Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

Chương 13: Anh-thật-mù




"Anh tỉnh rồi? Tôi đi gọi người." Bối Noãn xoay người muốn xuống xe.

Cánh tay bị người nắm lấy.

Trong cổ họng Giang Phỉ khàn khàn gian nan phun ra ba chữ.

"Cô-thật-đẹp."

Cái này mà cũng có thể nhìn ra tới đẹp?

Bối Noãn nghĩ thầm: anh-thật-mù.

Phỏng chừng là tai nạn xe cộ quá nghiêm trọng, đâm tới đầu óc bị hư luôn.

Tuy rằng đôi mắt mở ra cũng rất xinh đẹp, nhưng loại lời nói này không làm người cảm động chút nào, chủ yếu là do trong miệng anh còn ngậm bao cháo con nít, soái không nổi.

Khi Bối Noãn gọi được Đỗ Nhược tới, Giang Phỉ đã một lần nữa nhắm hai mắt lại.

"Sốt đã hạ, tình huống cũng không tệ lắm." Đỗ bác sĩ kiểm tra, kết luận.

Lục Hành Trì cũng lại đây, hỏi hỏi tình huống.

Thấy Lục Hành Trì tới, trong đầu Bối Noãn chợt nảy ra ý tưởng chói lọi.

Đây không phải là cơ hội rất tốt để diễn thánh mẫu trước mặt anh hay sao?

Bối Noãn hỏa tốc rút một hộp khăn giấy từ trong không gian ra, rút một tờ, động tác mềm nhẹ mà lau trán Giang Phỉ.

"Đều là mồ hôi, nhìn thật đáng thương. Ra nhiều mồ hôi như vậy, anh có muốn uống nước không?"

Ngữ khí ôn nhu đến có thể vắt ra nước.

Giang Phỉ thật sự lại mở to mắt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Bối Noãn, nghẹn ngào mà nói một chữ: "Muốn."

Bối Noãn lấy ra một chai nước, đỡ đầu anh lên, đút một chút nước vào miệng.

Kết quả rót quá mạnh làm Giang Phỉ sặc đến ho khụ khụ.

Bối Noãn một bên vỗ vỗ ngực anh giúp giảm ho, một bên nghĩ đến, quá phiền toái, đáng tiếc không có cửa hàng đồ dùng thú nuôi ở đây, hẳn là nên lấy cái máng dùng cho chó mèo uống nước. Đem đầu cái máng này để bên miệng, anh ta chỉ cần liếm một cái là có nước chảy ra, thật tốt.

Đang miên man suy nghĩ, bên tai truyền đến quen thuộc tiếng oa ha ha ha.

Giá trị thánh mẫu quả nhiên tăng, Bối Noãn đã được ủng hộ, càng không ngừng cố gắng.

Cô thuận tay giúp Giang Phỉ gối đầu cao lên, "Vậy anh có đói bụng không? Muốn ăn một chút gì sao?"

Sau đó lại giúp sửa sửa băng vải, "Miệng vết thương có đau hay không? Đầu còn nhức sao?"

Trong không gian loạn tìm đồ một hồi, "Có muốn thêm chăn? Buổi tối hơi lạnh. Lục Hành Trì, đêm nay để anh ta ngủ trên xe đi? Anh ấy là bệnh nhân, ở trong xe ấm áp hơn."

Tiếng oa ha ha ha hết đợt này đến đợt khác, vang thành một đoàn.

Lục Hành Trì giống như nói ra câu cái gì, ở liên miên không dứt tiếng oa ha ha, Bối Noãn thật sự không nghe rõ, hỏi: "Anh nói cái gì?"

Lục Hành Trì vươn tay, gỡ rớt một miếng giấy ghi chú trên mặt cô xuống.

"Tôi nói," vẻ mặt của anh thực lãnh đạm, "Buổi tối chúng tôi ba người đàn ông ngủ trong lều, cô ngủ trên xe."

Bối Noãn xem mặt đoán ý, cảm thấy đại Boss giống như không cao hứng.

Anh ta đại khái không thích nói lần thứ hai.

Bối Noãn mở ra thanh thánh mẫu tìm tìm, ở một góc tìm được icon cái loa "thông báo nhắc nhở", cô tắt nó đi, toàn bộ thế giới lập tức thanh tĩnh lại.

Lục Hành Trì cùng Đỗ Nhược xuống xe đi thu dọn đồ vật, thuận tiện dựng lều ngủ.

Bọn họ làm rất nhanh, chỉ trong nháy mắt là trải xong đệm lót, bày ra túi ngủ.

Bối Noãn ở bên cạnh nhìn nhìn, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Lục Hành Trì liếc cô một cái, "Không phải cô định nói là cô còn có giường?"

"Tôi...... Thực sự có." Bối Noãn nhỏ giọng đáp.

"Tôi đây muốn ngủ giường!" Đỗ Nhược lập tức báo danh, nhưng đảo mắt lại đổi ý, "Không, lều trại tốt hơn, chắn gió."

