Xuyên Thành Nữ Phụ Tai Tiếng

Chương 7




Khi vào trong Hương Tình Thủy Tạ, Cố Sơn Tuyết mới nhìn lan can gỗ nghiêng đầu mở miệng.

"Cô muốn lên lầu mấy?"

Ánh mắt Khuyết Dĩ Ngưng dưới ánh đèn hiện lên lưu quang, nhìn Cố Sơn Tuyết hỏi: "cô đi lầu mấy?"

Cố Sơn Tuyết: "lầu bốn."

Khuyết Dĩ Ngưng cong mắt cười: "thật trùng hợp, tôi cũng lên lầu bốn."

Nưng mà vừa lên lầu bốn, Khuyết Dĩ Ngưng mới biết mình nói dối đã bị lộ.

Bởi vì lầu bốn là lầu cao nhất ở Hương Tình Thủy Tạ, chỉ có duy nhất một phòng, hiện tại đã có người bao, là nơi để tiếp khách.

Dựa theo kiểu người như nguyên chủ có đặt trước thì cũng không thể đến nơi này.

Hàng lang là một góc vuông, vừa vòng một cái nhìn phạm vi thì bại lộ.

Khuyết Dĩ Ngưng định nói mình đi nhầm lấy cờ hoàn hảo để đi, nhưng không ngờ có người nhìn xuyên ra mành thấy nàng liền kêu tên nàng.

"Ai nha, Khuyết đại tiểu thư sao lại đến đây vậy? Văn Tĩnh vẫn chưa đến mà cô đến sớm vậy."

Người bên trong nói một câu chế giễu, chọc cười mấy người khác.

Khuyết Dĩ Ngưng nghe lời chế giễu không có ác ý gì, nhưng đối với bọn họ luôn cho rằng nguyên chủ nhúng sâu quá cũng cảm thấy bất lực, nhất là Cố Sơn Tuyết còn ở đây.

Khiến cho con gái nhà người ta biết rõ nàng từng ồn ào theo đuổi một người khác như thế nào, yêu người ta sâu đậm thế nào, đúng là nát bét hết mọi chuyện.

Khuyết Dĩ Ngưng thẳng thắn nói: "tôi vừa ở dưới lầu gặp anh ta, sao vậy? anh ta cũng đến phòng này ăn hả?"

Lưu Sâm Húc trêu ghẹo: "ờ, nghe cô nói vậy, không phải đến vì Phó đại thiếu gia nhà chúng tôi?"

Khuyết Dĩ Ngưng: "dĩ nhiên là không phải, tôi và Kiều Vũ Sơ hẹn nhau đến đây ăn, nhưng cô ấy không nói rõ là lầu mấy, tôi ở ngoài đụng phải chị gái nhìn quen mắt, liền đi theo vào cùng."

Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười kéo Cố Sơn Tuyết, tay nắm Cố Sơn Tuyết lắc nhẹ: "chị nói xem có đúng không?"

Khuôn mặt Khuyết Dĩ Ngưng rất đẹp, âm thanh yêu tinh cấu giấu câu hồn, thảng tắp đụng vào đáy mắt Cố Sơn Tuyết.

Cố Sơn Tuyết có tính ưa sạch sẽ, không thích người khác chạm vào nàng, nhưng khi Khuyết Dĩ Ngưng nắm tay nàng, nàng lại không hề ghét bỏ.

Đại khái do người trước mặt nhìn khá sạch sẽ, lòng bàn tay ấm áp khô ráo, tựa như tay nàng mềm mại không xương, như một loại ngọc thượng hạng.

Nàng im lặng rút tay mình lại: "ừ."

Cố Sơn Tuyết vén mành lên, mành này có hai lớp, dùng để ngăn cách cái lạnh mùa đông, xung quang lầu đều là kính thủy tinh, đảm bảo an toàn, nhiệt độ ấm áp.

Khuyết Dĩ Ngưng chưa vào, chỉ đứng ở cửa nhìn người bên trong xua tay: "tôi sẽ không vào đâu, lần sau gặp lại."

Khuôn mặt nàng trong mùa đông hiện lên màu trắng khỏe mạnh, hôm nay nàng mặc một chiếc áo len đỏ sậm cổ cao, nhìn kín đáo và xinh đẹp để lộ khuôn mặt trắng nõn mềm mại, mang theo nụ cười trên khuôn mặt dưới sánh sáng đèn phòng khiến mọi người ở bên trong nhìn đều hoảng hồn.

Lưu Sâm Húc thì thầm: "sao hôm nay tôi cảm thấy Khuyết Dĩ Ngưng càng lúc càng dễ nhìn a, đến cả khí chất cũng tăng lên rồi."

Người ngồi cạnh hắn làm trò chọc hông hắn nói: "thích thì ông cua đi."

Lưu Sâm Húc đẩy tay hắn ra nói: "tránh ra đi, ai mà không biết em gái Khuyết đã có chỗ rồi, có thay đổi phong cách thì cũng không đến lượt chúng ta."

