Xuyên Thành Nữ Phụ Quyết Không Chết Dưới Tay Nam Chủ!

Chương 19: Gặp lại (1)




Sáng hôm sau thức dậy nhìn thấy đồng hồ đã 7 giờ, cô hốt hoảng đánh răng rửa mặt chạy ra phòng khách:“Xin lỗi, tôi ngủ quên....” Nói xong mới pháthiện không có Hàn Minh ở đây. Trên bàn ăn đã có sẵn thức ăn sáng và cómột tờ giấy ghi chú:“ Hôm nay tôi làm bữa ăn sáng coi như tạ lỗi vìkhông thấy cô ngày hôm qua. Tôi có chuyện ở trường phải đi sớm. P/S: nhớ đừng trễ giờ không tôi phạt cô đấy!!” Tên này thiệt là mới làm cô cảmthấy vui là lập tức có dòng chữ P/S khiến cô hết vui nổi.

Cô đitắm rửa sạch sẽ, nhìn trong gương vết tát trên mặt đã bớt sưng đỏ nhưngcòn hơi đau, cô dán băng để che lại vết trầy trên mặt. Đến trường, mọingười nhìn cô như vật thể lạ rồi cứ xì xào to nhỏ, cô biết là do vụ hômqua nhưng sao bọn họ có tin tức nhanh vậy? Cô thắc mắc bước vào trườngđã đụng mặt đám nữ sinh kia.

Đám nữ sinh đứng giữa trường haibên trường đứng hàng dài người dòm ngó. Đột nhiên Lục Khương Du xuấthiện đằng sau cô khiến cô giật mình:“Tiểu Châu, em sao rồi? Vết tát cóđau không?”

Nghe tên này nói khiến cô bực mình “Nghĩ xem bị tát coi có đau không? Vậy cũng hỏi được.” Cô nghĩ.

”Có.”Cô trả lời ngắn gọn.

”Em muốn trả thù không? Tôi giúp em nhé!” Khương Du cười gian tà khiến côrùng mình. Dù bọn nữ sinh này có lỗi với cô và Bạch Liên nhưng không đến nỗi 'chết sớm' dưới tay Lục Khương Du.

”Không cần. Tôi tự giải quyết được rồi.”Cô nói.

”Vậy, tiểu Châu muốn làm gì? Tôi giúp em.” Khương Du vẫn nở nụ cười đó.

”Giúp tôi?Muốn trả thù cho Bạch Liên thì nói đại đi sao phải đưa tôi ra.”Cô nghĩ.

”Mạn Châu, cậu tới rồi.” Bạch Liên chạy đến chỗ cô.

”Mạn Châu, mình xin lỗi về việc hôm qua.” Bạch Liên nắm lấy tay cô nói.

”Không sao, cậu không cần phải xin lỗi.” Cô cười nói.

”Mạn Châu, cô tới rồi à. Vậy chúng ta bắt đầu thông báo.”Hàn Minh đột nhiên xuất hiện nói.

” Hôm nay có chuyện gì mà làm ồn ào lên đến thế?Chỉ là đánh nhau thôi mà!” Một người nói.

”Hôm nay tôi muốn thông báo trước toàn trường rằng đám nữ sinh ở lớp C nàysẽ bị thôi học vì tội đánh nhau trong trường.Còn nữa, nếu ai đắc tộivới bạn chúng tôi(Hàn Minh và Khương Du) sẽ hưởng hình phạt thích đáng.” Nói dứt lời Hàn Minh gọi những nữ sinh kia đứng trước mặt Mạn Châu vàBạch Liên xin lỗi.

”Tiểu Châu, lại đây.” Khương Du phẩy tay với cô.Cô bước đến trước mặt Khương Du và kế bên là nữ sinh đã tát cô.

Gương mặt nữ sinh có chút kinh sợ, toàn thân rung người. “Tiểu Châu, tôi đểem xử lí đó.”Khương Du nói xong đi ra sau cô. Cô chỉ bị tát thôi mà saocứ làm lớn chuyện đến thế, còn bắt cô ra tay.

”Muốn làm gì thìlàm đi.” Nữ sinh kiêu căng nói lớn. Cô nhận ra nữ sinh kia rất sợ hãivì nếu cô không ra tay thì cô ta sẽ không sống yên với hai tên ác ma kia đâu. Cô cũng là con người nên tính trả thù là đương nhiên có cho nên cô cố dùng hết sức lực yếu đuối của mình để tát nữ sinh kia, vừa giúp côtrả được thù vừa giúp cho 2 tên kia hài lòng sẽ buông tha cho nữ sinh đó và quan trọng hơn cả những người khác cũng sẽ bị đánh tâm lí và khôngdám làm phiền cô nữa.

*Chát*Tiếng tát kêu rõ khiến mọi người xung quanh sửng sốt nhìn về phía cô. Bàn tay mà cô đã tát đỏ hoe lên cùngvới sự nhức nhối. Nữ sinh kia bị tát đứng không vững đã ngã xuống đất.

”Wow, không ngờ em mạnh bạo đến vậy.”Khương Du nở nụ cười thích thú.

”Được rồi, các cô đi đi. Mọi người giải tán vào lớp ngay!” Khương Du nói lớnkhiến mọi người cuốn cuồn chạy vào lớp, quả nhiên ai ai cũng sợ hắn ta.

