Ngỡ ngàng khi nhìnchiếc điện thoại cô lập tức chạy ra khỏi phòng với vẻ mặt khó hiểu nhìnHàn Minh:“Này, sao anh phải dậy sớm đến thế? Còn tận 2 tiếng mới đihọc mà?”
Hàn Minh thong thả ngồi xem tivi:“Tôi thích ăn sáng sớm.”
”Nếu ăn quá sớm cậu sẽ đói rất nhanh đấy.”Cô khuyên Hàn Minh.
”Vậy bây giờ cô có nấu bữa sáng cho tôi hay không?”Hàn Minh quay qua nhìn cô.
”Vậy thì tôi nấu theo ý cậu vậy.”Cô nhìn anh rồi vào bếp lục đục tìm đồ đạcđể nấu ăn. Cô chưa quen với vị trí để đồ ở đây nên loay hoay tận nửatiếng mới xong và làm bữa sáng cũng mất 15 phút.
Đem thức ăn đếnbàn cho anh, cô còn chưa kịp ngồi xuống thì anh nói:“Cô làm có mỗi móncơm cuộn trứng mà cũng lâu như vậy, tôi hết hứng ăn rồi.” Nói xong HànMinh lặp tức cầm cặp đứng dậy.
”Này, tại tôi chưa quen với nhà bếp ở đây thôi mà.” Cô cũng nhăn mặt mà nói.
”Vậy thì mau làm cho quen đi.” Hàn Minh trước khi ra khỏi cửa nói.
Cô khó chịu nói thầm:“ Tên đáng ghét.”Cô quay qua nhìn đồng hồ còn 1 tiếng nữa nên cô định ăn xong rồi ngủ thêm tí nhưng với thái độ của Hàn Minhlúc nãy thì cô đã tỉnh táo hoàn toàn:“Được vậy thì tôi sẽ làm cho nótrở nên quen thuộc với tôi.” Vừa nói cô vừa xắn tay áo lên và bước vàonhà bếp.
Dù Hàn Minh ở một mình nhưng chén,dĩa, dụng cụ làm bếprất đầy đủ nên cô phải hì hục trong nhà bếp hết 45 phút để thay đổi vịtrí để quen thuộc với cô. Xong việc thì cơ thể cô cũng đã thấm đẫm mồhôi nhưng lại sợ không kịp giờ nên đã không thay đồ mới mà đến trườngluôn.
*Reng* tiếng chuông trường vang lên cũng là lúc cô vừa vào trường,mồ hôi nhễ nhãi:“Vừa kịp nhỉ?” có ai đó hỏi cô.
“..Um, may thật vừa kịp.” Cô vẫn còn thở gấp và khi cô ngước mặt lên lại gặp ngay Hàn Minh: “ Hàn Minh...”
”Cô làm gì mà đến trễ thế?”Hàn Minh hỏi cô.
”À, tôi phải dọn dẹp đồ đạc ở nhà nên mới đến trễ.”Cô cười cười nhìn anh nói.
”Dọn dẹp?” Hàn Minh ngạc nhiên hỏi.
” À thì dọn nhà bếp ấy mà, ấy chết trễ rồi tôi vào lớp đây.”Cô hấp tấp chạy vào thì bị kéo lại.
”Này cô nghĩ với bộ dạng mồ hôi đầm đìa, dơ vậy mà vào lớp à?” Hàn Minh lấy tay bịt mũi lại.
Mạn Châu tức giận nhìn Hàn Minh:“Chứ cậu muốn sao?”
”Về đi, tôi không muốn phải học cùng lớp với người không sạch sẽ.” Hàn Minh khiến cô tức muốn xì khói nhưng phải kiềm chế lại.
“...Được, tôi về.”Cô bỏ đi trong sự tức giận.
-----
Khi Mạn Châu đã ra khỏi trường thư ký hội học sinh nói với Hàn Minh:“Hội phó, có ai đi trễ không?”
”Không có ai đi trễ cả.”Hàn Minh trả lời.
”Hôm nay là lễ của trường nên kỉ luật nghiêm lắm nếu đi trễ chắc chắn bị phạt.” Thư ký nói.
