỉm cười một cái, Hoắc Đình Kiêu sẵn sàng đánh đổi mọi thứ hắn có được, lúc nghe cô muốn hẹn hắn ăn cơm, mặc dù cách qua điện thoại, Hạ Tuyết thừa biết hắn đã bất ngờ và sung sướng đến nhường nào.
Thực sự xung quanh nguyên chủ có rất nhiều người để trân trọng nhưng nguyên chủ lại gạt bỏ hết, chạy theo thứ viễn vong.
Bữa tối rất thịnh soạn, lần đầu tiên Hạ Tuyết được thưởng thức những món ăn đắt tiền mà trước nay cô chỉ thấy qua hình ảnh.
Cộng thêm cách bày trí, không gian ở nhà hàng này càng làm cô thích thú.
"Em hẹn tôi có chuyện gì?"
Hoắc Đình Kiêu xếp gọn dao nĩa, hắn tỉ mỉ lau miệng và uống cạn ly rượu vang đỏ sau đó trầm giọng hỏi.
Suốt bữa ăn cả hai luôn im lặng, đây là câu nói đầu tiên sau khi cả hai gặp nhau.
"Thật ra tôi muốn hỏi ý của anh về chuyện hôm trước, lúc tôi lên xe của anh bị người ta chụp được tung lên mạng, may nhờ có người quản lý nên tin tức nhanh chóng được ém xuống.
Tuy nhiên, đã có nhiều người thấy qua bức ảnh đó, nó ảnh hưởng đến hình tượng của tôi nên người quản lý của tôi hỏi có thể tiết lộ danh tính của anh không? Để chị ấy có thể tiện bề xoay sở." Hạ Tuyết không chút giấu diếm nói rõ lý do buổi hẹn hôm nay, đồng thời cô cũng nói thêm một ý: "Nếu anh không đồng ý cũng không sao hết, người quản lý của tôi vẫn có cách giải quyết chuyện này, tiết lộ danh tính của anh chỉ là bước cuối cùng trước sức éo của dư luận thôi.
Thật ra hình tượng của tôi có ra sao cũng được, tôi có thể gây dựng lại từ đầu..."
"Được, em cứ nói với người quản lý của em về tên họ của tôi, nếu cần tôi xác nhận em có thể gọi điện trực tiếp."
Hoắc Đình Kiêu ngắt lời, thản nhiên nói.
"Anh...!không sợ sao?"
"Có gì mà tôi phải sợ? Hay là em đang lo lắng em trai tôi nghĩ xấu về em?"
Khi hỏi câu này, Hạ Tuyết để ý thấy trong mắt của Hoắc Đình Kiêu vừa bi thương vừa ghen tị.
"Tôi và anh ta sắp hủy bỏ hôn ước, tại sao tôi còn phải lo lắng anh ta nghĩ về tôi thêd nào?"
Hạ Tuyết mỉm cười đáp.
Quyết định này đã được bố mẹ cô chấp thuận, không lâu nữa họ sẽ đến nhà họ Hoắc để nói chuyện, cô và Hoắc Thiên Ân sắp thành người dưng nước lã, ấn tượng của hắn về cô thế nào đâu còn quan trọng nữa.
Cô và nguyên chủ là hai cá thể độc lập, suy nghĩ khác nhau, nguyên chủ có thể bấy chấp mọi thứ để ở bên hắn còn cô thì không, cô không ngu đến vậy.
"Hủy hôn? Lúc trước em làm mọi cách để được đính hôn với em trai tôi, bây giờ nói hủy là hủy được hả?"
Hoắc Đình Kiêu kinh ngạc hỏi lại.
Từ sau khi cùng Hạ Tuyết xảy ra quan hệ, cô giống như thay đổi thành một ngươig khác, từ kiểu tóc, trang phục đến cách cư xử, lời nói, suy nghĩ đều khác xa với trước đây.
Nếu không phải luôn có cảm giác với cô thì Hoắc Đình Kiêu đã cho rằng cô là Hạ Tuyết giả mạo.
"Tại sao lại không thể? Tôi nói với anh rồi, tôi muốn thay đổi bản thân, không làm thiêu thân lao vào chỗ chết nữa."
"Lúc trước em đâu có nói vậy?"
"Lúc trước là tôi nghĩ không thông, bây giờ tôi đã thông suốt rồi, tôi có gia thế, có tài năng, có nhan sắc, muốn tìm một người để yêu cũng đâu có khó gì, tại sao tôi phải quấn lấy anh ta để chịu nhiều ấm ức chứ? Lẽ nào thấy tôi chịu khổ anh vui lắm sao mà lại hỏi tôi câu hỏi này?"
Hạ Tuyết giả vờ hờn dỗi.
"Tôi chưa từng vui vì em và em trai tôi gần gũi!" Hoắc Đình Kiêu nhấn mạnh: "Nếu em cho rằng bản thân đã nghĩ thông suốt rồi thì tôi sẽ không đề cập đến chuyện này nữa."
"Đình Kiêu, thật ra lâu nay tôi biết anh có tình ý với tôi.
Anh nhận cũng được, không nhận cũng không sao, miễn là tôi hiểu và tôi sẽ trân trọng tình cảm anh dành cho tôi.
Tôi cũng sẽ không làm tổn thương bất kỳ ai nữa, Hạ Tuyết lúc trước đã chết rồi, Hạ Tuyết bây giờ là một người hiểu chuyện."
Hạ Tuyết nghiêm túc nói.
Thái độ nghiêm nghị này của cô là lần thứ hai thể hiện rõ rệt trước mặt Hoắc Đình Kiêu, hắn không còn bất ngờ nữa, hắn cũng tin rằng cô nói được sẽ làm được.
Lựa chọn tin tưởng cô lúc trước hình như là hắn đã chọn lựa đúng rồi.
"Tôi luôn tin những gì em nói.
Tiểu Tuyết, tôi sẽ luôn ở phía sau ủng hộ mọi quyết định của em, dù cho cả thế giới có chống lại em thì tôi nguyện vì em chống lại cả thế giới!"
Hoắc Đình Kiêu chân thành.
Đây không phải là một lời hứa hẹn, đây là sự khẳng định cho tình cảm của hắn dành cho Hạ Tuyết, cô có thể thấy khi nói câu này hắn vô cùng nghiêm túc và chân thành, cho dù có là nhân vật phản diện đi chăng nữa thì vẫn hơn cái loại nam chính chỉ biết làm tổn thương người khác.
Nguyên chủ vì nam chính cố gắng rất nhiều nhưng tiếc là hắn chưa bao giờ xem những cố gắng đó có trọng lượng.
Trái lại là nam phụ, mọi thứ thuộc về nguyên chủ hắn lại ghi nhớ không quên, dù cho đó là lời nói công kích đi nữa.
Hết lần này đến lần khác Hạ Tuyết đều cảm thán vì sự ngu xuẩn của nguyên chủ.
Nhưng biết làm sao được, tác giả đã tạo ra nhân vật như vậy cơ mà.
Đó cũng là lý do vì sao có rất nhiều bộ truyện về nữ phụ nghịch tập hoặc xuyên sách, trùng sinh.
"Cảm ơn anh đã luôn trân trọng tôi!".