Xuyên Thành Nữ Phụ H Văn

Chương 4: Hoàn




8.



Mơ hồ tỉnh lại, tay chạm vào một vật mềm mại, tôi trực tiếp duỗi tay cầm lấy, lật người áp mặt qua đó, “Mẹ ơi, con muốn uống nước.”



Tay của mẹ sao lại có hơi to nhỉ?



Tôi mở mắt ra, giọng nói mát lạnh của người đàn ông truyền tới: “Em buông ra, tôi mới có thể lấy nước cho em.”



“Oh voãi!” Tôi lật người lăn ra xa, đè lên tay trái, tôi kêu lên đau đớn, ký ức trở về tối hôm qua.



Tôi chủ động ôm Tần Thâm, ôm mấy giây liền, sau đó anh ấy ngất.



Anh ấy có hắc hóa không vậy?



Khuôn mặt đang vùi vào đệm giường của tôi di chuyển, đang chuẩn bị nhìn lén thì một cánh tay vươn tới, nâng gáy tôi lên, tôi cứ như vậy mà ngồi dậy.



“Tay của em bong gân rồi, đầu gối cũng bị thương, phải cẩn thận một chút.” Anh ấy đứng dậy rót một ly nước ấm.



Tôi nhận lấy, vừa uống vừa quan sát anh ấy.



Tối qua bị thương nghiêm trọng như vậy, thế mà không cần nằm đấy, cơ thể này đúng là tốt thật.



“Thẩm Thu Thu, có phải em thích tôi hay không?”



“Khụ khụ khụ.” Câu nói đột nhiên xuất hiện khiến tôi sặc nước, không nhịn được mà ho sù sụ, “Tôi bị đin sao? Sao có thể thích anh chứ?”



Tôi không thèm thích người đàn ông trong lòng còn nhớ nhung người khác đâu.



Biểu cảm của Tần Thâm thối như thường ngày, tôi không quá để ý mà nhanh chóng đăng ký xuất viện.



Mẹ không cho tôi làm việc, tôi hoàn toàn tập trung vào việc thi nghiên cứu sinh.



Đời trước tôi đã thi được, đời này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng thi đỗ.



Tần Thâm miệng cứng tim mềm, lén lút đưa mẹ tôi đến viện kiểm tra. Chuyên gia tim mạch nói chỉ cần điều dưỡng tốt, giữ cho tâm tình vui vẻ là được, không cần phải quá lo lắng.



Kê rất nhiều phương thuốc đắt tiền, đây không phải số tiền mà hiện tại chúng tôi có thể chỉ trả, mà toàn bộ đều là tiền của Tần Thâm.



Tôi lấy quyển sổ nhỏ ghi các khoản lại.



Có người bầu bạn, trong lòng mẹ vô cùng vui vẻ, tôi cũng vui vẻ theo.



Mẹ vẫn luôn làm mối chúng tôi với nhau, nhưng tôi thì cứ trốn tránh Tần Thăm, tôi sợ không khống chế nổi con tim mình.



Trong thời gian học nghiên cứu sinh, vận đào hoa của tôi nở rộ, thậm chí có một đàn anh còn tổ chức buổi tỏ tình long trọng.



Tôi từ chối, nói với đối phương rằng tôi có người mình thích rồi.



Lo đối phương mất mặt, tôi nhận lấy hoa.



Đêm tối, tôi làm thí nghiệm một mình, thẳng đến mười giờ tối mới rời khỏi phòng thí nghiệm.



Nhìn thấy bóng đen dưới ánh đèn đường, tôi bị dọa đến suýt nữa hét lên: “Tần Thâm?”



Tần Thâm từ từ đến gần, tôi nhìn rõ khuôn mặt của anh ấy, trông thối đến nỗi như người ta nợ anh ấy mấy tỷ vậy.



Anh ấy nhấc điện thoại lên, trên màn hình đang chiếu màn tỏ tình của đàn anh.



“Em đồng ý rồi sao?” Ngữ khí khi chất vấn của anh ấy rắn chắc, tôi ngửi thấy mùi giấm nhưng không dám chắc chắn.



“Tôi đã hai mươi tư tuổi rồi, không nên yêu đương hay sao?” Không ai biết rằng khi nói lời này, tôi rất căng thẳng.



Tần Thâm buông thõng tay xuống, tiến gần thêm một bước, nhìn tôi mà hỏi: “Thẩm Thu Thu, tại sao em cho rằng tôi thích Hứa Dao?”



Thì tác giả viết như thế mà.



Tôi không thể nói cho anh ấy biết, chúng ta đều là nhân vật trong sách được.



