Đêm hôm đó, trong lúc cô ngủ thiếp đi Ngô Tuấn Anh đã hôn lên má cô và nói:“Lúc trước anh thật sự chỉ muốn em là em gái của anh để anh yêu quý cưng chiều nhưngkhông biết từ lúc nào anh lại muốn em trở thành người phụ nữ của anh.”Giọng nói ấm áp chân thật.
Sau đêm hôm đó, khi cô tỉnh dậy không còn thấy Ngô Tuấn Anh nữa.Cô lập tức ôm mền chạy, cơ thể mệt mỏi yếuớt với chiếc mền dày khiến cô vấp biết bao nhiêu lần nhưng cô vẫn khôngmàng chỉ biết mình cần phải ra khỏi căn phòng này ngay. Về đến phòngmình cô đóng sầm cửa và khoá chốt lại sau đó buông chiếc mền ra nhanhchóng chạy vào phòng tắm.
Cô mở vòi nước thật mạnh, dòng nướcchảy xối xả trên da thịt mỏng manh của cô khiến nó rát nhưng cô lại tiếp túc làm rát làn da bằng cách chà thật mạnh để tẩy những dấu vết để lạicủa đêm hôm qua. Cô biết dù mình tắm, chà cách mấy cũng không thể xoábỏ những việc làm của ngày hôm qua nhưng cô muốn mình làm một cái gì đóđể bỏ đi sự ô uế của bản thân.
Cô đã nghỉ học 2 ngày để suy nghĩmình cần phải làm gì, với Lâm Hạo Phong thì cô sẽ phải như thế nào?với Ngô Tuấn Anh thì làm thế nào để cô tránh hắn?.... Cô còn muốn hỏiông trời tại sao lại cứ đối xử với cô như thế, cô làm chuyện gì sai sao?.
Từ ngày đó, Tuấn Anh đã nói với dì rằng anh ta sẽ đi công tác ở Châu Âu khoảng 2 tháng mới về, điều này cũng khiến cô yên tâm đi họcbình thường trở lại nhưng cô vẫn không liên lạc với Lâm Hạo Phong.
Một hôm, khi cô và dì đang ăn tối dì hỏi:“Châu nhi,dạo này con sao vậy?Con bị bệnh à, ta thấy con ăn không được ngon miệng.” Cô lắc đầu:“ Con không sao, dạo này con hơi lạt miệng thôi, dì đừng lo.”cô cười nhẹ.
”Hay ta kêu bác sĩ Lâm đến khám cho con nha.”Giọng nói mang sự ân cần nhưng vẫn đều đều.
”Không, đừng con không sao đâu, không cần làm phiền đến Hạo Phong ca.”Cô hốt hoảng nói.
”Con thật không sao? Có phải con với bác sĩ Lâm có chuyện gì?”Dì hơi ngạc nhiên hỏi giọng nói vẫn đều đều.
”Không có gì đâu dì à.”Cô buồn rầu nói. “Con no rồi, con lên phòng trước đây, thưa dì.”cô bỏ đũa lên lầu.
Ngày hôm sau dì gọi cô vào phòng khách nói chút chuyện:“Châu nhi, ta cũngkhông muốn can thiệp chuyện của con nhưng hôm qua bác sĩ Lâm có gọi điện cho ta hỏi ta về tình hình của con nên ta nghĩ con và bác sĩ Lâm nênnói chuyện với nhau.” Thừa Gia Y vừa nói xong khiến cô bàng hoàng và hơi tức giận vì cô bây giờ không biết phải đối mặt với Lâm Hạo Phong nhưthế nào vậy mà dì lại hẹn gặp mặt giúp cô.
”Dì hẹn anh ấy ở nhà mình sao? “Cô mang giọng nặng nề hỏi.
Thừa Gia Y vừa uống trà vừa gật nhẹ.” Con sẽ hẹn anh ấy gặp mặt....conmong dì đừng can thiệp vào chuyện con lần nữa.”Cô nặng nề nói khôngbiết mình đã vô tình tạo màng ngăn giữa cô và Thừa Gia Y.
”Được, ta sẽ không can thiệp chuyện của con nữa.” Vừa khấu ly trà vừa nói.
Sau đó cô đã gọi điện cho Lâm Hạo Phong hẹn anh. Tiếng nhạc chờ quen thuộc vang lên khiến cô bồn chồn lo lắng, “Alo, Mạn Châu” giọng nói ôn nhukhiến tim cô như thắt lại “Mạn Châu, em sao rồi,tại sao không nhận điện thoại của anh mấy hôm nay?”giọng nói chứa đầy lo lắng.
Cô câm nín một hồi mới thốt ra được:“Em không sao.....Hạo Phong ca, em có chuyện muốn nói với anh.”giọng cô kiềm nén.
”Được, anh cũng muốn gặp em vậy anh đến đón em nhé.” Anh nhẹ nhàng nói.
”Không cần, chúng ta tự đi đi, hẹn anh ở quán cũ nhé.”Cô nhẹ giọng nói.
Cô đi bộ đến quán cà phê mà lúc trước ngày nào cô và anh cũng hẹn gặp mặtvà có lần đi chung với Bạch Liên. Đi dạo trên đường làm cho cô có thêmthời gian để suy nghĩ mình cần phải làm gì khi gặp anh, cô thật lòngkhông muốn anh đau nhưng cô cũng không muốn lừa dối anh nên cô phải dứtkhoát với anh.
