Mạc Yến đi thẳng tới một nơi được gọi là Bạch Trùng Lâu. Bước chân thong thả lên lầu trên, vào trong một căn phòng dường như đã quen thuộc trước đó. Hắn từ từ thả lưng ngồi xuống một chỗ ghế gỗ trong phòng. Một lát sau khi hắn ngồi đó thì từ bên ngoài, một người nào đó đẩy cửa bước vào.
Người tiến vào là một nam nhân dáng người cao ráo, ôn nhu nho nhã, cầm trên tay một chiếc quạt giấy vẽ hình họa tiết tre trúc, vẻ mặt ung dung nhàn hạ phe phẩy quạt bước tới ngồi tại chỗ đối diện Mạc Yến.
Nam nhân khuôn mặt như thư sinh, ôn tri lễ độ, hàng lông mày rậm, gương mặt hài hòa, mỹ mạo, gò má cao thoát tục, cùng với sống mũi cao vừa phải. Cặp mắt đào hoa nhìn tới người phía đối diện mà khẽ khàng lên tiếng.
" Mạc thiếu gia sao hôm nay lại tới Lâu của ta sớm như vậy? Vừa hay ta đã thu được chút tin tức về người huynh muốn điều tra. Có muốn nghe không? ".
Mạc Yến nhìn tới nam nhân một thân lục y pha chút xám khói trước mặt, khuôn mặt điềm nhiên không một tia gợn sóng. Cặp mắt hẹp khẽ nheo lại, nhàn nhạt hỏi.
" Nhanh như vậy đã có thông tin? ".
Nam nhân kia từ tốn cười khẽ đáp lại.
" Tất nhiên rồi. Ông chủ Bạch Trùng Lâu như ta mà ra tay thì không có tin tức gì là ta không moi ra được. Trong ngoài kinh thành này muốn bao nhiêu tin tức, bất kể là về người nào đi chăng nữa, chỉ cần Bạch Trùng Lâu ra tay thì danh tính của ai cũng đều bày ra trước mắt. Chỉ là...như quy định ở đây. Muốn biết tin tức gì thì cứ đưa ngân phiếu hai vạn lượng đây đã! ".
Bạc Yến nghe cách nói chuyện của tên này tựa như đã quá quen. Không muốn nói nhiều với hắn liền lấy ra từ trong y phục cất giấu một sấp ngân phiếu hai vạn lượng đưa cho hắn.
" Nói đi! ". Bạc Yến thấp giọng lên tiếng.
Bạch Ôn Thần vừa nhìn thấy ngân phiếu thì vui vẻ cầm lấy. Xong liền quay ra nhìn Bạc Yến mà phe phẩy quạt trên tay.
" Cô nương kia là đích nữ phủ Thái Phó- Trịnh Thu Yên ".
" Đã biết ".
Chỉ thấy Bạc Yến tựa như không có ngạc nhiên, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Bạch Ôn Thần lại khẽ nói tiếp.
" Nghe nói đích nữ Trịnh gia này từ nhỏ đã được nuông chiều. Trong phủ trên dưới chỉ có một caca và một đệ đệ, cho nên rất được chiều chuộng. Tâm tính cũng là từ đây mà sinh ra ương ngạnh, ngang bướng. Nhưng theo ta thấy, vị cô nương này còn thú vị hơn lời đồn đó! ".
Bạc Yến không để tâm về tính cách của Trịnh Thu Yên. Chỉ là nghe thấy tên Bạch Ôn Thần này nói lại có vẻ như còn có điều khiến hắn tò mò. Hắn đem cặp mắt liếc khẽ Bạch Ôn Thần mà hỏi.
" Thú vị? Là thú vị như nào? ".
Bạch Ôn Thần nhớ lại cảnh tượng mấy khắc trước bắt gặp cô trèo qua tường Trịnh phủ trốn ra ngoài, cánh môi không tự chủ được khẽ dương lên.
