Để lại bể tắm đầu tiên, Khuyết Dĩ Ngưng lại cùng Cố Sơn Tuyết trải nghiệm thêm những bể nước khác, nhưng mà không tắm đến khuya, ngâm nước xong thì về phòng nghỉ ngơi một hồi, ăn chút gì đó, đại khái hơn 10h thì quay về phòng.
"Sơn Tuyết cô tắm trước hay tôi tắm trước đây?" Khuyết Dĩ Ngưng đứng trước cửa phòng tắm, tay cầm dây cột áo choàng nhìn Cố Sơn Tuyết chớp mắt, "mà chúng ta tắm chung cũng được á, phòng tắm mở này cũng rộng mà."
Cố Sơn Tuyết lắc đầu: "cô tắm trước đi, tôi chờ cô ở ngoài."
Đáp án trong dự liệu, Khuyết Dĩ Ngưng cởϊ áσ choàng đi vào phòng tắm.
Phòng tình nhân được bày khá quái đản, phòng tắm có vách kính thủy tinh, người bên ngoài có thể thấy rõ cảnh bên trong.
Cố Sơn Tuyết từng nghe thấy, nhưng chưa từng trải nghiệm qua, nhưng khi đứng trong phòng khách nhìn thấy thủy tinh thì không nhịn được ấn huyệt thái dương.
Tối nay cô nhìn mấy thứ này khá nhiều rồi, nhịp tim so với trước cũng mạnh và nhanh hơn, Cố Sơn Tuyết cảm thấy mình thả lỏng thân thể nhưng tinh thần thì vẫn không được.
Nhắm mắt lại thì cảnh đó lại hiện lên, chỉ lỡ nhìn trúng thôi, nhưng trong đầu cứ lặp lại không thể loại bỏ được.
Cố Sơn Tuyết hít sâu một hơi, ngồi xuống sofa, không nhìn kính phòng tắm nữa, mở di động, xem tin nhắn của trợ lý gửi qua, bắt đầu làm việc.
Khuyết Dĩ Ngưng tắm cũng nhanh, vì hôm nay đã ngâm nước rất lâu, cho nên chỉ cần tắm sơ là mặc đồ ngủ đi ra.
"Sơn Tuyết cô vào đi, tôi xong rồi."
"Được."
Cố Sơn Tuyết tắt di động, đi vào phòng tắm.
Khi vào phòng tắm Cố Sơn Tuyết lại nghĩ đến Khuyết Dĩ Ngưng ở bên ngoài sẽ nhìn thấy cô, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chân không ngừng bước vào phòng tắm.
Nghĩ đến Khuyết Dĩ Ngưng sẽ không nhìn cô chằm chằm, dù sao nhìn chằm chằm thân thể bạn bè thì có khác gì biếи ŧɦái đâu, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không phải người như vậy.
Khuyết Dĩ Ngưng không phải vậy sao? nàng thực sự không phải vậy.
Nếu đối tượng là Cố Sơn Tuyết, thì có thể nàng sẽ thử biếи ŧɦái một lần.
Khuyết Dĩ Ngưng hứng thú Cố Sơn Tuyết tắm bên trong, thưởng thức nhìn vóc dáng người kia.
Tuy lúc tắm suối nước nóng nàng đã thấy gần hết rồi, trong đầu nàng cũng không chỉ là phế liệu vàng, nhưng khi thấy thủy tinh trong suốt như vậy thì vẫn không nhịn được muốn xem.
Thân hình Cố Sơn Tuyết cao gầy, xương cốt không phải kiểu như mỹ nhân, nhưng 10 phần đều mềm mại.
Do đối phương đưa lưng về kính thủy tinh, nên Khuyết Dĩ Ngưng chỉ có thể thấy được lưng của cô.
Dùng ánh mắt phác họa một lần, sau đó Khuyết Dĩ Ngưng cũng không có nhìn si mê nữa, nằm trên giường chơi di động.
Trong khoảng thời gian nàng không cầm máy, Kiều Vũ Sơ và Biện Kỷ An nhắn cho nàng không ít tin, bất quá nhân duyên nguyên chủ cũng không nhiều, chỉ có hai người bạn này chịu nhắn tin cho nàng.
Biện Kỷ An hỏi có muốn ra ngoài chơi không? Khuyết Dĩ Ngưng nhắn lại là đang tắm suối nước nóng.
[ Biện Kỷ An ]: bà không nói tiếng nào chạy đi tắm suối nước nóng, Khuyết đại tiểu thư an nhàn quá ha.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: dĩ nhiên là an nhàn rồi.
[ Biện Kỷ An ]: xem ra tâm tình không tệ, không phải là có mỹ nam bên cạnh đó chứ?
