Xuyên Thành Nữ Phụ Quyết Không Chết Dưới Tay Nam Chủ!

Chương 23: Lánh nạn(2)




Tại sao hắnlại ở đây chứ? Thật là xui xẻo cho cô mà. Cô nhớ trong truyện thì Khương Du rất ít khi ở đây vì hắn không thích cảnh yên tĩnh tẻ nhạt này với sự làm phiền của Khả Vy nữa.

”Khả Vy, cậu dẫn tớ lên phòng cậu nhé!” Cô cố lơ Khương Du mà đi theo Khả Vy lên lầu.

Phòng Khả Vy rất gần cầu thang nên dễ thấy, bước vào cô choáng ngợp với màuhồng phấn nhẹ nhàng. Thắc mắc tại sao các nữ phụ đều yêu thích màu hồng? Để dễ nhận thấy sao?

Cô bỏ qua việc yêu thích màu hồng của nữ phụ mà hỏi:“ Khả Vy, cậu ăn tối chưa?”

”Chưa ăn.” Khả Vy cười nói.

”Vậy chúng ta đi ăn cái gì đi.” Cô cười nói.

”Không cần đi, nhà tớ có chuẩn bị thức ăn rồi.” Khả Vy nói.

”Ưm, vậy thì ăn bây giờ được chứ? Tớ đói rồi.” Cô cười ngại nói.

”Được! Đi xuống lầu thôi.” Khả Vy lấy balo trong tay cô bỏ trong phòng và kéo cô xuống lầu.

Vừa bước xuống phòng ăn liền chạm mặt Khương Du:“ Châu, em cũng xuống ăn à?”

Cô chưa kịp nói gì thì Khả Vy đã thay cô:“ Vâng, em và cậu ấy xuống ăn tối. “

”Vậy thì ăn cùng luôn đi.” Khương Du vẫy tay kêu cô và Khả Vy.

Cô ngồi xuống bàn ăn, Khương Du gọi người mang thức ăn lên. Cô choáng ngộp khi thức ăn từ món này đến món khác cứ liên tục mang ra và gần như đầybàn. Nhìn cô ngạc nhiên Khương Du cười và nói:“ Đừng để cái mặt ngốc ấynữa, ăn đi!”

Cô gấp thức ăn cũng phải do dự khi không biết mìnhnên chọn món nào, thấy cô do dự nên Khả Vy đã gấp giúp cô một miếng gàvà nói:“ Thường ngày nhà tớ không ăn nhiều như vậy, tại có khách nênđầu bếp phục vụ nhiều món để có thể hợp với khách.”

Cô cười vớiKhả Vy và ăn cơm, trong buổi ăn Khương Du và Khả Vy nói chuyện khá nhiều nhưng do cô đã cảm thấy mệt mỏi khi cứ chuyện này đến chuyện kia cứliên tiếp xảy ra. Cô ăn xong nói Khả Vy mình lên lầu trước chờ cậu ấy,cô chẳng thèm liếc nhìn Khương Du một lần nào.

Ngồi trong phòngKhả Vy, cô thấy chán nên đi xung quanh phòng và phát hiện một album hình nên cô đã lấy ra xem. Album hình đó rất nặng xem ra rất nhiều hìnhtrong đây, cô vừa lật được trang đầu nhìn thấy một đứa trẻ trong nôirất dễ thương thì Khả Vy đã mở cửa vào.

”Xin lỗi, mình tự tiện lục đồ của cậu.” Cô đứng dậy nói.

”Không sao đâu, cậu đang xem gì vậy?” Khả Vy cười nói.

”À, mình thấy một album hình nên định xem thử mà nó nặng quá!” Cô cười.

”Do bên trong album hình đó là toàn bộ hình ảnh từ khi mình ra đời cho đến bây giờ.” Khả Vy ngồi cạnh cô và nói.

”Thật ư?” Cô nói.Gia đình này thật siêng chụp hình cô thầm nghĩ.

Khả Vy lật hình cho cô xem, gần như tấm nào cũng rất đẹp và rất dễ thương dường như được chọn lọc rất kĩ.

”Do ba tớ chọn hình đấy.Ông ấy còn làm ra tận 2 album hình của tớ, một cái ông ấy giữ và 1 cái cho tớ.” Khả Vy cười hạnh phúc.

”Ông ấy quả thật là người cha tốt!” Cô thầm nghĩ.

Đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên Mạn Châu nhìn thấy một bức ảnh Khả Vy và Khương Du lúc nhỏ:“Ể, đây là Khương Du mà.”

Nhìn trong tấm hình, cậu bé nhỏ nhắn vẻ mặt lạnh tanh nhưng quả thật rất đẹp trai, có lẽ tấm ảnh này chụp khi Khương Du mới đến nhà Khả Vy ở.

”Tớ nhớ đó là lần đầu tớ gặp anh ấy, nhìn anh ấy khá đáng sợ nhưng ba tớbảo rằng anh ấy gặp một số chuyện nên tâm trạng đang rất buồn.”Khả Vynói.