Cố Sơn Tuyết ngồi bên cạnh nghe bọn họ bàn luận, dù chưa nghe nàng tự giới thiệu, nhưng vẫn nhớ rõ tên nàng.

Khuyết Dĩ Ngưng.

Lưu Sâm Húc: "nhắc tào tháo thì tào tháo đến, ô, chính chủ đầy diễm phúc của chúng ta đến rồi."
Phó Văn Tĩnh: "cái gì?"

Nghiêm Tử Thư: "đang nói chuyện Khuyết Dĩ Ngưng, có cái hôm nay nhìn cô ấy rất kỳ lạ, không lẽ đổi chiêu lạc mềm buộc chặt hả?"

Vừa rồi bọn họ lên lầu còn thấy nàng đi ngang qua, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, thực sự đúng là ngạc nhiên.

Sắc mặt Phó Văn Tĩnh lạnh xuống: "nói cô ta làm gì? đến đủ rồi chứ?"

Hắn thấy Cố Sơn Tuyết thì lịch sự gật đầu, Cố Sơn Tuyết cũng lịch sự đáp lại.

Nàng nhin mặt Phó Văn Tĩnh, trong đầu lại đang nghĩ chuyện khác.

Tuy những người khác đều chắc chắn Khuyết Dĩ Ngưng thích Phó Văn Tĩnh, nhìn qua cũng thấy Phó Văn Tĩnh cho rằng như vậy, nhưng nàng lại không nghĩ như vậy.

Nhưng nếu người kia che giấu quá tốt, vậy thì cũng khó nói.

Cố Sơn Tuyết cười híp mắt một cái, bỏ xuống suy nghĩ phức tạp trong đầu mình.
Lưu Sâm Húc: "đến đủ rồi, giới thiệu bạn mới của chúng ta một chút, Cố Sơn Tuyết."

Thực tế thì hoàn cảnh của Cố Sơn Tuyết cũng không thảm như những người khác nghĩ, nàng cũng không về nước mà hai bàn tay trắng, việc kinh doanh của nàng ở nước ngoài cũng đã vang danh rồi, lần này về nước chẳng qua là do quyết định của mình thôi.

Nhóm người Lưu Sâm Húc có thể nói là tinh anh phú nhị đại, đầu óc dùng cũng khá tốt, bọn họ đều có đầu óc hoặc sản nghiệp gia tộc thùa kế, còn không thì đang tranh thủ để có quyền thừa kế, dĩ nhiên phải tìm kiếm thêm những tập đoàn khác để hợp tác làm ăn, đối với việc Cố Sơn Tuyết đến thì vô cùng hoan nghênh.

Dù sao chỉ cần Cố Sơn tuyết lấy được cổ phần công tỷ của bọn họ, đối với bọn họ cũng là một trợ lực, trước làm vì tĩnh nghĩa, sau này hồi báo đương nhiên sẽ không thiếu.
Trong bầu không khí hòa hợp, bên kia Khuyết Dĩ Ngưng và Kiều Vũ Sơ gặp mặt.

Kiều Vũ Sơ: "làm máy bay yểm trợ đưa tin cho bà! vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Kiều Vũ Sơ xoa hai tay hứng thú ngẩng đầu nói: "có phải tôi nên đi tạo thời cho bà không? ví dụ như là lỗ đụng phải chị gái đó, hay và vô tình va vào ai đó, khiến bà ngào vào lòng chị gái đó? còn không thì bà kêu đồ uống tôi bưng lên sau đó vô tình hất vào người chị gái kia?"

Năng lực tiếp nhận của Kiều Vũ Sơ rất mạnh, sống lâu trong cái giới này rồi, chuyện gì cũng đều biết một chút, tình trạng của Khuyết Dĩ Ngưng dưới cái nhìn của nàng thì do thất tình quá thảm nên mới đau lòng, cho nên sau này không muốn đụng đến đàn ông nữa, trực tiếp cong luôn, cái này cũng hợp tình hợp lý.

Dù sao cũng tốt hơn là đeo theo Phó Văn Tĩnh, dù sao mạnh hơn là tốt rồi.
Khuyết Dĩ Ngưng bị nàng nói liên thuyên không ngừng, thái dương giật giật nói: "bà học đâu ra mấy cái trò buồn nôn này vậy?"

Kiều Vũ Sơ: "he he, đây không phải cách để kéo hai người đến gần nhau sao? gặp 10 lần thì có 3 lần có thể ở cạnh, tuy thủ đoạn có chút ngu ngốc, nhưng mà cũng khá hiệu quả, để chị gái kia cảm nhận một chút nhiệt tình như lửa của bà, còn có thân thể mềm mại của bà!"

Kiều Vũ Sơ hâm mộ nhìn bộ ngực của Khuyết Dĩ Ngưng, vỗ vỗ cái ngực phẳng của mình.