-----
Về đến nhà cô lặp tức lấy quần áo chạy vào phòng tắm. Tắm sạch sẽ xongcũng đã hết giận, ngồi trong phòng khách xem ti vi nhiều giờ khiến côđói bụng. Cô lục tủ lạnh thì có chiếc bánh kem mà hôm qua cô mua để cảmơn Hàn Minh. Ăn hết bánh kem cô lại thèm ăn đồ ngọt, lúc trước cô cũngrất thích ăn đồ ngọt nhưng vì đắt nên cô đã không dám mua, còn bây giờcô có tiền trong người dù không là bao nhiêu nhưng quyết phải chi ra một số tiền để mua đồ ngọt ăn cho thoả thích.
Sau đó Mạn Châu quyếtđi mua một đống đồ ngọt về, lang thang trên đường, đi vào những tiệmbánh khiến cô rất phấn khích đi mãi đến chiều tối. Tay sách lỉnh khỉnhnhững hộp bánh, kẹo thì có một tiếng chuông vang lên từ điện thoại cô.
Do tay bận bịu nên cô phải mất một lúc sau mới bắt máy được:“Này, cô đang ở đâu? Về mau,sao cô phá nhà bếp của tôi lộn xộn lên hết vậy?”Mạn Châuchưa kịp nói một lời nào đã bị Hàn Minh la mắng.
”Tôi đang ở ngoài đường, sắp về rồi này tại cậu nói tôi làm cho quen với tôi mà.” Cô nhăn mặt nói.
”Tôi kêu cô quen với nhà bếp của tôi chứ không phải kêu cô thay đổi nhà bếpđể trở nên quen thuộc với cô, đồ ngu ngốc.”Hàn Minh mắng.
Cô rấttức giận khi nghe Hàn Minh chửi mình 'ngu ngốc' nhưng cô vẫn kiềm lạichỉ tắt máy không thèm trả lời lại anh ta. Cô nhiều khi cũng rất khâmphục bản thân mình vì sự kiềm chế cảm xúc của mình. Trước khi đến thếgiới này, từ nhỏ cô luôn phải nhường nhịn em mình, khi học đại học cô đi làm thêm cũng vẫn nhẫn nhịn khách hàng và ông chủ nên bây giờ cô khôngcãi lại Hàn Minh chắc có lẽ là điều bình thường.
Đang đi bộ vềnhà cô va quẹt với một người đàn ông làm rớt một đống bánh ngọt, ngườiđàn ông đó quay lại giựt chiếc túi sách của cô. Mạn Châu giằng co vớihắn nhưng sức cô lại không đủ nên hắn ta đã giựt được túi sách và cô lại bị té.
”Đứng lại...tên khốn..” Cô hét thật lớn, ngồi dậy nhanhchóng rượt theo hắn. Tên đó chạy rất nhanh cô rượt không kịp nên bèndùng giày của mình chọi hắn.
*Bốp*Chiếc giày trúng đầu tên giựttúi khiến hắn nằm bẹp dưới đường, cô nhanh chóng chạy lại chỗ tên đólấy túi sách và gọi cảnh sát nhưng cô mới mở máy hắn đã ngồi dậy bỏ chạy và còn lấy đi chiếc giày của cô. Mạn Châu ngỡ ngàng nhìn tên đó chạytrốn.
Đầu tóc đã rối, chân cứ cà nhắc đi một chiếc giày, tay sách những hộp bánh bị móp, quả thật bộ dạng cô thật đáng buồn cười nên khivừa mở cửa vào nhà Hàn Minh đã cười ha hả khi thấy cô rồi. Sức chịu đựng của cô đã đến đỉnh điểm *Bốp* cô đá thật mạnh vào chân của Hàn Minhkhiến anh phải quỵ xuống còn mình thì bỏ vào phòng. Hôm nay, cô mới ởvới Hàn Minh được có một ngày nhưng sao lại gặp nhiều chuyện bực mìnhđến thế và khiến cô lo lắng về cuộc sống sau này ở đây.