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: ông nghĩ tui là Biện nhị thiếu ông hả? đi đâu cũng không thiếu gái đẹp được.
[ Biện Kỷ An ]: lại tổn thương tôi, tôi đâu phải như vậy đâu a.
[ Biện Kỷ An ]: nhưng mà dám chắc bà không đi một mình, như vậy thì chán lắm.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: dĩ nhiên không phải một mình rồi.
[ Biện Kỷ An ]: ai nhooo~ không lẽ có sự kiện mới hả?
Khuyết Dĩ Ngưng do dự một chút, có nên nói thật với Biện Kỷ An không ta?
Tuy nàng cảm thấy Biện Kỷ An là người tốt, nhưng mà cái người cũng biết giữ miệng, không biết nên nói là tốt hay không.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: ở chung với Cố Sơn Tuyết, có sự kiện gì?
[ Biện Kỷ An ]: ???
[ Biện Kỷ An ]: tôi nói đại tiểu thư nha, bà cứ kiên trì không ngừng là thực sự muốn làm bạn với Cố Sơn Tuyết thật hả?
[ Biện Kỷ An ]: tôi chị gặp cô ấy có một lần thôi, còn lại đều chỉ nghe anh trai tôi kể lại thôi, nhìn cô ấy là một người khá kiêu ngạo, chúng ta cũng không phải cùng giới với bọn họ, cần gì đâm vào đó chứ?
[ Biện Kỷ An ]: bà còn nhớ chứ? cô ấy và Phó Văn Tĩnh cùng giới làm ăn đó.
Biện Kỷ An thực lòng quan tâm, danh tiếng Khuyết Dĩ Ngưng trong giới tinh anh cũng không tốt lành gì, mọi người trong lòng ít nhiều cũng không ưa gì, dĩ nhiên bản thân hắn cũng không ai ưa nổi.
Cho nên hắn yên tâm nằm ngửa làm cá mặn, ở trong mảnh đất nhỏ của mình chơi cho vui vẻ, nhưng lại không hiểu Khuyết Dĩ Ngưng vì sao lại chui vào trong đó.
Cũng may Cố đại tiểu thư là nữ, nếu là nam thì Biện Kỷ An cảm thấy chắc hỏng bét rồi.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: cùng giới hay không cùng giới thì đều là làm ăn kinh doanh không phải sao? tôi hiểu ý của ông.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: nhưng nói thì nói vậy, Cố Sơn Tuyết cũng không phải là Phó Văn Tĩnh, chúng tôi rất có duyên nha.
[ Biện Kỷ An ]: đều là do bà vô tình hữu duyên gặp được thật hả?
[ Biện Kỷ An ]: nhưng mà nói đến vô tình gặp được, anh trai tôi sắp đi tham gia hội đấu giá, tôi không biết Cố Sơn Tuyết có đi không? bà có muốn tạo cơ hội vô tình gặp mặt nữa không?
[ Biện Kỷ An ]: không đúng, bà với cô ấy đã cùng đi tắm suối nước nóng rồi, vậy thì đâu cần mấy cái vô tình gặp gỡ kia nữa.
Khuyết Dĩ Ngưng bị câu "do bà vô tình hữu duyên gặp được " chọc cười, còn chưa kịp nhắn tin lại, thì thấy Biện Kỷ An nhắn tới tiếp.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: hội đấu giá?
Dựa vào tình hình công ty hiện tại của nàng thì không cần đi hội đấu giá làm gì, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng có bệnh nghề nghiệp, theo bản năng muốn hỏi một chút.
"Phải đó, hình như là mở rộng thiết kế miếng đất bên thành Đông, tôi chỉ nghe ba với anh trai nói vậy, ba tôi muốn anh tôi lấy được một mảnh trong đó. Tôi cũng không phải ghi nhớ lại rồi nói với bà được đâu nha, thiệt ra là vô tình thôi á, vì làʍ ŧìиɦ báo cho bà á, thấy trượng nghĩa không."
Ngữ âm của Biện Kỷ An, theo chuỗi dài trong máy truyền ra.
"Hình như ở thành Đông có một có cái hồ....."
Khuyết Dĩ Ngưng lẩm bẩm, trong đầu liền tìm lại ký ức có liên quan đến vấn đề này.
Lúc trước nàng phân tích tình huống từng thấy qua mảnh đất này, nhưng ấn tượng không sâu.
Cố Sơn Tuyết từ trong phòng tắm đi ra đúng lúc nghe thấy vậy, đi dép đến gần, tiếp lời Khuyết Dĩ Ngưng nói: "bên thành Đông thực sự có một cái hồ, nhưng mà đã ô nhiễm rất nặng rồi, có thể nói là bãi rác luôn, hệ sinh thái xung quanh cũng bị ảnh hưởng."
