Xuyên Thành Nữ Phụ Quyết Không Chết Dưới Tay Nam Chủ!

Chương 6: Chạm trám nữ chủ- vũ bạch liên




Ngày hôm đó khi Mạn Châu về nhà Ngô Tuấn Anh đã hỏi han cô rất nhiều vềchuyện ở trường và cả chuyện cô đi với Lục Khương Du. Tuấn Anh khuyên cô nên nghỉ học nếu muốn thì vào công ty của Ngô gia làm việc nhưng cô nói với Tuấn Anh rằng tất cả đều ổn, cô vẫn sẽ tiếp tục đi học.

Sau hôm đó Mạn Châu đi học bình thường vẫn giáp mặt với Hàn Minh nhưng côđã bớt cãi nhau với hắn và những người ghét cô trong trường không biếtvì sao cũng đã thôi học. Đặc biệt là Lục Khương Du không hề đến trường,nghe những người khác nói thì công ty của hắn bên Anh có sự cố nên hắnphải đích thân đi vậy là cô có thể yên ổn một thời gian rồi.

Côcũng thường xuyên gặp mặt Lâm Hạo Phong, cô không biết từ khi nào đãtrở nên thân thiết với Lâm Hạo Phong.Cô sống ở thế giới này cũng đãđược 2 tuần nên cô cũng bắt đầu quen với cuộc sống này.Nhưng ông trờikhông cho cô sống yên mà, mới yên ổn được 12 ngày là biết bao nhiêuchuyện lại xảy ra với cô.

Ngày bắt đầu những chuyện không vui của cô là ngày lần đầu tiên cô chạm mặt nữ chủ-Vũ Bạch Liên.

Hôm đó là Chủ Nhật cô đi mua sắm quần áo vì cô thấy những bộ quần áo trướcđây không hợp với cô.Đây là lần đầu cô có thể mua sắm mà không cần nhìngiá nên cô điên cuồng mua sắm hết nửa ngày trời. Cô thấy mình đã mua đủnên định về nhà nhưng Lâm Hạo Phong lại hẹn cô uống nước, cô cũng chấpnhận và kêu tài xế đem một núi quần áo của cô về trước.

Quán LâmHạo Phong hẹn cô cách chỗ của cô khoảng 15 phút đi bộ nên Lâm Hạo Phongnói sẽ đến chở cô. Trong lúc chờ đợi Lâm Hạo Phong có một cô gái bắtchuyện với cô:

” Chào Mạn Châu,lâu rồi không gặp.”giọng nói cô ấy nhỏ nhẹ rất êm tai.

Gương mặt cô gái đó nhỏ nhắn với những đường nét dịu dàng trên gương mặt nhỏấy. Làn da trắng như sữa, mái tóc màu nâu hạt dẻ dài thướt tha nhìn cônhư một thiên thần nhưng thiên thần này lại khiến người khác muốn bảo vệ, chăm sóc chứ không phải ngược lại.

Cô suy đoán: “Một cô gái với nét đẹp như thiên thần này và lại quen biết Mạn Châu thì chỉ có 1 người, nữ chủ -Vũ Bạch Liên.”

Với suy đoán này cô nhanh chóng: “Bạch Liên??,thật là lâu rồi khônggặp.”vừa tỏ vẻ ngạc nhiên vừa mỉm cười cô cảm thấy mình sống thật giảtạo nhưng sao chứ bây giờ cô phải sống như thế thôi.

Bạch Liên vui vẻ nhìn cô: “ Cậu dạo này khỏe không?”

”Mình khỏe, cậu học ở Anh xong rồi sao?”cô nhớ trong truyện Vũ Bạch Liên đidu học 4 năm sau khi trở về thì cô bắt đầu bước vào cuộc sống nữ chủ vàcũng là lúc Ngô Mạn Châu bước vào con đường màu đen trong cuộc đời mình.

” Mình học xong 2 tháng trước rồi nhưng mà mình muốn đi du lịch châuÂu rồi mới về.” cô ngẫm lại trong truyện hình như lần đi du lịch đóBạch Liên cũng đã gặp được một nam chủ.

”Mạn Châu, cậu có rảnhkhông? Chúng ta đi uống nước nói chuyện nha.” Bạch Liên đề nghị khiếncô nghĩ: “ Tôi có biết chuyện gì đâu mà nói nếu có thì tôi cũng chỉ biết chuyện tương lai của cô thôi Bạch Liên.”

”Mình xin lỗi, hôm nay mình có hẹn rồi khi khác nha.” “Vậy thì đành khi khác gặp vậy.”Bạch Liên dùng ánh mắt hơi luyến tiếc.

Ngay khi nói đến đây Lâm Hạo Phong đã đến làm cô mừng rỡ vì cô xém tí gặpnguy hiểm nhưng ai ngờ: “ Kìa Bạch Liên, em mới về sao” Lâm Hạo Phongnói.

”Vâng, Phong ca.” Bạch Liên đột nhiên vui vẻ lên.

”Anh đến đây có việc gì vậy, anh mua sắm à?” Bạch Liên hỏi.

