Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân

Chương 28: Chương 28




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Cơm nước xong, Bạch Y đứng lên thu dọn.



Chỉ có hai cái bát của hai người ăn cùng hai cái thìa nên chỉ mất vài phút là cô rửa xong bát.

Từ trong phòng bếp nhìn ra, cô thấy Trình Minh Ý đang ngồi ở trên sofa, bộ dạng thẫn thờ giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.



Cặp mắt bình tĩnh lạnh lùng ngày thường bây giờ giống như mặt hồ yên tĩnh, từng làn hơi nước bốc lên trên cao.



Nhìn rất hút hồn người khác.



Bạch Y nhất thời cảm thấy có hơi bối rối.



Nếu tình thời gian cô ở đây, từ tiền ăn, mặc, ở, cùng chi phí đi lại đều do Trình Minh Ý chi trả cho cô.



Tính đến ngày hôm nay thì cô nghĩ đó sẽ là một khoảng tiền không nhỏ.



Nguyên chủ có rất nhiều tiền, cô tin mình có thể trả được số tiền này.



Nhưng nếu cô trả tiền luôn bây giờ thì tình huống sẽ không được thích hợp lắm.

Hay là viết giấy ghi nợ?

Trình Minh Ý nhìn biểu cảm rối rắm của cô, giọng điệu thản nhiên nói: "Tôi đùa thôi, tôi nằm nghỉ một tý đã."

Sofa trong nhà rất lớn, có thể cho anh thỏa mái nằm mà không lo bị chật.



Bạch Y vào trong nhà tắm, chườm khăn lạnh để lên trên anh.



Sau đó cô quay trở lại bàn làm việc, làm nốt công việc kia.

Để làm bảng báo cáo phân tích và đánh giá tài chính đều phải dựa theo kết quả thống kế số liệu của đội ngũ kế toán trong công ty.



Bản số liệu này rất ít khi bị sai số, nó được thống kê dựa trên lợi nhuận công ty.



Số liệu này giúp chúng ta những điều cần thay đổi để khách hàng luôn cảm thấy hài lòng và tin tưởng công ty.



Ngoài ra, còn phải đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu.

Hai bản báo cáo này rất chuyên nghiệp, trong bài không hề có một thông tin nào vô nghĩa.



Cô cũng là người trong ngành, thầm cảm thán phán phục mấy người làm ra bản báo cáo này.



Vì thế cô dễ dàng đưa ra những lời phân tích và đánh giá.

20 phút trôi qua rất nhanh, Bạch Y lại rót cốc nước ấm đưa cho anh.



Cô nhìn thấy những giọt mồ hôi từ trên trán anh chảy xuống.



Đây chính là dấu hiệu của việc hạ sốt.



Cô lại giúp anh đo nhiệt độ, cùng vào bên trong thay khăn mặt khác cho anh.

Ba mươi bảy độ tám.

Bạch Y: "Vẫn còn sốt nhẹ, tiếp tục nằm nghỉ ngơi."

Sau khi hạ sốt, anh cũng cảm thấy cơ thể thoải mái hơn.



Tinh thần của Trình Minh Ý cũng khá hơn, anh hỏi cô: "Trở về nhà lâu như vậy, nhưng vẫn chưa hỏi cô mấy ngày nay ở trong đoàn làm phim vẫn ổn chứ."



Bạch Y trêu chọc anh: "Xem ra là đã ổn hơn rồi, đã có chút hơi sức để nói chuyện."

"Không, vẫn mệt lắm." Trình Minh Ý giọng nói của anh rất nhỏ, "Cho nên cô cứ nói, còn tôi sẽ nghe."

"Thế nào mà lại muốn trước khi đi ngủ được kể cho nghe chuyện cổ tích." Người phát sốt tình tình giống như một đứa trẻ con, nên Bạch Y cũng coi như cô dỗ đứa nhỏ, "Trừ ngày đầu tiên, tôi diễn thay cho Diệp Lam vài cảnh, ngày hôm đó anh cũng có mặt ở đấy.



Thì tôi không hề có kinh nghiệm trong việc quay phim cổ trang.



Nên tôi muốn đến đoàn làm phim để quan sát các diễn viên khác.



Tạm thời thì bây giờ tôi đang rất nhàn, mỗi ngày chỉ đến đó ngồi xem và học hỏi kinh nghiệm.



Nhìn thấy mọi người mặc trang phục cổ trang nhìn giống như những vị thần tiên giáng trần.



Á đúng rồi, mọi người ở đấy đang rất hiếu kỳ về lai lịch xuất thân của tôi."

Trình Minh Ý nhíu mày: "Ừ? Thế cô trả lời bọn họ như thế nào."



Bạch Y bỏ tay xuống: "Còn có thể nói như thế nào nữa.