Nhưng trong sách hình như cũng không nói rõ ràng là Tần Thâm thích Hứa Dao, hơn nữa có một nửa độc giả cho rằng Tần Thâm coi Hứa Dao như em gái.



Tôi mím môi: “Vậy anh… thích cô ấy không?”



Tần Thâm không hề trả lời câu hỏi của tôi, anh ấy cúi người lại gần, đến khi hai chóp mũi chạm nhau mới dừng lại: “Em không nhận ra tôi thích ai sao?”



“Thẩm Thu Thu, tôi thích em, từ trước đến giờ tôi chưa từng thích Hứa Dao, tôi bảo vệ cô ấy là vì dì Hứa từng giúp tôi, trước khi em xuất hiện, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để cô độc cả đời rồi.”



“Tôi biết có thể em không thuộc về thế giới này, tôi lo rằng em sẽ rời đi, đến lúc đó chỉ còn lại một mình tôi, cho nên tôi vẫn luôn nhẫn nhịn.”



“Nhưng nhìn thấy em nhận lấy hoa của người đàn ông khác, nghĩ đến việc em sẽ cùng người khác ôm ấp nắm tay, tôi đố kỵ đến phát .”



“Thẩm Thu Thu, em quan tâm đ ến dì Hứa như thế, nên sẽ không rời đi có phải không? Nếu như không rời đi, vậy có thể ở bên cạnh tôi được không? Em muốn gì tôi cũng có thể cho em.”



Tôi có thể phát hiện ra rằng Tần Thâm đối xử khác biệt với tôi, nhưng tôi sợ đó là cách anh ấy trả ơn mẹ tôi.



Nguyên nhân anh ấy chần chừ vậy mà lại vì đã đoán ra thân phận của tôi.



Anh ấy không thích Hứa Dao.



Anh ấy thích tôi.



Trong lòng ngọt lịm, tôi từ từ kiễng chân lên, quàng tay lên cổ anh ấy: “Chỉ cần không ai đuổi em, vậy thì em sẽ không rời đi. Tần Thâm, chúng ta yêu nhau nhé!”



9.




Tôi và Hứa Dao đã sớm thêm wechat của nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện.



Cô ấy nhắn tin hỏi tôi đã thật sự hẹn hò với Tần Thâm chưa, tôi mới biết cô ấy thực tập ở công ty Tần Thâm.



Hứa Dao nói cho tôi biết, Tần Thâm phát hồng bao cho các phòng trong công ty, nói cho tất cả mọi người biết anh ấy là bạn trai của tôi.



Hễ có ai chúc mừng tôi và anh ấy, anh ấy đều tăng lương.



Đối với hành vi ấu trĩ của Tần Thâm, tôi cảm thấy bất lực và buồn cười, nhưng trong lòng lại rất là vui.



Buổi sáng thứ bảy, tôi xử lý hết việc trong tay, nghiêng đầu nói với mọi người: “Tôi đi trước đây.”



“Là chuyện gì khiến cho *Quyển Vương chủ động nghỉ phép vậy?”



*卷王 - Quyển Vương: Ví dụ có mười người tranh nhau một vị trí, ai cũng làm việc chăm chỉ, kết quả là ai cũng rất mệt mỏi nhưng chỉ có một người được nhận, người được thừa nhận này được gọi là "Quyển Vương", tức là người chiến thắng.



“Đàn chị, chị muốn đi hẹn hò sao?”



“Ừm.” Tôi mỉm cười gật đầu, “Đi chơi với bạn trai.”



Mọi người ồ ạt hóng hớt, nhưng tôi trực tiếp chạy đi.



Tôi và Tần Thâm cùng nhau đi ăn, sau đi đi xem phim.



Anh ấy cứ nhìn chằm chằm tôi, khiến cho cả cơ thể tôi đều không tự nhiên, chỉ có thể nhỏ giọng mà nhắc nhở anh ấy: “Anh có thể xem phim, đừng nhìn em được không?”



“Nhưng mà em đẹp hơn phim.”



Tôi sáp gần hôn lên mặt anh ấy, “Anh xem phim đi, nghe lời.”



“Ồ.” Tần Thâm vui vẻ mà nhìn màn hình, nụ cười trên khóe môi không sao dừng lại được.



Tôi cũng cười, đang chuẩn bị quay đầu anh ấy lại đột nhiên nghiêng đầu hôn tôi. nắm lấy tay tôi mà ngắm nghía.



Buổi tối, tôi chuẩn bị về trường, anh ấy lại lôi kéo tôi không cho đi, nói rằng mình đã mua nhà ở gần trường, có hai phòng, có thể đến ở.