"Các người đều không cần giường sao?" Bối Noãn suy nghĩ một chút, cánh tay đột nhiên có nhiều thêm mấy cái túi to, ôm đến chật vật.

Túi muốn cao hơn đầu của cô, Bối Noãn quăng chúng vào trong lều, hự hự mà kéo ra mấy cái mền trắng bong, gọi bọn họ vào trong giúp hỗ trợ bao vào vỏ mền.

"Mền lông vịt được không? Trùm thêm bên ngoài túi ngủ, rất ấm!"

Đỗ Nhược vừa bọc vỏ mền vừa cảm khái, "Bối Noãn, cô thật sự giống như Doremon, đi ra ngoài nhất định phải tùy thân mang theo một con."

Cái gì mà "một con"?

Hai người đem Giang Phỉ vào trong lều, để Bối Noãn một người lưu lại trong xe.

Bối Noãn hạ ghế dựa thẳng ra, cũng lấy chăn gối cho mình, chui vào trong ngủ, thật ấm áp.

Ngủ đến nửa đêm, giống như nghe được bên ngoài có thanh âm.

Phác đổ rào rào.

Bối Noãn mở to mắt.

Mới vừa trợn mắt liền thấy được một cái mặt to bang chụp vào cửa sổ xe.

Khuôn mặt tái nhợt bẹp vào cửa kính, dưới ánh trăng nhìn rất dọa người, Bối Noãn run run.

Không hề nghi ngờ, là một con thây ma thích rình coi qua cửa kính.

Bối Noãn vừa muốn há miệng ra kêu Lục Hành Trì, giữa trán thây ma đã nhiều thêm một cái đinh, lần này là xuyên từ phía sau ra đằng trước.

Bối Noãn bò dậy, mặt to đã không còn, Lục Hành Trì đứng ở bên ngoài xe.

Bối Noãn vội vàng mở cửa xuống xe, thấy Lục Hành Trì một tay xách theo con thây ma không còn động đậy, một đường kéo dài ra tới bờ sông, thuận tay ném vào trong nước.

Bối Noãn khoác áo khoác đi theo, thấy con thây ma kia trong bóng đêm xoay vòng vòng trước nước sông, sau đó mất hút.

"Không có việc gì, trở về ngủ đi." Lục Hành Trì nhàn nhạt nói.

Bối Noãn lại nhìn nước sông, đáp ứng một tiếng, xoay người muốn đi.

Lục Hành Trì lại gọi cô lại.

"Bối Noãn, ngày mai chúng ta đi ngang qua Giang Thành, tôi sẽ tìm cho cô một chỗ tương đối an toàn. Cô có không gian, bên trong tài nguyên cũng đủ cô kiên trì được một thời gian rất dài."

Bối Noãn:???

Có ý tứ gì? Anh ta vẫn muốn đuổi người đi?

Cái lẩu còn chưa tiêu hóa, anh ta đã trở mặt không biết người, không gian lớn như vậy tốt như vậy, anh ta cũng không cần?

Bất quá có điểm tiến bộ hơn một chút so với trước kia, biết không thể tùy tiện ném người ở ven đường mà tìm cho cô một nơi tương đối an toàn.

Không đi theo anh ta sẽ vô pháp tăng giá trị thánh mẫu, trong đầu Bối Noãn nhanh nhanh nghĩ ra ý tưởng.

Vô luận như thế nào, trước bày ra biểu tình ủy khuất cái đã.

Lục Hành Trì nhìn chằm chằm cô vài giây, bỗng nhiên cúi người xuống.

Anh cúi xuống quá gần, hơi thở phả vào mặt Bối Noãn, theo bản năng cô lui lại.

Bả vai lại bị anh bắt được.

Bối Noãn đang cho rằng đêm trăng tròn anh ta lộ ra bản chất lang sói của mình, Lục Hành Trì nhẹ nhàng xoay người cô lại, mặt hướng ra nước sông chảy xiết.

"Đã nói rồi, tôi không bị ảnh hưởng bởi bộ dáng giả vờ đáng thương kia của cô, tôi không phải Đỗ Nhược."

Lục Hành Trì nói bên tai cô, thanh âm thực nhẹ lại lộ ra không có hảo ý chút nào.

"Kỳ thật tôi căn bản không cần lao lực như vậy, hiện tại chỉ cần đẩy nhẹ, cô đã không còn tăm hơi. Sáng mai nói cho Đỗ Nhược biết, nửa đêm cô mang theo đám vật tư chạy mất, như vậy giải quyết thật hoàn mỹ."

Bối Noãn chớp chớp mắt, tròng mắt chuyển tới bên Lục Hành Trì.

"Vốn dĩ không cần lao lực như vậy." Bối Noãn nói, "Nếu anh thật muốn xử lý tôi, vừa rồi đã để thây ma trực tiếp gặm tôi, như vậy không phải càng nhanh hơn sao?"