Tôi được mỹ nam lương thiện tên Trình tổng nhặt ở đường rồi đưa tôi về nhà.



Lại còn tốt bụng giới thiệu công tiệc cho tôi.



Những người khác phải giành giật vất vả mới có cơ hội tiến vào giới giải trí.



Còn tôi lại có người trải đường sẵn, chỉ cần bước một bước lại có thể tiến vào giới giải trí.



Nói ra cũng chả có ai tin, nên đương nhiên tôi không dám nói cho người khác nghe."

"Ừ, chính bản thân tôi còn không tin."

"Anh nói cái gì?" Bạch Y không nghe rõ, nên người cô hơi tiến lại gần.

"Không có gì." Trình Minh Ý thần sắc gương mặt vẫn rất tự nhiên, hơi hơi nâng cằm lên hỏi cô, "Vừa nãy cô đang xem cái gì?"

"Vừa nãy tôi nhìn anh vừa làm bản báo cáo phân tích tài chính."

"Làm xong chưa?"

"Còn vài chỗ nữa." Bạch Y nói, "Chắc khoảng một giờ nữa là tôi hoàn thành xong bản báo cáo."

Trình Minh Ý hỏi: "Cô cảm thấy dự án đó ổn chứ?"

"Muốn phân tích tài chính hay kinh tế của một công ty, không thể có cái nhìn tổng quát thông qua số liệu mà phải phân tích công ty thành từng mảnh nhỏ, dựa vào lợi nhuận hàng năm cùng số liệu mới có thể phân tích chính xác." Bạch Y từ tốn nói, "Công ty của anh có bao nhiêu tiền vốn? Trăm vạn, một trăm ngàn, hay là một triệu, có bao nhiêu hạng mục đang đầu tư? Những dự án chính, liệu kế hoạch đã được lập từ tháng trước nhưng vì một vài tình hình buộc phải thay đổi? Việc quyết sách không được thống nhất một ý kiến chung."

"Ừ."

"Cho nên anh muốn biết hạng mục đó có ổn không, nhưng tôi đã giúp anh hoàn thành một số công việc quan trọng." Bạch Y nháy mắt mấy cái, "Uống nước hoa quả không?"

Trình Minh Ý khẽ gật đầu: "Ừ."

"Anh đang sốt nên không thể uống đồ lạnh."


"..."

"Cố nhịn đi."

Cũng không có nhiều người dám đùa giỡn với nam chính.



Lúc mới đến đây cô luôn ghi nhớ điều này ở trong lòng.



Chính vì vậy luôn cư xử đúng mức, biết tiến biết lùi, cố không làm điều mà Trình Minh Ý cảm thấy khó chịu.



Nhưng không hiểu vì sao, sau khi trở nên thân thiết với Trình Minh Ý.



Cô lại rất thích trêu chọc Trình Minh Ý, mà anh vẫn luôn bao dung mấy hành động đó của cô.



Khiến cho chỉ số ác ma trong lòng cô tăng cao.





Được một tấc lại muốn tiến lên một thước.

Là bởi vì những tổn thương do nguyên chủ phải chịu.



Nên cô cảm thấy bất công nên muốn thay trời hành đạo?

Lại ép anh uống thêm cốc nước nữa, bắt người kia phải nằm yên trong chăn.



Sau đó Bạch Y mới tiếp tục công việc.

Bạch Y vừa xem văn kiện, nhưng không quên nhiệm vụ của mình.



Cứ cách 30 phút là cô lại chạy ra rót nước cho anh, giúp anh đo nhiệt độ.



Cô bận rộn công việc đến gần 11h rưỡi.



Nhiệt độ cơ thể của Trình Minh Ý đã giảm xuống ba mươi sáu độ bảy.



Cả người anh toát mồ hôi, nên nhìn vẫn mệt và có hơi yếu.



Nhưng ít nhất thì cũng đã hạ sốt, Bạch Y cảm thấy yên tâm hơn.

Trình Minh Ý cau mày nói: "Tôi muốn đi tắm."

Thực ra đang bị ốm thì không nên tắm.



Nhưng Trình Minh Ý là người có luôn yêu cầu mọi thứ phải hoàn hảo.



Bắt anh đi ngủ với cơ thể dính nhớt đầy mồ hôi này, chắc chắn là anh sẽ không chịu.

Bạch Y chỉ có thể nói: "Đừng ở trong phòng tắm quá lâu, nhỡ bị cảm lạnh lại khổ."



"A? Anh nói quần áo để ở đâu?" Bạch Y có hơi giật mình, xấu hổ ngượng ngùng, "Thực xin lỗi, vừa nãy tôi không để ý."

"Ở bên cánh tủ phía bên trái, lấy bộ nào cũng được."

"Ok."


"Y Y."

