"Rốt cuộc là anh muốn đưa em đi đâu vậy?"
Hạ Tuyết tò mò hỏi.
Vừa từ công ty về nhà chưa bao lâu, cô đã nhân được cuộc gọi của Hoắc Đình Kiêu, ngay sau đó, cô lại phải thay đồ và xuống nhà để gặp hắn.
Mới vừa gặp mặt, Hoắc Đình Kiêu đã bảo cô lên xe rồi đưa cô ra bến cảng, cuối cùng là lên một chiếc du thuyền sang trọng và đi ra biển.
Suốt thời gian diễn ra mọi chuyện, Hoắc Đình Kiêu không giải thích với cô lời nào và cho đến hiện tại, Hạ Tuyết cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hôm nay vốn định sẽ nằm ườn ở nhà cả ngày nhưng từ sáng đến giờ lại không được như ý.
"Tôi đưa em đi giải tỏa căng thẳng.
Tôi biết hôm nay em được nghỉ, nên đã sắp xếp chuyến đi này.
Xin lỗi vì đã không nói trước với em."
Hoắc Đình Kiêu mỉm cười đáp.
"Không sao, nhưng anh muốn đưa em đi đâu? Chắc không phải là sẽ ở trên du thuyền lênh đênh trên biển cả ngày đó chứ?"
"Tất nhiên là không phải rồi, muốn em được chơi vui vẻ thì sao tôi có thể bắt em ở trên du thuyền cả ngày được chứ!"
"Vậy thì em mong chờ điểm đến lắm đấy, mà anh không bận làm việc sao? Mấy ngày gần đây luôn thấy anh xuất hiện bên cạnh em, chơi với em?"
"Công việc của Hoắc Thị dạo này không nhiều lắm, với lại không có tôi vẫn còn cấp dưới làm việc, bình thường họ vẫn luôn là người giải quyết mọi chuyện mà, nếu không có chuyện quan trọng thì không cần đến tôi đâu, cho nên em đừng lo lắng."
Hoắc Đình Kiêu cười nói.
Thật ra công việc của hắn rất nhiều, nhưng để có thời gian bên cạnh Hạ Tuyết, bồi đắp tình cảm với cô, nên những công việc đó hắn đã giao cho phó tổng giám đốc và trợ lý giải quyết.
"Em cứ tưởng mấy vị tổng giám đốc như anh sẽ luôn bận rộn với công việc chứ.
Hóa ra là em đã nhầm à?"
Hạ Tuyết gật gù hỏi lại.
Trong trí tưởng tượng của cô, những người nắm quyền luôn là những ngươig bận rộn, không có thời gian dành cho việc riêng, lúc nào cũng nhốt mình ở công ty hoặc là phòng làm việc ở nhà.
Nhưng thực tế hình như không phải vậy, tổng giám đốc thì ra cũng có lúc rảnh rỗi và nhàn hạ.
"Không phải chuyện gì em tưởng tượng cũng đúng đâu!" Hoắc Đình Kiêu xoa đầu Hạ Tuyết, tầm mắt của hắn đã nhìn thấy một hòn đảo, sau đó cười nói tiếp: "Chúng ta sắp đến nơi rồi!"
Hoắc Đình Kiêu vừa nói, vừa chỉ cho Hạ Tuyết thấy một hòn đảo nhỏ.
Đó là hòn đảo tư nhân, thuốc quyền sở hữu của Hoắc Đình Kiêu, trước kia hắn mua hòn đảo này là để có nơi nghỉ dưỡng an tĩnh mỗi khi gặp chuyện phiền phức, dần dần, hắn cải tạo nơi này thành một khu nghỉ mát dành cho những người có tiền muốn tìm nơi yên tĩnh nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, hắn vẫn là chủ nơi này và đã thông báo hôm nay không tiếp khách để hắn cùng Hạ Tuyết có thời gian riêng tư bên nhau.
Trên đất liền mấy lần bị Hoắc Thiên Ân phá rối khiến hắn rất bực bội.
Hạ Tuyết nhìn theo hướng chỉ của Hoắc Đình Kiêu, một hòn đảo nhỏ hiện ra trước mât cô.
Chiếc du thuyền càng đến gần, cô càng nhìn thấy rõ hòn đảo.
Đó là một hòn đảo xinh đẹp với hàng dừa xanh và bãi cát trắng, xa xa thấp thoáng bóng của một tòa biệt thự sang trọng, to lớn.