Tôi không khỏi cảm khái, không ngờ rằng người được gọi là nam phụ điên ở trong sách, khi yêu đương lại dính người đến như vậy.



Tôi biết anh ấy vẫn luôn cô đơn, cho nên do dự không lâu thì đã đồng ý rồi.



Đèn được mở lên, tôi nhìn thấy phòng khách màu phấn hồng.



Cánh hoa, bóng bay, ruy băng,... phòng khách được trang trí rất đẹp, trên đất còn có một hình trái tim rất lớn.



Tần Thâm nói, lúc trước anh ấy tỏ tình quá qua loa, hiện giờ mới là chính thức.




Tôi không nhịn được mà bật cười, ôm lấy anh ấy rồi hôn mấy cái liền: “Tần Thâm, em thích anh quá.”



Tối hôm đó, tôi và Tần Thâm chung chăn chung gối.



Chúng tôi nằm cạnh nhau, mười ngón tay dưới chăn nắm chặt, tôi và anh ấy nói với nhau rất nhiều điều, nói về cuộc sống trước kia của tôi, nói cho anh ấy biết thế giới này là một cuốn tiểu thuyết.



Anh ấy nói thật may mắn khi ngày đó anh ấy ở cách vách, nếu không bộ dạng oó của tôi sẽ bị người khác nhìn thấy.



Đại khái là bầu không khí quá ám muội, hoặc là do tiết ra quá nhiều dopamine (*hormone hạnh phúc).



Tôi dịch qua đó, chủ động dán lên môi Tần Thâm, cọ xát kỹ càng.



Eo cứng ngắt trong nháy mắt, tôi đụng vào vật hư hỏng của anh ấy.



Tần Thâm đảo khách thành chủ, cạy răng của tôi ra, dịu dàng mà tiến vào, dần dần trầm luân.



Tôi muốn tiến thêm một bước, nhưng Tần Thâm dừng lại rồi. Anh ấy nói mình chưa chuẩn bị gì cả, không cẩn thận sẽ làm tôi bị thương, thế là bèn đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.



10.



Hứa Dao kết hôn có mời tôi làm phù dâu, tôi nghĩ nghĩ thì cuối cùng vẫn từ chối, dùng thân phận bình thường tham dự hôn lễ của cô ấy.



Mấy năm nay tôi đã trả lại không ít tiền cho nhà họ Thẩm, bọn họ lại chưa từng chủ động hỏi tình hình của tôi, tôi cũng không hề nhắc đến.



Nhìn thấy tôi, sắc mặt Thẩm Ngôn có hơi khó coi: “Thẩm Thu Thu, Dao Dao sắp kết hôn rồi, cô đừng…”



Tần Thâm mặc bộ tây trang đi tới nắm tay tôi, Thẩm Ngôn khựng người lại, không nói nên lời nữa.



“Anh Thẩm, tôi là bạn trai của Thu Thu, có gì bất mãn có thể nói với tôi.”



Ba mẹ Thẩm nhìn nhau một cái, cả ba người đều không ngờ tôi và Tần Thâm sẽ ở bên nhau.



Ông Tần chống một cây gậy đi tới, Tần Thâm thấp giọng gọi ông nội, tôi mỉm cười rồi cũng gọi theo.



Ông Tần còn chưa nói gì, Thẩm Ngôn đã không nhịn nổi rồi, “Thẩm Thu Thu, cô tốt nghiệp hai chuyên ngành tầm thường, sao có thể xứng với giám đốc Tần.”



“Ông Tần, ngài đừng tranh luận với Thẩm Thu Thu, cô ta…”



Ông cụ ho nhẹ một tiếng, đánh gãy lời của Thẩm Ngôn: “Thu Thu là thạc sĩ Thanh Hoa, nghiên cứu viên cấp quốc gia, là Tần Thâm nhà tôi không xứng với Thu Thu.”



“Gì cơ?” Thẩm Ngôn không dám tin, “Thạc sĩ Thanh Hoa? Nghiên cứu viên? Sao có thể chứ?”



“Chú ý tin tức một chút, biết được những chuyện này không khó đâu.” Ông Tần lười phản ứng với anh ta mà kéo chúng tôi lại, hỏi bao giờ chúng tôi kết hôn.



Tần Thâm rất giống ông Tần, cả hai đều không giỏi nói lời quan tâm, không thể hiện tình cảm với đối phương ra ngoài. Qua bao nhiêu năm tôi nỗ lực, quan hệ giữa hai người đã được kéo lại gần rất nhiều.