Ngỡ ngàng khi nhìn chiếc điện thoại cô lập tức chạy ra khỏi phòng với vẻ mặt khóhiểu nhìn Hàn Minh:“Này, sao anh phải dậy sớm đến thế? Còn tận 2 tiếng mới đi học mà?”
Hàn Minh thong thả ngồi xem tivi:“Tôi thích ăn sáng sớm.”
”Nếu ăn quá sớm cậu sẽ đói rất nhanh đấy.”Cô khuyên Hàn Minh.
”Vậy bây giờ cô có nấu bữa sáng cho tôi hay không?”Hàn Minh quay qua nhìn cô.
”Vậy thì tôi nấu theo ý cậu vậy.”Cô nhìn anh rồi vào bếp lục đục tìm đồ đạcđể nấu ăn. Cô chưa quen với vị trí để đồ ở đây nên loay hoay tận nửatiếng mới xong và làm bữa sáng cũng mất 15 phút.
Đem thức ăn đếnbàn cho anh, cô còn chưa kịp ngồi xuống thì anh nói:“Cô làm có mỗi móncơm cuộn trứng mà cũng lâu như vậy, tôi hết hứng ăn rồi.” Nói xong HànMinh lặp tức cầm cặp đứng dậy.
”Này, tại tôi chưa quen với nhà bếp ở đây thôi mà.” Cô cũng nhăn mặt mà nói.
”Vậy thì mau làm cho quen đi.” Hàn Minh trước khi ra khỏi cửa nói.
Cô khó chịu nói thầm:“ Tên đáng ghét.”Cô quay qua nhìn đồng hồ còn 1 tiếng nữa nên cô định ăn xong rồi ngủ thêm tí nhưng với thái độ của Hàn Minhlúc nãy thì cô đã tỉnh táo hoàn toàn:“Được vậy thì tôi sẽ làm cho nótrở nên quen thuộc với tôi.” Vừa nói cô vừa xắn tay áo lên và bước vàonhà bếp.
Dù Hàn Minh ở một mình nhưng chén,dĩa, dụng cụ làm bếprất đầy đủ nên cô phải hì hục trong nhà bếp hết 45 phút để thay đổi vịtrí để quen thuộc với cô. Xong việc thì cơ thể cô cũng đã thấm đẫm mồhôi nhưng lại sợ không kịp giờ nên đã không thay đồ mới mà đến trườngluôn.
*Reng* tiếng chuông trường vang lên cũng là lúc cô vừa vào trường,mồ hôi nhễ nhãi:“Vừa kịp nhỉ?” có ai đó hỏi cô.
“..Um, may thật vừa kịp.” Cô vẫn còn thở gấp và khi cô ngước mặt lên lại gặp ngay Hàn Minh: “ Hàn Minh...”
”Cô làm gì mà đến trễ thế?”Hàn Minh hỏi cô.
”À, tôi phải dọn dẹp đồ đạc ở nhà nên mới đến trễ.”Cô cười cười nhìn anh nói.
”Dọn dẹp?” Hàn Minh ngạc nhiên hỏi.
” À thì dọn nhà bếp ấy mà, ấy chết trễ rồi tôi vào lớp đây.”Cô hấp tấp chạy vào thì bị kéo lại.
”Này cô nghĩ với bộ dạng mồ hôi đầm đìa, dơ vậy mà vào lớp à?” Hàn Minh lấy tay bịt mũi lại.
Mạn Châu tức giận nhìn Hàn Minh:“Chứ cậu muốn sao?”
”Về đi, tôi không muốn phải học cùng lớp với người không sạch sẽ.” Hàn Minh khiến cô tức muốn xì khói nhưng phải kiềm chế lại.
“...Được, tôi về.”Cô bỏ đi trong sự tức giận.
-----
Khi Mạn Châu đã ra khỏi trường thư ký hội học sinh nói với Hàn Minh:“Hội phó, có ai đi trễ không?”
”Không có ai đi trễ cả.”Hàn Minh trả lời.
”Hôm nay là lễ của trường nên kỉ luật nghiêm lắm nếu đi trễ chắc chắn bị phạt.” Thư ký nói.