Bạch Y vừa nhấc chân đi thẳng tới phòng ngủ chính, lại nghe thấy Trình Minh Ý kêu tên cô, hành động của anh lúc này nhìn giống như một đứa trẻ được người lớn mua món đồ chơi mới.



Cứ mấy phút lại lặp lại câu nói đó.



Tôi cái gì mà tôi? Không phải anh tự ý muốn quyết định còn hỏi tôi làm gì.

Bạch Y vẻ mặt ngơ ngác, cô nhìn nam chính bị ốm đang đứng ở trước cửa phòng tắm.



Cô còn cảm nhận được bầu không khí ái muội giữa hai người.

Trình Minh Ý đợi một lúc lâu vẫn không thấy Bạch Y trả lời không, ngẩng đầu lên, có hơi do dự chớp chớp mắt nhìn cô.

Bạch Y tất nhiên có thể hiểu suy nghĩ của đối phương, một lúc sau, cô mới lên tiếng, "Minh Ý?"

"Ừ." Trình Minh Ý dường như đã đạt được mục đích anh bước vào bên trong, giọng điệu của anh vẫn bình thản như thường ngày, "Tôi đi tắm, em lấy giúp quần áo, cảm ơn."

Cô nhìn vào cánh cửa ở phòng tắm, ngay sau đó cô nghe đó cô nghe thấy tiếng nước truyền ra ngoài.



Bạch Y đứng trước cửa phòng ngủ, ở phòng khách và hành lang có ánh đèn bật lên nhìn rất sáng, nhưng sau lưng cô chính là một màn đêm u tối.

Cô cảm thấy tay chân cô lạnh buốt, càng nghĩ càng hoảng.



Chả lẽ mũi tên tình yêu của Trình Minh Ý thực sự đang cắm trên người cô.



Dù không muốn nhưng Bạch Y cũng phải thừa nhận, Trình Minh Ý thực sự là mẫu bạn trai lý tưởng của nhiều cô gái.



Gia thế, năng lực, ngoại hình hay tính cách không có một điểm nào để chê.



Mỗi hành động lời nói của anh đều phát ra một sức hút riêng biệt.



Nhất là cặp mắt đào hoa của anh, dường như lúc nào cũng muốn nói cho người ta khác "Đương nhiên bạn chỉ có thể tha lỗi cho anh ta."

Sau mấy việc làm rất cặn bã của anh đối với nguyên chủ.



Nếu không phải anh có tạo hình quá xuất sắc, thì chắc chắn đã bị độc giả giết chết trong biển nước bọt.

Cô luôn tự nhủ với bản thân mình chỉ thay nguyên chủ đi hết cốt truyện.



Bạch Y cũng không dám tự tin khẳng định mình không có chút tình cảm đặc biệt nào dành cho nam chính.



Mà hiện tại cốt truyện đã bị sai lệch.



Có ai nói cho cô biết bây giờ cô phải làm như thế nào không?

Cô bây giờ đang rất tuyệt vọng.

Điều khiến cho cô cảm thấy may mắn nhất, là lúc cô ý thức được việc Trình Minh Ý đang cắm mũi tên lên người cô.



Ngoài trừ cảm giác tim đập nhanh.



Cô không hề cảm thấy khó thở, hay đau nhức tim, hoặc cảm giác không được trên người.



Nói cách khác, dù tình tiết này không hề xuất hiện trong cốt truyện nhưng cô vẫn không phải bị trừng pháp.



Chỉ cần cô đi đúng hướng đi của nguyên chủ trong cốt truyện.




Thì cô sẽ không bị ảnh hưởng tới tính mạng.

Mà mẫu chốt của câu chuyện, chính là nằm trên người nữ chính.

Ông trời đã giúp cô có một cuộc sống mới.



Vì thế cô nhất quyết không thể đẩy bản thân mình vào nguy hiểm.



Mỗi bước đi, cô phải tính toán cẩn thận ở trong đầu.

Bạch Y đang rất tuyệt vọng, nhưng cô vẫn phải tìm máy sấy tóc cho Trình Minh Ý.



Đo nhiệt độ một lần nữa, bây giờ anh không còn sốt nữa, lại kêu anh uống thêm thuốc.

"Đừng có đóng cửa phòng, mở cánh cửa ra cho thoáng.



Cửa phòng của tôi cũng không đóng.



Nên thấy nửa đêm cảm thấy khó chịu thì cứ kêu tôi." Bạch Y dặn dò, "Tôi ngủ thường không sâu giấc."



"Anh chưa từng nghe nói, tình bạn là thứ sẽ trường tồn mãi với thời gian.



Cho nên nhanh hạ sốt đi Trình tiên sinh."

Cửa phòng cô hơi mở hé ra, cô chỉ tắt đèn ngoài hành lang, cô chỉ giữ ánh đèn treo trên tường ở ngoài phòng khách.


