Thu Yên cảm giác nếu bản thân còn tiếp tục ở lại trong phòng cùng một chỗ với Tô Dung Dung, khẳng định bản thân sẽ bị nghẹt chết mất. Cái không khí trong phòng này thật khiến cho người ta phải khó chịu.
Nhất là khi nữ chính Tô Dung Dung này lại còn trưng ra cái bộ mặt lạnh như băng với cô nữa chứ! Vẫn là không thể ở chung chỗ với Tô Dung Dung cho nên Thu Yên quyết định ra ngoài đi dạo.
Thiết kế của chiếc thuyền này quả thực rất đặc biệt. Các phòng xếp không đồng đều nhau, kết cấu phức tạp. Thật giống như một mê cung trận trên thuyền vậy. Khiến cho Thu Yên đi lung tung thế nào lại đi lạc tới một dãy phòng cuối thuyền. Khi cô còn đang loay hoay quay ngang quay ngửa tìm đường trở về phòng, ánh mắt chợt xẹt qua khe cửa phòng nọ nhìn thấy một thân nam tử nửa trên trần trụi đang quay lưng về phía cô.
Nhìn từ đằng sau tấm lưng trần của nam nhân với thân hình săn chắc, cao lớn vạm vỡ. Thu Yên hai mắt mở to hết cỡ, ngây người đứng dại ra tại chỗ. Chính là lần đầu nhìn thấy thân thể cường tráng của nam nhân, không thể không nói vô cùng vô cùng hoàn hảo.
Nội tâm Thu Yên lúc này loạn xoạn hết cả lên. Trong đầu dây thần kinh căng hết cỡ như pháo hoa sắp nổ tung.
Cô chỉ muốn nói: Cái thân hình này cũng quá là cực phẩm rồi!
Nam nhân trong phòng lúc này nghiêng khuôn mặt góc cạnh của hẳn sang một bên, đuôi mắt sắc bén giảo hoạt.
Thu Yên trong nháy mắt não bộ như muốn nổ tung.
" Sao...sao lại là hắn?".
Nữ nhân đứng ngốc tại chỗ lẩm bẩm. Nam nhân trong phòng như phát giác ra có người đang nhìn trộm hắn. Hắn ngay lập tức quay người lại, qua khe cửa khép hờ hắn nhìn thấy khuôn mặt ngây dại bơ phờ của nữ nhân từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn trộm hắn.
Không biết có phải là do gặp ảo giác hay không mà Thu Yên nhìn thấy hình như hắn vừa mới nhếch mép, nở một nụ cười tà mị với cô.
Nam nhân kia đi tới gần cửa, vươn tay mở toang cửa ra. Thu Yên chẳng hiểu sao giờ phút này lại chỉ biết đứng ngốc tại chỗ, rõ ràng vừa rồi cô có thể nhân cơ hội hắn mở cửa mà bỏ chạy. Nhưng thế quái nào chân lại cứng đờ ra như thể dính chặt vào sàn vậy.
Tần Diệp đứng ở trong phòng, cách một bước chân là có thể bước ra ngoài. Lúc này hắn thân trên trần trụi không mặc gì, để lộ cơ bụng săn chắc của đấng nam nhân thường xuyên tập võ. Thân dưới hắn mặc một chiếc quần ngủ màu trắng xuông. Hiện tại trông hắn vô cùng quyến rũ, mê hoặc chúng sinh.
Hắn nhìn tới Thu Yên còn đang đứng ngây ngốc, cười cợt một tiếng, đem gương mặt yêu nghiệt vốn có câu môi, vươn bàn tay rắn chắc kéo lấy tay Thu Yên chỉ cách hắn một gang tấc vào trong phòng. Còn tiện tay đẩy cửa vào.
Thu Yên lúc này lưng dán chặt vào lồng ngực của hẳn, mặt cô đối diện với cánh cửa, ánh mắt trợn to trơ mắt nhìn khung cửa phòng đã bị hắn đóng sập lại.
Tần Diệp khi này mới ở bên tai cô ghé sát thì thầm từng câu từng chữ.
" Mèo con nhớ ta rồi! Cho nên mới phải tìm tới tận đây sao? ".
Thu Yên bị giọng nói trầm thấp cùng hơi thở nhè nhẹ của hắn phả vào lỗ tai khiến cho cô có chút nhột. Rùng mình một cái liền dãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
Lần này cô phản xạ nhanh hơn, dùng chân mình dẩm lên chân hắn, khiến cho khuôn mặt hắn nhăn nhó mà phải buông bàn tay đang ôm cô ra. Thu Yên nhân cơ hội này thoát khỏi hắn, cô quay mặt lại đối diện với hắn mà thè lưỡi một cái làm mặt nghịch ngợm trêu chọc hẳn.
"Ai thèm nhớ ngươi chứ! Đồ tự luyến! Vô sỉ! ".
Tần Diệp nhìn con mèo nhỏ trước mặt lần này gặp lại so với lần đầu gặp còn tỏ ra mỏng manh, ủy khuất, như lúc này lại dám làm trò ngợm nghĩnh ở trước mặt hắn chửi mắng hắn. Đúng là khí thế càng ngày càng lớn rồi! Gan cũng lớn hơn rồi!
"Xem ra cô đối với ta ấn tượng rất tốt! Mới khiến cho cô nhớ mãi không quên! ".
Thu Yên khẽ nhướn mày, khóe mắt khẽ giật giật. Trong đầu cô thầm mắng chửi tên này đầu óc hẳn là có vấn đề đi! Ừm! Chắc chắn tên này bệnh không nhẹ! Chẳng những tự luyến mà còn mặt dày vô cùng. Cô cười khấy, nói lại hắn.
" Ngươi có bệnh! Ta không thèm nói với ngươi nữa! Không hẹn gặp lại ".
Nói rồi cô liền nhấc hài quay ngoắt người bỏ chạy ra khỏi phòng hắn. Hành động nhanh lẹ dứt khoát khiến cho
Tần Diệp không kịp phản ứng. Vừa lúc định đưa tay ra giữ cô lại thì đã để vuột mất, tay đặt ở không trung.
Hắn đem cặp mắt đào hoa, thâm tình ý vị mà nhìn theo bóng lưng nữ nhân nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Tần Diệp nhếch môi, ý cười trên gương mặt càng thêm rõ hơn.
Thu Yên nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi cái tên ba hoa công tử kia. Cô không thể ở lại đó cùng hắn đôi co quá lâu. Không chừng còn có thể phát sinh ra những chuyện như lần trước. Vẫn là không nên ở chung với kẻ điên.
Đặc biệt là kẻ điên không biết nói đạo lí như tên Tần Diệp kia.
Huống hồ gì, trong thiết lập của bộ truyện này còn có miêu tả Tần Diệp chính là một tên công tử ăm chơi trác táng, đặc biệt còn là một tên đại sắc lang. Nói chung là vô cùng nguy hiểm! Là đối tượng hễ gặp là cần phải tránh xa.
Nhưng sau khi mạnh miệng xong thì Thu Yên liền ngay lập tức hối hận.
"A! Khoan đã! Nếu mình tránh xa hắn thì làm sao lấy điểm hảo cảm của hắn được? ".
Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống cũng ở trong đầu Thu Yên mà vang lên.
(Ting! Mục tiêu công lược Tần Diệp +7%. Hiện tại là 17% ).