Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Niên Đại Văn [Thập Niên 70]

Chương 39




Editor: TulaBachu1316



Những căn nhà tầng này rất khí phái, mỗi nhà đều trồng không ít cây, mặc dù đang là mùa đông, nhưng vẫn có rất nhiều cây xanh, trông rất trong lành.



Nhà Đường Tự Lập là căn thứ 3 phía bên tay trái, Tạ Bạch Lộ tìm đến trước cửa, phát hiện cổng đã khóa, chắc trong nhà không có người.



Đường Tự Lập hôm qua đã nói cha anh không ở nhà, trong sách đại khái có nhắc tới nghề nghiệp của mẹ anh, nhưng Tạ Bạch Lộ sớm đã quên mất rồi, dẫu sao anh cũng không phải nhân vật chính.



Tạ Bạch Lộ yên tĩnh đứng đợi một lát trước cổng, Đường Tự Lập đã chạy xe đạp về.



Lúc anh nhìn thấy Tạ Bạch Lộ, mắt hơi khựng lại, sau đó mới nộ ra gương mặt tươi cười, cất cao giọng nói: “Sao đến sớm vậy?”



“Đến muộn không tốt.” Tạ Bạch Lộ cũng cười, đây chính là thư viện cá nhân sau này của cô, nhất định không thể đắc tội.



Đường Tự Lập mở khóa cổng, kéo cửa cổng ra rồi mời Tạ Bạch Lộ vào, sau đó vừa định đẩy xe đạp vào, liền nhìn thấy sân nhà bên cạnh có một cậu bé 3 4 tuổi chạy qua, cách một hàng rào sắt kêu đói.




Đường Tự Lập sắc mặt hơi động, anh nói: “Thím họ của em đâu?”



Cậu bé lắc lắc đầu, “Em không biết, anh, em đói.”



“Biết rồi, em đợi anh một chút.” Đường Lập Nghiệp dựng xe dựa vào gốc cây trong sân nhà mình, sau đó nói với Tạ Bạch Lộ: “Đợi tôi một chút.”



“Được.” Tạ Bạch Lộ tò mò đi theo anh qua trước sân nhà cậu bé kia.




Cổng cũng khóa rồi, Đường Tự Lập nói qua hàng rào với cậu bé: “Tiểu Thạch Đầu, anh lấy bánh quy cho em ăn trước, rồi anh đi nhà ăn lấy cơm cho em, có được không?”



Tiểu Thạch Đầu cắn ngón tay gật gật đầu, cười lộ ra lúm đồng tiền: “Vâng ạ.”



Đường Tự Lập lúc này mới đưa Tạ Bạch Lộ về lại sân nhà mình, đợi mở cổng đi vào rồi anh mới nói: “Người chăm sóc Tiểu Thạch Đầu đó không biết là đi đâu rồi, đã trưa rồi, tôi lấy chút bánh quy cho Tiểu Thạch Đầu, sau đó đưa cô đến nhà ăn ăn cơm.”




Tạ Bạch Lộ nói: “Tôi không cần đâu, tôi không đem theo phiếu lương thực.”



“Tôi mời cô.” Đường Tự Lập cười rất ôn hòa, ánh mắt nhìn Tạ Bạch Lộ sáng lấp lánh: “Không cần phải xa cách với tôi như vậy.”



Lời nói này khiến trong lòng Tạ Bạch Lộ nhảy lên---anh đây là có ý gì chứ?



Đường Tự Lập lấy ra hộp bánh quy trong tủ ở phòng khách tầng 1, mở ra xem một chút, thấy không còn nhiều, liền cầm hộp đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Cô ngồi một chút, tôi lập tức quay lại rót nước cho cô.”



“Tôi tự rót nước được rồi, anh cứ bận việc mình đi.”



Đường Tự Lập cười: “Được, bình nước nóng ở trong bếp, cốc thì ở đây, cô tự mình làm nhé, tôi đi nói mấy câu với Tiểu Thạch Đầu.”



Sau khi Đường Tự Lập đi ra, Tạ Bạch Lộ vào nhà bếp xem một chút, rót cho mình cốc nước.