Mẹ mặc lễ phục xuất hiện, tôi ôm cánh tay mẹ làm nũng.



Trong lúc oó, không ít người chủ động đến hỏi thăm tôi, tôi đều thân thiện đáp lại.



Ba người nhà họ Thẩm đứng cách đó không xa, tôi thấy được sự phức tạp trong mắt bọn họ nhưng không hề để tâm.



Bọn họ có cô con gái ngoan ngoãn Hứa Dao.



Mà mẹ thì có tôi.



tôi có Tần Thâm.



Cuộc sống tươi đẹp của chúng tôi vẫn còn ở phía sau.



………



Phiên ngoại - góc nhìn của Tần Thâm.



Biết được chuyện Thẩm Thu Thu hạ dược Lục Tranh, tôi đặt phòng cách vách chuẩn bị xem kịch.



Nghe thấy động tĩnh ở ban công, tôi hiếu kỳ ra ngoài xem thì bị Thẩm Thu Thu bổ nhào vào.



Cô ấy lại còn đánh ngất tôi, thật muốn xử cô ấy.



Đụng phải ở bệnh viện, Thẩm Thu Thu bảo tôi đập vào đầu cô ấy.



Người phụ nữ kỳ quái này.



Thẩm Thu Thu ôm dì Hứa mà khóc, ánh mắt của cô ấy rất bi thương, giống như gặp lại người thân đã lâu ngày không gặp vậy.



Hoàn toàn không giống Thẩm Thu Thu kiêu căng ngang ngược trong ấn tượng, hiện tại cô ấy có chút dễ thương.



Cô ấy nói khi tôi bị bắt nạt là nhờ có dì Hứa giúp tôi, sao cô ấy biết được chứ?



Tôi cố ý nói cô ấy không phải Thẩm Thu Thu, cô ấy hoang mang.



Quả nhiên cô ấy không phải Thẩm Thu Thu, vậy cô ấy là ai?



Dì Hứa nói cô ấy đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh hóa học, đây là chuyên ngành lúc trước của cô ấy sao?



Cô ấy làm việc rất nghiêm túc, cười với những vị khách thật ngọt ngào.



Cô ấy đánh nhau với tên côn đồ, may mà tôi ở đó, đánh cho ba tên ngu ngốc một trận.



Vậy mà cô ấy lại nói cô gái mà tôi yêu là Hứa Dao, sao cô ấy lại cho là như vậy chứ?



Vốn đã ngốc, mắt lại còn mờ.



Cô ấy hôn tôi, đôi môi thật mềm, tôi liền hôn lại.



Chúng tôi hôn nhau bốn lần, nhưng mà cô ấy lại giận.



Ngày ngày tôi đều chạy tới quán ăn, nhưng cô ấy đều không để ý đến tôi, chỉ cười ngọt ngào với những vị khách khác.



Thật muốn nhốt cô ấy lại, chỉ cho cô ấy cười với một mình tôi.



Dường như tôi thích cô ấy rồi.



Tôi bị tính kế, kẻ thù muốn đẩy tôi từ trên tầng thượng xuống.



Tôi từng nghĩ trợ lý sẽ mang người đến, cảnh sát cũng sẽ đến, nhưng không ngờ rằng người đến lại là Thẩm Thu Thu.



Cô ấy liều cứu tôi, chắc chắn là thích tôi,



Tôi qua mất dì Hứa mà đưa cô ấy về nhà, cô ấy tỉnh lại thì có thể nhìn thấy tôi đầu tiên.



Tôi hỏi cô ấy có phải thích tôi không, cô ấy nói: “Tôi bị đin sao? Sao có thể thích anh chứ?”



Được lắm.



Cô ấy thi nghiên cứu sinh, tôi không thể làm phiền.



Cô ấy thi đỗ rồi, có phải là sẽ không rời đi không.



Nhưng cô ấy không chủ động liên lạc với tôi, dường như là không thích tôi.



Cô ấy thật đào hoa, có nhiều người theo đuổi, thật muốn hủy bọn họ.



Lướt đến một video, có một đàn anh tỏ tình, cô ấy nhận hoa rồi.



Tôi bóp vỡ cốc nước, lập tức mua vé máy bay rồi chạy đến trường của cô ấy.



Đứng dưới cây, tôi suy nghĩ rất lâu, quyết định hỏi rõ ràng, muốn có một cơ hội.



Cô ấy thích tôi, cũng đã hẹn hò với tôi rồi.



Tôi sẽ không phải một mình nữa.



Tôi phải đối xử với Thu Thu thật tốt thật tốt, để cô ấy không bao giờ rời xa tôi.