Đến trước quán cà phê, cô chần chừ đôi chút sauđó đẩy cửa đi vào. Hương cà phê thoang thoảng, âm nhạc du dương, cômới bước vào thì Lâm Hạo Phong đã nhìn thấy cô ngay còn vẫy tay với cô“Mạn Châu, ở đây.”nụ cười ấm áp vui vẻ.
Cô bước đến ngồi đốidiện anh, ánh mắt không dám nhìn thẳng mặt anh. Lâm Hạo Phong gọi càphê sữa cho cô nhưng cô lại gọi mình một ly cà phê đen. Ly cà phê mangđến cô uống ngay một ngụm,vị cà phê đắng trên đầu lưỡi và cuống họngkhiến cô quên đi những cảm giác chua chát trong tim mình mà thẳng thắnnhìn Lâm Hạo Phong nói:“ Hạo Phong ca, chúng ta chia tay đi.”
Lâm Hạo Phong ngẩn người một lúc:“Mạn Châu,em sao vậy?...Anh có gì không tốt với em sao?” anh vẫn ôn nhu hỏi.
Nghe câu nói của anh tim cô thắt lại “Không phải là anh không tốt với emnhưng do em có lỗi với anh.”suy nghĩ trong đầu cô lúc này. Cô cuối mắtxuống:“Không phải là anh không tốt với em mà bởi vì em...”cô ngước mặtnhìn anh “Em đã không còn muốn quen với anh nữa.”
”Tại sao?”anhngạc nhiên hỏi. Tay cô bắt đầu run lên, bàn tay cô nắm chặt với nhau“Vì từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thích anh.”
”Vậy.... tạisao em lại hẹn hò với anh?”Nét mặt Hạo Phong bây giờ đã không còn bìnhthản,anh ta hơi chau mày lại giọng nói cũng đã lên cao hơn.
”Tôihẹn hò với anh vì tôi muốn có bạn trai,bây giờ tôi đã cảm thấy chán nên tôi chia tay với anh thôi.” giọng nói cô hơi run, bàn tay cô xiếtchặt vào nhau.
”Anh không biết lúc trước ở trường tôi bị gọi làđứa lẳng lơ sao? Tôi đã dụ dỗ Hàn Minh và Lục Khương Du đấy nhưng khôngđược và may thay lúc đó anh lại xuất hiện nên tôi mới hẹn hò với anhthôi.”Lòng cô đắng chát hơn cả ly cà phê lúc nãy vì đây là lần đầu côcảm nhận được mình yêu ai đó nhưng bây giờ cô lại đang chính tay mìnhhủy hoại nó.
Lâm Hạo Phong lặng im, không nói lời nào càng khiến cô đau hơn khi mình đang làm tổn thương người mà mình yêu:“Tôi hếtchuyện muốn nói rồi, nếu anh không có chuyện để nói thì tôi đi đây.”Cônhanh chóng đứng dậy rời đi, bỏ lại anh trong quán cà phê ngồi thẫnthơ.
Bước ra khỏi quán cô gần như vỡ òa nhưng cô vẫn kiềm nénđược tiếp tục đi cho đến khi một cơn mưa đổ xuống.Cơn mưa rất lớn đổxuống như ông trời đang khóc cho cô vì cô đây 20 tuổi đầu không mộttình yêu, khi xuyên đến đây lại có một tình yêu tưởng chừng rất hạnhphúc vậy mà chỉ là một tình yêu chóng vánh.
Nước mắt bắt đầu tuôn xuống, lăn dài trên má cùng với nước mưa hoà quyện vào nhau rơi xuốngđất. Cô nghĩ bây giờ mình đã có thể khóc thật nhiều vì nước mắt sẽkhông bao giờ được nhìn thấy ở dưới mưa.
Đi dưới mưa với con mắt đỏ hoe, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên rồi bị kiềm lại cứ như vậy đếnkhi cơn mưa đã ngớt nước trên má cô vẫn không ngừng lăn xuống. Độtnhiên. cô nhìn lên bầu trời đang sáng dần mà mỉm cười “Bắt đầu dưới mưavà cũng kết thúc dưới mưa, vậy là thật sự đã kết thúc.”Cô nói vừa đủcho mình nghe và tiếp tục đi.
Cô đã đi rất lâu không biết tại sao con đường về nhà lại xa đến vậy, cơ thể cô có cảm giác nặng nề nhưmang vài tấn quần áo trên người nên cô đã dừng chân ở ghế đá. Ngồi ởghế đá một công viên mới tạnh mưa không một bóng người, tiếng nước títách rơi xuống từ những lá cây đọng nước. Hình ảnh rất êm dịu nhẹ nhàngkhiến cô cảm thấy dễ chịu nhắm mắt thư giãn bỏ qua những việc đã xảy ratrước đó.
Cô nhắm mắt không biết từ lúc nào đôi mắt cô đã khôngthể mở lên được nữa, cô có cảm giác cơ thể mình nóng ran và mang hơilạnh từ bộ quần áo. Hơi thở cô trở nên bắt đầu nặng nề, cô biết rằngbây giờ mình đang bị sốt nhưng với cơ thể này cô không thể đứng dậy được và bây giờ cô đang ở một nơi vắng vẻ.
Đầu óc mê man thì cô ngheđược một giọng nói vang lên:“Này, này Mạn Châu tỉnh lại,Ngô MạnChâu.”vừa nói vừa lay cô.Cô cố gắng mở mắt nhưng không thể và sau đó cô đã ngất đi.