Trình Minh Ý nằm ở trên giường, anh trầm tư suy nghĩ, mắt anh nhìn thẳng ra ánh đèn mờ ảo ở ngoài kia.



Bình thường anh luôn chăm chỉ tập luyện thể thao, lại không thường xuyên tham gia các bữa tiệc xã giao.



Đã rất lâu rồi anh không bị ốm.

Lúc con người ta sinh bệnh, càng không muốn gặp người lạ.



Nhưng trong đêm nay, chỉ cần anh nghĩ Bạch Y ở ngủ ở phòng kia.



Càng khiến cho anh cảm thấy yên tâm hơn.



Anh thật may mắn, vì lúc đấy đã quyết định đưa Bạch Y về đây.

***

Cả một đêm, Bạch Y đều nằm xoay sở không ngủ được.



Một là vì

Trình Minh Ý bị bệnh, hai là vì lời nói của Trình Minh Ý.

Đã từng trải qua cái chết, cô cảm thấy mấy khó khăn chả đáng để cô bận tâm.



Cô chỉ muốn nhẹ nhàng đi qua tất cả mọi chuyện, cô sẽ rất dễ dàng giải quyết khó khăn.

Hay là bây giờ cô không nên ở lại nhà nam chính nữa?

Không được, nữ chính vẫn còn chưa xuất hiện, trọng tâm của cốt truyện vẫn chưa diễn ra.

Hay là cô nên từ chối lời tỏ tình của nam chính?

Nếu cô cự tuyệt lời tỏ tình của nam chính.



Với tích cách của nam chính, có khi còn lấy làm động lực để phấn đấu.



Như vậy mọi chuyện sẽ trở nên rất phức tạp.

Hay là cô cứ thuận theo tự nhiên.



Bạch Y xoay người, cô nghĩ mọi chuyện theo tự nhiên là tốt nhất, vì thế cô đi vào giấc ngủ lúc nào cô cũng không biết.

Một giấc ngủ không quá sâu, ngày hôm sau cô vừa nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.



Cô ngay lập tức tỉnh dậy, nhảy xuống giường.

Trình Minh Ý đang đo nhiệt độ, Bạch Y lờ mờ nhìn thấy mấy con số, ba mươi sáu độ tám.

"Đầu không nóng." Bạch Y hỏi, "Anh cảm thấy trong người có ổn không?"

Trình Minh Ý: "So với ngày hôm qua thì cảm thấy tốt hơn rất nhiều."

Nghe vậy là cô cũng đoán ra được.



Giọng của anh không còn khàn và yếu ớt như ngày hôm qua.

"Một lát nữa tôi sẽ đến công ty." Trình Minh Ý nói, "Hôm nay em có phải đi đến đoàn làm phim không? Nếu không thì để tôi đưa em đi."

Bạch Y cảm thấy đầu của mình đang rất rối, cả cơ thể dường như đang muốn bốc cháy.



Cô đang định chuẩn bị rửa mặt, nghe thấy câu nói này, bước chân cô dừng lại, nhíu mày nói, "Anh vừa mới hạ sốt, thân thể vẫn còn đang trong thời gian hồi phục, không thể ở nhà nằm nghỉ ngơi được sao? Xin nghỉ ốm đi."

"Tổng giám đốc không được phép xin nghỉ ốm." Trình Minh Ý nói, "Tôi vừa mới đi công tác, có một vài tư liệu cần xử lý nên phải đi đến đó để bàn luận chút công việc."

Nói như vậy cái nghề tổng tài này có nguy cơ rủi ro rất cao?

"Minh Hi cũng không biết ngày hôm qua tôi trở về.



Tý nữa tôi còn phải gọi cậu ấy đến công ty.



Nhắc nhở cậu ấy một chút công việc sau đó tôi lập tức quay về nhà để nghỉ ngơi."

"Được rồi."

"Vậy hôm nay em có cảnh quay không? Có muốn đi tới đoàn làm phim không?"

Không, thực ra lúc trước cô dự định đi đến đoàn làm phim xem Diệp Lam diễn.



Hôm qua Trình Minh Ý bị sốt, nên cô đã hủy bảo kế hoạch này.



Nhưng ngày hôm nay, Trình Minh Ý đã khỏe mạnh còn vui vẻ đòi đến đi tới công ty.

Đúng là ánh hào quang của nam chính có khác.



Bị sốt cao như vậy mà có thể nhanh chóng hồi phục.

"Tôi không có cảnh quay, chỉ muốn đi xem Diệp Lam đóng phim.



Ngày mai cô ấy phải đi đến sân bay Thâm Quyến.



Nên mấy ngày sau tôi đều phải đi đến đoàn làm phim để làm việc."

"Tý nữa tôi đưa em đi.".