"Nhưng mà 2 năm trước bí thư thành ủy đến nhậm chức, tình hình bên thành Đông cũng đã được cải thiện, hiện tại hắn định thay đổi mạnh đất bệnh kia, kéo thành Đông lại, có thể sẽ có thêm đường xe lửa."
Khuyết Dĩ Ngưng hiểu rõ: "hèn chi Biện gia muốn có được một mảnh trong đó, nếu mảnh đất đó giá trị như vậy thì đất xung quanh đó nhất định sẽ tăng giá cáo, mặc dù hiện tại là bỏ phế, nhưng đoán chừng sau này là bảo rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng chống tay ngồi dậy trên giường, dính đến Cố Sơn Tuyết bộ dạng đang suy nghĩ: "không phải cô mới về nước gần đây thôi sao? sao lại biết rõ chuyện ở đây như vậy?"
Cố Sơn Tuyết thản nhiên: "thì luôn quan tâm thôi."
Cố Sơn Tuyết đã trông đến Lư Tô lâu rồi, cô không phải không chuẩn bị gì mà về.
Tuy cô ở nước ngoài, nhưng vẫn có liên hệ với trong nước, luôn có người giúp cô trông chừng hành động, đây cũng là nguyên nhân cô có thể nhanh chóng bước vào giới con em tinh anh xã hội thượng lưu.
Chỉ cần tiết lộ sơ con bài chưa lật, thì sẽ có người thông minh đến tìm cô hợp tác.
Khuyết Dĩ Ngưng biết cô vì sao quan tâm đến, nhưng không định nói đề tài đó, không cần nói dài dòng quá.
"Vậy cô định ra tay với mảnh đất đó hả?"
"Không định."
Cố Sơn Tuyết lắc đầu, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
"Cũng tốt," Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, "dù sao đây cũng không phải chuyện kiếm nhiều hay lỗ lã gì."
Bất cứ cuộc đầu tư nào cũng kèm theo sự phiêu lưu, chuyện quy hoạch ở thành Đông đã là ván đóng thuyền rồi, nhưng muốn sửa lại thì cũng không dễ như vậy, còn chưa nói đến chu kỳ dài dòng.
Hơn nữa là do hội đấu giá này làm nổi lên thôi, bên trong còn có nhiều khúc uốn khó hiểu, người ngoài còn chưa thể nói gì được.
"Khuyết tiểu thư so với tôi dừng như hiểu rõ hơn."
Cố Sơn Tuyết nhìn chằm chằm Khuyết Dĩ Ngưng, trong mắt suy nghĩ càng sâu.
Thực sự không giống như lời đồn, người thực sự có thể thay đổi đột ngột sao?
Khuyết Dĩ Ngưng dính vào người cô, ngẩng đầu oán trách nói: "không phải đã nói gọi là Dĩ Ngưng rồi sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng ngắt lời như vậy, suy nghĩ trong lòng Cố Sơn Tuyết liền bị đánh gãy, không định nói chuyện trước đó, cười bất đắc dĩ: "ừ, Dĩ Ngưng."
"Vậy mới đúng chứ."
Khuyết Dĩ Ngưng cọ cọ má cô, rồi tự nhiên kéo khoảng cách.
Cố Sơn Tuyết nhìn Khuyết Dĩ Ngưng nằm xuống giường lắc chân, sờ hai má của mình.
Phòng tình nhân nên giường khá lớn, Khuyết Dĩ Ngưng nằm úp sấp một bên chơi di động, Cố Sơn Tuyết ngồi bên cạnh xem di động, mặc dù không nói gì, nhưng nhìn rất hoài hòa.
Khuyết Dĩ Ngưng vừa khen Biện Kỷ An trượng nghĩa, vừa trả lời tin nhắn Kiều Vũ Sơ.
Trong lúc nàng nhắn tin đầu thì Kiểu Vũ Sơ đã gửi đến 3 dấu chấm hỏi.
[ Kiều Vũ Sơ ]: lúc này rồi bà còn chơi di động hả?
[ Kiều Vũ Sơ ]: cho bà chiến bào là để bà đi chiến đấu đó!!!
[ Kiều Vũ Sơ ]: mà giờ bà còn chơi di động, nhắn tin cho tui!!!
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: .. tôi và cô ấy chưa đến mức quan hệ thô bạo như vậy.
[ Kiều Vũ Sơ ]: bà dám nói là bà không đồ thân thể cô ấy?