Bị Bối Noãn không lưu tình chút nào chọc thủng, biểu tình Lục Hành Trì có điểm xấu hổ.

Lục Hành Trì thẳng lưng dậy, "Cô ở nơi khác còn thân thích gì không? Có thì tôi có thể đem cô tới đó."

Bối Noãn đáp thật lưu loát, "Thật không có, tôi từ nhỏ lớn lên ở trại mồ côi, cha mẹ đều đã chết."

Lục Hành Trì cắn cắn môi, lộ ra một cái mỉm cười đáng sợ, "Bối Noãn, cô không cần cứ khiêu chiến mãi kiên nhẫn của tôi."

Anh ta thật sự giống như có thể biết được lời nói dối.

Bối Noãn nghĩ nghĩ, quyết định ăn ngay nói thật, "Tuy rằng xác thật không phải lớn lên ở trại mồ côi, nhưng lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ đã sinh bệnh qua đời, vẫn chỉ ở với ba."

Lần này chính là sự thật, cũng không phải thân thế Bối Noãn trong sách mà là của chính Bối Noãn đời thật.

"Ba đối với tôi đặc biệt tốt, đặc biệt kiên nhẫn, từ nhỏ tới lớn dạy tôi mọi điều, mang tôi đi chơi, cho dù không có mẹ tôi cũng không cảm thấy thật đáng tiếc."

"Khi tôi học cấp hai, đơn vị ba tôi có người phụ nữ chia tay với bạn trai, người này tìm tới đơn vị."

"Hai người nói chuyện sao đó, bàn bạc thất bại, người đàn ông đó móc ra con dao."

"Không ai dám tiến lên, chỉ có ba tôi dám."

"Người kia bị ba tôi chế phục, còn hướng tới bạn gái anh ta nhận sai, ba tôi buông anh ta ra muốn đi, đột nhiên người đó từ phía sau đâm ba tôi một dao."

"Còn chưa tới bệnh viện, người đã không còn."

"Cho nên tôi xác thật là cha mẹ đã chết, không có nói sai."

Bối Noãn thành khẩn mà nhìn Lục Hành Trì.

"Sau đó thì sao?" Lục Hành Trì nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ, hỏi.

"Cái gì sau đó?"

"Cô chưa nói xong."

Đại Boss thực có thể nhìn thấu nhân tâm, Bối Noãn tâm bất cam tình bất nguyện mà tiếp tục.

"Sau đó ba tôi qua đời, học phí sinh hoạt của tôi đều thành vấn đề."

"Cảnh sát tới điều tra, người nhà người phụ nữ đó đại khái là sợ tôi theo chân họ đòi tiền, liền bịa đặt rằng ba tôi vẫn luôn có ý đồ với người phụ nữ kia, mục đích không đơn thuần."

"Trong đơn vị cũng có lời đồn, nói ba tôi và người phụ nữ kia quan hệ ái muội, muốn tìm mẹ kế cho tôi."

Giọng Bối Noãn thật bình tĩnh, tổng kết lại: "Cho nên cuối cùng thấy việc nghĩa hăng hái giúp đỡ đều không tính, chỉ tính là tranh chấp tình cảm."

"Sau đó thế nào?" Lục Hành Trì lại hỏi.

"Còn có cái gì mà sau đó? Sau đó tôi rất gian nan, nhưng mà ngày càng tốt hơn, mãi cho đến khi gặp thây ma bùng nổ chuyện này. Tôi nói xong."

Lục Hành Trì bất động thanh sắc mà nhìn Bối Noãn, bỗng nhiên vươn một bàn tay, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô.

Bối Noãn ngẩng đầu, ấn ấn thêm vào bàn tay anh, mãn nhãn mong đợi mà nhìn.

Kết quả anh nói: "Ngủ đi thôi, ngày mai đi Giang Thành, giúp cô tìm một chỗ."

Thân thế bi thảm đến như vậy đều giũ ra, vậy mà vẫn phải đi Giang Thành?

Bối Noãn thở dài, rời khỏi bờ sông trở lại trên xe.

Nằm xuống, lại như thế nào cũng không ngủ được.

Sau đó thì sao?

Thất đầu tiên sau khi ba mất, người khác đều đang ăn Tết.

Khi đó còn chưa cấm đốt pháo, các gia đình trong khu đều vang lên tiếng pháo giòn giã.

Nhà cô gái kia ở gần đó, đặc biệt thả ra mấy vạn đồng, bảo rằng muốn xua đi đen đủi.

Trong tiếng pháo không dứt, Bối Noãn nấu cho mình chén mì, từng ngụm từng ngụm mà ăn.

Từ nay về sau hạ quyết tâm, chỉ vì chính mình tồn tại, người khác chết sống không quan hệ một chút xíu nào đến cô.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ lạnh lẽo như tuyết, chiếu sáng lên tất cả mọi thứ. Bối Noãn nghĩ đến ba, sau đó dần dần đi vào giấc ngủ.