Cô thầm nghĩ chắc do việc gia đình của hắn.

”Lúc đótớ chẳng có ai để chơi cả và với thân thể yếu đuối này thì không thể làm những hoạt động thể thao để giải trí nữa nhưng mà 1 tuần sau khi anh Du đến, tâm trạng của anh ấy đã trở nên khác hẳn, vui vẻ, hoạt bát rấtnhiều và anh ấy đã trò chuyện với tớ rất nhiều, chơi đùa cùng tớ nhữngtrò chơi tẻ nhạt mà hiếm có người con trai nào chịu chơi. Từ đó tớ cũngvui tươi hơn nhiều lắm, không còn tự ti nữa.” Khả Vy cười tươi nói.

”Thì ra hắn cũng làm được một việc tốt.” Cô lầm bầm trong miệng.

”Cậu thấy đó, đây cũng chính là nguyên nhân mà tớ thích anh ấy.” Khả Vy nói.

”Hả?” Cô ngạc nhiên vì không ngờ Khả Vy thú nhận tình cảm của mình đối với Khương Du.

”Không! Không phải lại tình cảm nam nữ đâu. Tớ thích anh ấy như một người anh trai vậy.” Khả Vy ngại ngùng nói.

”Thật sao?Cậu chỉ xem anh ta là anh trai!” Cô lại ngạc nhiên thêm lần nữa.

”Um,thật ra lúc đầu tớ cũng đắn đo sợ mình lầm lẫn giữa thích kiểu này với kiểukia nhưng bây giờ tớ đã thông suốt rồi, tớ xem anh ấy là một người anhtrai.”Khả Vy trả lời.

“...” Cô chỉ biết câm lặng khi nghe câu nói của Khả Vy vì đây là một sự thay đổi không thể ngờ đến. Cô nhớ như inrằng Khả Vy yêu Khương Du luôn đấy mà giờ lại là tình anh em nhưng côcũng rất mừng khi sự việc thay đổi như vậy.

Nhìn thấy Mạn Châu từ ngạc nhiên đến cười mừng làm Khả Vy không khỏi suy nghĩ lung tung vànói:“Không phải cậu thích anh Du đấy chứ?”

Mạn Châu ngớ người nhìn Khả Vy:“ Hả! Cậu nghĩ sao vậy? Không có.”

”Thật sao? Thôi đừng chối mà, tớ nhìn biểu cảm của cậu là biết rồi.” Khả Vy cười trêu chọc cô.

“...” Cô khóc không ra nước mắt, đột nhiên lại bị Khả Vy hiểu lầm là cô thích Khương Du.

”Thật đó tớ không thích anh ta.” Cô than thở nói.

”Cậu xấu quá! Bạn bè với nhau mà còn chối, sợ tớ không ủng hộ cậu hả? Cậuthì tớ đồng ý cậu làm chị dâu tớ, chứ như Bạch Liên thì không baogiờ!”Khả Vy nói lớn.

Cô thở dài, dù Khả Vy không thích nhưng chịdâu vẫn sẽ là Bạch Liên đấy! Không thể nào là cô đâu, cho nên cô cũngkhông muốn cãi thêm.

Dường như Khả Vy rất thích thú với suy nghĩ này nên đã bày trò:“ Mạn Châu à, cậu giúp tớ mang cà phê cho anh Du đi.”

”Cậu gọi người giúp việc mang cho anh ta đi.” Cô nói.

”Tớ hứa với anh ấy mang rồi với lại anh ấy không thích người giúp việc vôphòng của anh ấy. Cậu giúp tớ đi, tại tớ cảm thấy mệt rồi.” Khả Vy nănnỉ.

Cô không có cách từ chối với lại cô nghĩ đưa cho hắn một tách cà phê thì cũng có sao đâu nên phải lắc đầu chịu thua Khả Vy.

Cô pha xong tách cà phê, đem lên phòng hắn. Cô gõ cửa, tiếng trong phòng vọng ra:“ Ai vậy?”

”Tôi, Mạn Châu. Tôi được nhờ mang cà phê đến cho anh, nếu không tiện tôi đểtrước cửa nhé.”Cô nói xong chuẩn bị đặt tách cà phê xuống thì hắn đã mởcửa.

”À, đây.” Cô đưa trước mặt hắn.

“...” Hắn im lặng nhìn cô và bỗng nhiên nở một nụ cười. Hắn cầm tách cà phê trên tay cô và để trên tủ gần cửa.

”Không còn việc nữa, tôi đi đây.” Cô nói.

Vừa xoay người hắn đã nắm tay cô và kéo cô vào trong phòng chốt khoá cửa:“ Ai cho em đi.” Hắn cười ngạo nghễ nói.

-----

Tác giả xin chào các bạn. Xin lỗi vì mình ra truyện trễ vì dạo này vừa vấn đề sức khoẻ vừa đi học nữa nên không có thời gian. Mình hứa là mình sẽ tiếp tục viết truyện cho đến khi end nhưng không ra chap đều đặn được.Mong các bạn thông cảm Love ya!