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: tôi đang không ngừng đồ thân thể cô ấy đây!
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: còn cái bộ đồ bà nói đó, sao bà không nói với tôi công hiệu trước vậy!
[ Kiều Vũ Sơ ]: sao vậy, không mê người hả? hợp với dáng bà còn gì? hiệu quả nhất định là bùng cháy nha.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: tôi vẫn còn nhẹ nhàng lắm.
[ Kiều Vũ Sơ ]: bại rồi a! lừa ai chứ đừng lừa tôi, bà quên cách đây một năm bà muốn dánh xỉu Phó Văn Tĩnh rồi hả? còn tìm một nhóm lưu manh đến.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: là thứ gì vậy?"
Khuyết Dĩ Ngưng ấn thái dương, không tìm được ký ức liên quan.
[ Kiều Vũ Sơ ]: a xin lỗi, bà đã nói không nên nhắc thằng chó kia, không nói nữa, tiếp tục nói chuyện của và với cao lãnh chi hoa nhà bà đi!
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: bà kể lại chuyện đó đi, sao tôi không thấy có ấn tượng gì vậy?
Khuyết Dĩ Ngưng đã tìm hết ký ức, nàng đoán nguyên chủ chết có liên quan đến Phó Văn Tĩnh, nên nàng không thể bỏ qua cơ hội gỡ khúc mắc chuyện này.
[ Kiều Vũ Sơ ]: khi đó bà uống say.
[ Kiều Vũ Sơ ]: mà lần đó cũng là sinh nhật của bà, uống say thì nổi điên nói muốn nhảy thoát y cho Phó Văn Tĩnh xem, rồi đòi gọi điện tôi kéo cũng không được.
[ Kiều Vũ Sơ ]: tôi mới đưa bà về nhà, nhưng bà lại tự chạy ra ngoài, có trời mới biết làm sao bà lai làm được.
[ Kiều Vũ Sơ ]: lúc bà gọi cho tôi đến thì Phó Văn Tĩnh đã xỉu cạnh bà rồi, bà ấp úng nói gì đó không rõ ràng, nhưng lúc bà uống rượu xin thì luôn nói muốn đánh xỉu Phó Văn Tĩnh.
[ Kiều Vũ Sơ ]: ai mà ngờ bà làm thiệt chứ? may là bà không hại người ta, tôi vội đưa Phó Văn Tĩnh đến bệnh viện rồi đưa bà đi.
[ Kiều Vũ Sơ ]: hôm say bà còn đến cười cợt với tôi, mà hình như bà cũng không nhớ rõ chuyện đó.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn tin nhắn, trong đàu vẫn không có ký ức liên quan.
Mặc dù bình thường ký ức con người luôn tồn rất tốt, nhưng khi ấn tượng được khắc sâu thì thấy gì đó tương quan sẽ tự động nhớ lại, việc lớn như vậy thì cho dù uống say, cũng không thể nào không có ấn tượng gì được.
Phó Văn Tĩnh bị đánh xỉu, nằm bên cạnh nguyên chủ say rượu.
Một thiếu nữ mới lớn sao có thể đánh xỉu được một người đàn ông cao to hơn mình được chứ?
Trừ phi nguyên chủ có sức mạnh siêu nhân, nhưng nàng tìm trong ký ức nguyên chủ thì nguyên chủ không có năng lực này.
Khuyết Dĩ Ngưng nhạy cảm liền nhận ra đây là vấn đề mấu chốt, nhưng chuyện đã xảy ra 2 năm trước, hiện tại không thể nào truy lại được, trừ phi nàng đi hỏi Phó Văn Tĩnh.
Ngón tay Khuyết Dĩ Ngưng gõ xuống ra giường, chân hạ xuống không lắc lư nữa.
Nàng cố gắng tìm ký ức, nhưng lại không có gì.
Nàng nhíu chặt mày, còn đắm chìm trong thế giới của mình nên nàng không phát hiện Cố Sơn Tuyết đang đến gần.
Ngón tay hơi lạnh đè lên mi tâm, vuốt thăng nếp uốn trên mi tâm.
Khuyết Dĩ Ngưng ngẩng đầu, chạm vào mắt Cố Sơn Tuyết.
"Có chuyện gì phiền lòng sao?"
Cố Sơn Tuyết nhỏ giọng hỏi, hai mắt cô trầm tĩnh, tựa như bông truyết trắng trên đỉnh núi, khiến người ta không tự chủ bình thản lại.
Khuyết Dĩ Ngưng nắm tay cô, cười lắc đầu.
Chuyện lớn nhất của nàng chính là làm sao để quyến rũ được Cố Sơn Tuyết a.