”Ể, Khả Vy đâu rồi?” Cô quay sang hỏi Khương Du.

”Em ấy bị bệnh rồi nên không đi học.” Khương Du nói.

”Có nặng không?” Cô lo lắng hỏi.

”Không sao đâu. Em ấy nghỉ ngơi vài ngày là khoẻ.” Khương Du cười.

“...” Cô nghe Lục Khương Du nói cũng yên tâm vài phần vì cô nàng Khả Vy có sức khoẻ rất yếu nên cô rất lo.

”Mạn Châu, hôm nay cậu đi đến bệnh viện với mình nhé.” Bạch Liên nói.

”Ơ,..không cần đâu, mặt mình không sao đâu không cần đến bệnh viện.” Cô nói.

”Không được, cho tớ dẫn cậu đi bệnh viện đi. Lỡ gương mặt cậu sau này có sẹothì tính sao?Đó cũng là một phần lỗi do tớ cho nên cậu đến bệnh viện với tớ đi.” Bạch Liên năn nỉ.

”Đúng đó, cô nên đến bệnh viện đi.” Hàn Minh bồi thêm.

”Thật sự chỉ là vết thương nhỏ thôi mà..”Cô khó chịu nói nhỏ.

”Bây giờ đến bệnh viện luôn đi.”Khương Du đẩy cô ra khỏi cổng.

”Bạch Liên,em và Mạn Châu đi đi. Hôm nay anh xin nghỉ cho 2 người.” Hàn Minh nói.

”Vâng, cảm ơn anh.” Bạch Liên cười mỉm nói.

Cô và Bạch Liên trên đường đến bệnh viện im như tờ, cô muốn tìm chuyện để nói nhưng sợ mình bị lộ thân phận thì nguy to.

”Mạn Châu, hôm qua thật sự cảm ơn và xin lỗi cậu. Nếu không có cậu báo choHàn Minh và Du Du và can ngăn bọn họ thì mình không biết sẽ ra sao.”Bạch Liên nhỏ nhẹ nói.

”Không có gì, nếu là người khác thì tớ cũng sẽ làm như vậy thôi.” Cô cười đáp.

Bạch Liên ngạc nhiên nhìn cô trong giây lát rồi cười tươi:“Cậu thật tốt bụng.”

“...” Cô cũng cười đáp lại. Có một chuyện cô khá thắc mắc là tại sao khi bịbọn nữ sinh kia kêu lên sân thượng Bạch Liên lại không báo cho Khương Du vì bọn họ cùng lớp, cô không lầm thì cảm giác rằng Bạch Liên không hềsợ bọn nữ sinh đó nhưng sau khi cô xuất hiện thì lại sợ run người? Chắc có lẽ cô nghĩ quá nhiều, dù gì cô cũng đã đọc truyện và biết nữ chủ này như thế nào mà...chắc không lầm đâu.

Chiếc xe ngừng lại cũng là lúc cô ngừng nghĩ lung tung. “Mạn Châu, đến nơi rồi vào thôi.” Bạch Liên đẩy cửa ra đi trước.

Cô bước xuống xe, trước mặt cô là một bệnh viện tư với quy mô lớn. Cô bước vào bên trong y tá cuối chào lễ phép:“Xin chào đã đến với bệnh viện Từ An.”

”Wow.” Cô bất giác nói.

” Mạn Châu, đi thôi.” Bạch Liên nhìn cô cười.

Đến trước một phòng bác sĩ,Bạch Liên kêu Mạn Châu ngồi đợi để cô ấy vào nói với y tá sắp xếp cho Mạn Châu vào khám.

Trong lúc ngồi đợi cô nghe hai cô y tá đang đi ngang qua nói “Bác sĩ Lâm mớiđến đẹp trai quá!Tính tình vừa ôn nhu, tốt bụng nữa.”

Cô thẫnngười,đinh ninh với suy nghĩ là “Không phải đâu, chỉ là trùng hợp thôi.” Cô chạy đến chỗ y tá hỏi:“Cho hỏi bác sĩ Lâm mới đến tên đầy đủ là gìạ?”

”À, bác sĩ LÂM HẠO PHONG ạ.” Y tá trả lời.

”Cảm ơn..”Tim cô như thắt lại khi nghe cái tên. Cô bất giác xoay người đi và bỏchạy, cô thậy sự không biết tại sao mình lại như thế, mắt cô đã bắt đầungấn nước. Cảm xúc dâng trào, từng bước chân, từng giọt nước mắt cứ lăndài.

”Mạn Châu?” Tiếng gọi của Bạch Liên không hề lọt vào tai cô, cô cần ra khỏi bệnh viện này, bắt đại một chiếc taxi và ôm mặt đầynước mắt của mình.

Trong bệnh viện Bạch Liên hỏi han cô y tá vàbiết được lý do Mạn Châu bỏ chạy. Bạch Liên bước vào phòng bác sĩ mà lúc nãy đăng kí cho Mạn Châu:“Ể, Bạch Liên sao em lại ở đây?Có chuyện gìkhông?” Lâm Hạo Phòng ngồi trong phòng hỏi.

”Hạo Phong ca, em đến để thăm anh thôi.” Bạch Liên cười tươi nói.