Chiếc du thuyền bắt đầu cập bến, mọi cảnh vật trên hòn đảo này đều trở nên rõ rệt.
Hạ Tuyết không khỏi trầm trồ khi mà đây là lần đầu tiên cô tận mắt trông thấy một hòn đảo vô cùng đẹp đẽ.
"Nắm lấy tay tôi, tôi đỡ em đi xuống!"
Hoắc Đình Kiêu chìa tay ra để Hạ Tuyết nắm lấy.
"Cảm ơn anh!"
Hạ Tuyết không khách sáo bắt lấy tay của Hoắc Đình Kiêu.
Cả hai người cùng lên đảo.
Hoắc Đình Kiêu đưa Hạ Tuyết đến căn biệt thự nguy nga lộng lẫy, nơi này từ lâu đã trở thành khách sạn, có lễ tân và quản lý.
Vừa nhìn thấy Hoắc Đình Kiêu, lễ tân vội vàng cúi đầu chào hỏi, ngay cả quản lý đang làm việc ở trên lầu cũng vội vã chạy xuống đón tiếp hắn.
"Tổng giám đốc Hoắc, anh đến rồi.
Theo lời dặn của anh, hôm nay chúng tôi đóng cửa không tiếp khách và đã sắp xếp phòng cho anh và cô Hạ nghỉ ngơi, tầm một giờ nữa sẽ có bữa trưa, sau đó anh và cô Hạ có thể đi dạo, thưởng thức các món ăn ven biển, buổi chiều và tối chúng tôi đã chuẩn bị các tiết mục để hai người giải trí, còn có tiệc buffe hải sản, tiệc nướng...!chắc chắn sẽ khiến anh và cô Hạ hài lòng."
Quản lý nói một tràng dài về lịch trình của ngày hôm nay dành cho Hoắc Đình Kiêu và Hạ Tuyết.
Lúc biết hai người họ sẽ đến, quản lý đã ngay lặp tức treo biển đóng cửa, cũng may hôm nay không phải ngày nghỉ, không có khách đến.
Chỉ có mấy vị khách đã ở từ nhiều ngày trước trả phòng và rời đảo, nhờ vậy, hắn đỡ vất và hơn khi khỏi phải lên tiếng đuổi khách vì ông chủ.
Hoắc Đình Kiêu rất ít đến đây, lúc đến cũng chưa từng ra lệnh đóng cửa không tiếp khách thế này.
Ấy vậy mà bây giờ lại muốn có không gian riêng tư với người đi cùng, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để hắn biết cô Hạ này có cân lượng thế nào trong lòng của Hoắc Đình Kiêu.
Quản lý âm thầm quan sát Hạ Tuyết, đây quả là một giai nhân tuyệt sắc, rất xứng đôi với ông chủ của hắn, hắn sẽ cố gắng hết sức để làm cho cô Hạ này hài lòng.
Có như vậy, tiền thưởng cuối năm của hắn và nhân viên mới được nhiều hơn.
"Tôi biết rồi, cậu đưa chúng tôi lên phòng trước đi!"
Hoắc Kiêu không tỏ rõ thái độ nhưng trong lòng hắn khá vừa ý với những gì quản lý đã sắp xếp, chỉ cần tâm trạng của Hạ Tuyết có thể thoải mái, quên đi mấy chuyện không vui gần đây thì muốn hắn làm gì hắn cũng cam tâm tình nguyện.
"Vâng vâng, mời anh và cô Hạ đi theo tôi!"
Quản lý tươi cười dẫn cả hai đến phòng của mình.
Hạ Tuyết quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối, thái độ nịnh nọt của quản lý đủ cho thấy Hoắc Đình Kiêu chính là chủ của nơi này.
Cô không rõ hắn có bao nhiêu tài sản nhưng chắc chắn so với những gì tiểu thuyết miêu tả là nhiều hơn gấp bội.
Đặc biệt nhất chính là những tài sản đó đều do chính tay hắn tạo dựng nên, chính vì vậy mà mỗi khi đặt hắn và Hoắc Thiên Ân lên bàn cân để so sánh, Hạ Tuyết càng thấy nguyên chủ thật ngu xuẩn khi khônh có mắt chọn đàn ông, đã vậy sau này còn khiến người ta phải tán gia bại sản.
May mà cô xuyên thành cô ấy, nếu không sẽ rất tội cho Hoắc Đình Kiêu.
"Tiểu Tuyết, em đang nghĩ gì vậy?".