Khuyết Dĩ Ngưng: "không cần, ăn cơm trước đã, hôm nay tạm thời bà cứ chờ thời cơ đi."

Kiều Vũ Sơ thất vọng: "ơ, sao vậy?"

Khuyết Dĩ Ngưng: "Phó Văn Tĩnh ở đó."

Kiều Vũ Sơ: "bà còn quan tâm hắn làm gì? quên không được hả?"

Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi không muốn tạo hình tượng gái thẳng trước mặt Cố Sơn Tuyết."
Khuyết Dĩ Ngưng nghiêm túc nói khiến Kiều Vũ Sơ cười lớn.

Kiều Vũ Sơ: "được, không thành vấn đề, hình tượng gái cmn thẳng ha ha ha ha ha. Nhưng mà, Cố Sơn Tuyết thẳng hay cong vậy? bà không biết gì đã đi theo rồi?"

Kiều Vũ Sơ: "Tôi không muốn bà vừa ra khỏi một cái hố rồi lại nhảy vào một cái hố khác."

Khuyết Dĩ Ngưng: "chắc là thẳng!"

Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ, nếu Cố Sơn Tuyết là nữ chính trong cuốn sách này, hơn nữa còn có nam chính, vậy thì nói rõ Cố Sơn Tuyết chỉ có một xu hướng tính dục là nữ thẳng thích người khác phái.

Kiều Vũ Sơ: "chắc là? thẳng!"

Kiều Vũ Sơ đột nhiên sợ hãi biểu tình trong lòng không yên, Khuyết Dĩ Ngưng dùng túi của mình che miệng nàng lại, nhìn nhân viên phục vụ đi đến, kêu nàng im lặng một chút.

Sau khi đặt phòng ăn, hai người ngồi xuống ăn cơm, Kiều Vũ Sơ không kịp chờ chuyển trọng tâm câu chuyện, sau đó tận tình khuyên nhủ.
"Ngưng Nhi a, tuy tôi không hiểu về giới đó, nhưng trên thế giới này có một loại người là gái thẳng sắt thép thật, bà đừng có đâm đầu vô một vách tường khác, sau đó lại đầu rơi máu chảy."

Khuyết Dĩ Ngưng vén tóc mình lên, giọng nói nhẹ nhàng hứng thú, nhìn Kiều Vũ Sơ cười nói: "tạm thời cứ thử trước một chút."

Cái này nhìn hàm kiều mang mị, có chút phong tình vạn chủng khiến Kiều Vũ Sơ cũng hoảng hối một hồi.

Khuyết Dĩ Ngưng cong môi: "tất cả dựa vào giác ngộ."

Kiều Vũ Sơ: "cái này vô nghĩa."

Khuyết Dĩ Ngưng chọn chỗ ngồi có thể nhìn ra lan can, chỉ cần có người từ trên đi xuống, nàng sẽ thấy được động tĩnh, nhưng nàng ăn xong bữa rồi, người muốn gặp vẫn chưa xuống.

Khuyết Dĩ Ngưng cũng không định theo đuổi đến cùng, theo đuổi thì nên xem thời cơ, đơn giản gọi Kiều Vũ Sơn về nhà.
Kiều Vũ Sơ: "cái quán ngưu lang hôm qua cũng thú vị, đáng tiếc người chị em này không đến thưởng thức với tôi, bà chưa gì đã về nhà rồi, tôi định đi chơi một chút."

Khuyết Dĩ Ngưng: "đừng uống lung tung, chỗ đó chơi vui thôi, đừng vui quá."

Kiều Vũ Sơ: "yên tâm, tôi biết mà, ở đó có rượu uống ngon, lần sau tôi mang cho bà một chai."

Khuyết Dĩ Ngưng gật đàu, khoát tay với nàng.

Kiều Vũ Sơ đón xe đến ổ vui chơi, Khuyết Dĩ Ngưng đứng ven đường chờ tài xế đến đón nàng về.

Trời lạnh còn hanh khô, Lư Tô là thành thị nằm ở phía bức, nhiệt độ ở ngoài lúc này đã đến dưới âm độ.

Khuyết Dĩ Ngưng hà ra sương trắng, nhìn bầu trời đêm đen, trong mắt bị sương mù làm nhiễm có chút mơ màng.

Đến chỗ này cũng được một ngày, ngoại trừ người bên cạnh thay đổi thành nhóm khác ra, thì cuộc sống không có gì khác trước.
Nhưng cũng có thể là là khác biệt, ít nhất thì thoải mái hơn nhiều, không cần nhìn đến đám ác nhân khiến người căm ghét, không cần lo lắng lên kế hoạch báo thù, nhưng bỏ xuống dánh nặng trên người, đối diện với cục diện ung dung này, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không biết nên làm gì.

Cố Sơn Tuyết từ trên lầu nhìn xuống, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Dưới ánh đèn vàng trong bóng đêm, cô gái mặc chiếc áo đỏ, tựa như bức tranh xinh đẹp.