-----
Về đến nhà cô lặp tức lấy quần áo chạy vào phòng tắm. Tắm sạch sẽ xongcũng đã hết giận, ngồi trong phòng khách xem ti vi nhiều giờ khiến côđói bụng. Cô lục tủ lạnh thì có chiếc bánh kem mà hôm qua cô mua để cảmơn Hàn Minh. Ăn hết bánh kem cô lại thèm ăn đồ ngọt, lúc trước cô cũngrất thích ăn đồ ngọt nhưng vì đắt nên cô đã không dám mua, còn bây giờcô có tiền trong người dù không là bao nhiêu nhưng quyết phải chi ra một số tiền để mua đồ ngọt ăn cho thoả thích.
Sau đó Mạn Châu quyếtđi mua một đống đồ ngọt về, lang thang trên đường, đi vào những tiệmbánh khiến cô rất phấn khích đi mãi đến chiều tối. Tay sách lỉnh khỉnhnhững hộp bánh, kẹo thì có một tiếng chuông vang lên từ điện thoại cô.
Do tay bận bịu nên cô phải mất một lúc sau mới bắt máy được:“Này, cô đang ở đâu? Về mau,sao cô phá nhà bếp của tôi lộn xộn lên hết vậy?”Mạn Châuchưa kịp nói một lời nào đã bị Hàn Minh la mắng.
”Tôi đang ở ngoài đường, sắp về rồi này tại cậu nói tôi làm cho quen với tôi mà.” Cô nhăn mặt nói.
”Tôi kêu cô quen với nhà bếp của tôi chứ không phải kêu cô thay đổi nhà bếpđể trở nên quen thuộc với cô, đồ ngu ngốc.”Hàn Minh mắng.
Cô rấttức giận khi nghe Hàn Minh chửi mình 'ngu ngốc' nhưng cô vẫn kiềm lạichỉ tắt máy không thèm trả lời lại anh ta. Cô nhiều khi cũng rất khâmphục bản thân mình vì sự kiềm chế cảm xúc của mình. Trước khi đến thếgiới này, từ nhỏ cô luôn phải nhường nhịn em mình, khi học đại học cô đi làm thêm cũng vẫn nhẫn nhịn khách hàng và ông chủ nên bây giờ cô khôngcãi lại Hàn Minh chắc có lẽ là điều bình thường.
Đang đi bộ vềnhà cô va quẹt với một người đàn ông làm rớt một đống bánh ngọt, ngườiđàn ông đó quay lại giựt chiếc túi sách của cô. Mạn Châu giằng co vớihắn nhưng sức cô lại không đủ nên hắn ta đã giựt được túi sách và cô lại bị té.
”Đứng lại...tên khốn..” Cô hét thật lớn, ngồi dậy nhanhchóng rượt theo hắn. Tên đó chạy rất nhanh cô rượt không kịp nên bèndùng giày của mình chọi hắn.
*Bốp*Chiếc giày trúng đầu tên giựttúi khiến hắn nằm bẹp dưới đường, cô nhanh chóng chạy lại chỗ tên đólấy túi sách và gọi cảnh sát nhưng cô mới mở máy hắn đã ngồi dậy bỏ chạy và còn lấy đi chiếc giày của cô. Mạn Châu ngỡ ngàng nhìn tên đó chạytrốn.
Đầu tóc đã rối, chân cứ cà nhắc đi một chiếc giày, tay sách những hộp bánh bị móp, quả thật bộ dạng cô thật đáng buồn cười nên khivừa mở cửa vào nhà Hàn Minh đã cười ha hả khi thấy cô rồi. Sức chịu đựng của cô đã đến đỉnh điểm *Bốp* cô đá thật mạnh vào chân của Hàn Minhkhiến anh phải quỵ xuống còn mình thì bỏ vào phòng. Hôm nay, cô mới ởvới Hàn Minh được có một ngày nhưng sao lại gặp nhiều chuyện bực mìnhđến thế và khiến cô lo lắng về cuộc sống sau này ở đây.