" Chính là tính cách có chút nghịch ngợm, lại rất đáng yêu! Ta hôm nay lần đầu bắt gặp một nữ tử dám bạo gan trèo tường nhà mình để trốn ra ngoài đó! Cô tiểu thư Trịnh gia này đúng là thật thú vị! Ta có vẻ như sinh ra hứng thú với cô ấy rồi! ".
Bạc Yến không quan tâm thái độ của Bạch Ôn Thần. Hắn chỉ lẳng lặng nói một câu.
" Ta muốn cô ấy ".
Bạch Ôn Thần nghe được câu nói này súy chút liền ho sặc. Hắn đem hai mắt trợn trừng quay sang nhìn vị bằng hữu quen biết lâu năm này mà tựa như không tin nổi. Sững sờ một hồi mới ngập ngừng dò hỏi.
" Huynh...không phải là muốn đem cô ấy thành thế thân cho Tô Dung Dung đó chứ? Ta đã nhìn thoáng qua dung mạo của Trịnh Thu Yên. Kì thực là giống Tô Dung Dung kia đến bảy phần. Nhưng cũng không thể vì thế mà trêu đùa tình cảm nữ nhi người ta! ".
Bạch Ôn Thần còn lạ gì tính khí Bạc Yến nữa đâu. Làm bằng hữu với hắn quen biết bao nhiêu năm, cũng xem như huynh đệ tốt.
Hắn càng là biết trong lòng Bạc Yến này vẫn nhớ mãi không quên được bạch nguyệt quang thứ nữ phủ Tô gia, Tô Dung Dung kia. Nhưng giờ Tô Dung Dung dẫu sao cũng đã thành tẩu tẩu của hắn. Phận chị dâu em chồng há có thể còn chút dư tình nào?
Tô Dung Dung đã gả vào Bạc phủ được hơn nửa năm. Ngày đó Bạc Yến cùng cha là Bạc Quốc công trở về đã không nhịn được muốn chạy tới hỏi cưới Tô Dung Dung. Nào ngờ nhận lại lại là tin người thương đã trở thành chị dâu của mình.
Lúc đó Bạc Yến đã rất sốc. Ngày ngày chỉ biết tìm tới rượu mà giải sầu.
Thế nào mấy ngày trước đi trên phố lại bắt gặp một cô nương có dung mạo giống tới bảy phần Tô Dung Dung. Không nghĩ nhiều liền bày ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Còn nhờ hắn- Bạch Ôn Thần đi điều tra thông tin của người ta nữa.
Bạch Ôn Thần nhìn Bạc Yến hai mắt lạc lõng, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Chỉ biết khẽ lắc đầu thở dài một hơi. Có ý muốn khuyên bảo vị bằng hữu chấp mê bất ngộ này của mình.
" Ta nói huynh đó! Đừng có lôi người khác vào câu chuyện của huynh. Huynh không thể đối xử bất công với cô nương người ta được đâu! ".
" Không liên quan tới huynh! Ta muốn làm gì là chuyện của ta! ".
Bạc Yên ngược lại không nghe lời khuyên bảo của Bạch Ôn Thần. Mạnh miệng phản lại lời vị huynh đệ có lòng tốt nhắc nhở.
Chỉ thấy đôi mắt hắn đỏ ngàu, ý định đã quyết. Hắn là muốn đích nữ phủ Thái Phó Trịnh Thu Yên kia! Muốn đem cô làm thế thân cho người mà hắn yêu nhưng không có được.
Cho dù là không phải Dung nhi của hắn. Nhưng có dung mạo tương tự cũng đã thỏa mãn lấp đi nỗi mất mát của hắn rồi!
Bạch Ôn Thần ngồi lặng đối diện một Bạc Yến vì yêu mà điên đến mất não rồi! Hắn chỉ biết khẽ lắc đầu thầm than thở.
Haizz! Bạc Yến ơi là Bạc Yến. Lừa gạt tình cảm nữ nhi người ta không có kết cục đẹp đâu! Sớm muộn cũng bị nghiệp quật cho mà xem!