”Không,anh có hẹn với Mạn Châu.” Lâm Hạo Phong vui vẻ trả lời.

”Vậy anh có phiền nếu em đi chung không?.” Bạch Liên nhẹ nhàng hỏi.

Mạn Châu thầm nghĩ: “ Phiền,anh ta không phiền nhưng tôi phiền nếu cô đithì tôi sẽ có nguy cơ bị phát hiện.” hình như những gì cô nghĩ đã hiệnlên gương mặt cô và không may là nó đã bị ai đó nhìn thấy nhưng lại rấthài lòng về biểu hiện của cô.

”Không phiền, em đi chung với tụi anh đi.” Lâm Hạo Phong cười rộ hàm răng trắng giường như anh rất vui.

Trên xe Hạo Phong mở cửa cho Bạch Liên ngồi ghế sau còn Mạn Châu ngồi ghếphụ nhưng Bạch Liên lại muốn ngồi ghế phụ để nói chuyện với Hạo Phong.Chuyện đó tất nhiên Mạn Châu vui vẻ đổi chỗ cho Bạch Liên nhưng HạoPhong: “ Trên xe nói chuyện với người cầm lái sẽ không an toàn.” chỉvới một câu của Hạo Phong khiến Bạch Liên yên vị ngồi ghế sau.

Đến tiệm cà phê Hạo Phong rất ga lăng mở cửa cho Mạn Châu và Bạch Liên.Bước vào cửa tiệm giản mùi cà phê thoang thoảng và với cách trang tríđơn làm cho người khác thoải mái nhưng với cô lại không thoải mái tí nào vì cô sợ mình sẽ bị hỏi cung. Ngồi trong quán cô cố làm cho Hạo Phongngồi ở giữa và cuối cùng cũng thành công.Cô thấy Bạch Liên và Hạo Phong nói chuyện vui vẻ cũng làm cho cô thoải mái được phần nào.

Côđột nhiên suy nghĩ: “Tại sao bọn họ lại thân với nhau vậy nhỉ?HạoPhong là bác sĩ của Ngô gia lại không thân với Mạn Châu mà lại thân vớivới Bạch Liên? Chẵng lẻ Lâm Hạo Phong không thích tính tình trước đâycủa Mạn Châu? Vậy có khi nào Lâm Hạo Phong thấy lạ không?.”

Quá nhiều câu hỏi khiến cô đau đầu, cô quay qua nhìn hai người đang nóichuyện vui vẻ kế bên mình: “ Rốt cuộc hai người sao lại thân nhau đếnthế?”cứ tưởng cô chỉ đang thầm nghĩ trong đầu thôi ai ngờ cô lại thốt ra khiến bọn họ ngừng cuộc nói chuyện quay lại nhìn cô.

Lâm Hạo Phong nhìn cô cười:“Em muốn biết ư?” Cô nhanh chóng:“Ơ, không cần trả lời cũng được.”

Hạo Phong xoa đầu và mỉm cười với cô:“ Em ấy là em họ của anh.”

”Ể”cô ngạc nhiên nói. Bạch Liên nhẹ nhàng nói:“Phong ca là anh họ bên ngoạicủa mình, mình nghĩ anh ấy làm bác sĩ ở Ngô gia thì cậu sẽ biết chuyệnnày nên mình không nói.”

”Anh biết rằng em và Bạch Liên chơi vớinhau nhưng anh không muốn nhờ mối quan hệ giữa anh và Bạch Liên để làmbác sĩ của Ngô gia.” anh cười nói.

Cô mừng thay vì Hạo Phongkhông biết cô trước đây chứ không suốt 2 tuần nay là cô bị phát hiệnrồi. Cuộc trò chuyện cũng kết thúc, Bạch Liên và cô được Hạo Phong chởvề nhưng:“Phong ca, em muốn nhờ anh chở về nhưng Vũ gia và Ngô gia bâygiờ ngược hướng nhau đi sẽ xa lắm nên anh chở Mạn Châu về đi em đón taxi về được rồi.”Bạch Liên nói.

”Anh cũng muốn qua thăm dì nên anh sẽ chở em về sau khi chở Mạn Châu về.”Lâm Hạo Phong cười đáp.

Cô thấy vậy nên nói:“Em đi taxi về được rồi không sao đâu, Hạo Phong ca và Bạch Liên về đi.”

”Anh sẽ chở em về vì nếu em có chuyện gì thì anh và Ngô gia phải làmsao.”Lâm Hạo Phong cười trêu ghẹo cô làm cô không thể đáp trả được lờinào đành ngoan ngoãn lên xe ngồi. Với câu nói này của Lâm Hạo Phong,Bạch Liên khẽ nhíu mày.

Đến Ngô gia,Lâm Hạo Phong bước ra khỏixe tiễn cô vào nhà và anh lại không để ý rằng Bạch Liên đang ngồi mộtmình trong xe.Mạn Châu cô thì để ý nên kêu Lâm Hạo Phong không cần tiễn mình nhưng anh ta cứ kiên quyết tiễn cô vào nên cô cũng đành chịu. Với một việc tưởng chừng nhỏ nhặt này lại mang đến cho Mạn Châu sự rắc rốisau này.