Hệ thống nó vốn dĩ chỉ nghĩ Thu Yên là thuận miệng nói ra cái suy nghĩ kia. Nó nào có thể ngờ được Thu Yên vậy mà thật sự dám làm cái chuyện đi trộm đồ của nam chính Bạc Cung Thương!
Ban đêm, Thu Yên nhân lúc mọi người trong phủ đã đi ngủ hết, cô mới từ từ ngồi nhồm dậy cẩn thận đi ra bên ngoài. Cô còn hiên ngang mà hỏi hệ thống.
" Hệ thống! Ta muốn mi chỉ đường cho ta tới phòng của Bạc Cung Thương ".
Hệ thống nó bị cái đề nghị này của cô làm cho bật ngửa. Nó ngay lập tức từ chối cái yêu cầu này của cô.
( Kí chủ! Ta không muốn thành đồng phạm với trộm như cô đâu! Thỉnh cô để cho ta làm người tốt đi! ].
Thu Yên khẽ tặc lưỡi, lắc đầu tỏ vẻ không cho là đúng. Cô bắt đầu dùng lời lẽ của mình để tẩy não hệ thống.
" Hệ thống, mi nghĩ mà xem. Ta đây cũng không được coi là trộm đâu. Chẳng qua là muốn đem miếng ngọc kia thu vào túi mình mà thôi. Hơn nữa đây cũng là cơ hội để ta kiếm thêm điểm hảo cảm từ hắn nha. Biết đâu được hắn một lúc nào đó không thấy ngọc bội của mình, rồi lại phát hiện nó ở chỗ ta, không chừng xem đó là duyên phận đó! ". D
Hệ thống nghe cô giải thích, tuy có vô lí nhưng cũng không phải là không thuyết phục. Nó chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn là đành đồng ý đáp ứng giúp cái phi vụ này của cô.
Thấy cô thản nhiên đi qua hành lang của Bạc phủ mà không bị ai phát hiện, hệ thống lại tranh thủ tán ngẫu với cô một chút.
( Kí chủ! Sao ta cứ có cảm giác cô làm nhiệm vụ là phụ, tới kiếm tiền mới là chính vậy! Còn đem cả nghề nghiệp dư trộm đồ của mình ở thế giới thực áp dụng ở đây nữa. Ta cũng đến bó tay với cô! ]. @
Nó thật có chút thán phục cái nết vừa ham tiền vừa tranh thủ mọi thời cơ để kiếm tiền của cô.
Thu Yên cũng không để nó thất vọng. Cô khẽ khàng đáp lại một câu.
"Ta chính là như vậy đó! ".
Hệ thống vô cùng bất lực. Nó chẳng còn biết nói gì với cô nữa. Còn có thể nói gì được đây! Nó cầu cho tên nam nhân nào đó mau mau khiến cho cô rung động đi! Đề cô buông bỏ cái chấp niệm với tiền, đem tâm trí đặt ở trên người nam nhân đó! Không biết nếu có ngày đó thật thì sẽ ra sao đây? Thật sự mong chờ...
Thu Yên dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, sau một hồi quẹo trái quẹo phải, đi hết gần hai phần ba cái Bạc phủ này thì cuối cùng cô cũng đã đứng ở trước cửa phòng của Bạc Cung Thương.
Nghe nói Bạc Cung Thương và Tô Dung Dung đã lấy nhau được gần nửa năm, thế nhưng hai người bọn họ lại tự đặt ra quy định mỗi người ngủ riêng một phòng. Cái này cũng không phải hoàn toàn là ý muốn của Bạc Cung Thương.
Hắn chính là từ đầu đến cuối đều đem Tô Dung Dung đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng. Hắn yêu Tô Dung Dung, nhưng cũng tôn trọng mong muốn của Tô Dung Dung. Biết được Tô Dung Dung lúc gả cho hắn là không hề tự nguyện, hắn cũng không vội. Bởi hắn tin là vào bản lĩnh của mình. Hắn tin rồi sẽ có một ngày Tô Dung Dung sẽ đáp lại tâm ý của hắn.
Thu Yên xác định nhìn ngó xung quanh không có ai mới cẩn thận mở cửa phòng của Bạc Cung Thương. Cô lúc
này nhìn không khác gì một con mèo ăn trộm mà rón ra rón rén đột nhập vào trong phòng.
Thu Yên cẩn thận tiến từng bước vào bên trong. Càng lúc càng gần tới chỗ giường trúc. Căn phòng cũng không tính là quá tối. Vẫn có một chút ánh sáng từ đèn dầu tỏa ra, chiếu sáng đường đi để cô nhận dạng lối đi mà không bị va vào đồ vật gì.
Sau một lúc mò mẫm thì cuối cùng Thu Yên cũng mò được đến bên cái giường. Cô đưa tay vịn vào mép giường.
Lúc này nhìn rõ được nam nhân đang ngủ trên giường.
Cô phải công nhận một điều là nhan sắc của nam chính Bạc Cung Thương này xứng danh với hai chữ cực phẩm nha! Gương mặt sắc nét, ngũ quan thanh thoát, lông mày rậm như lưỡi đao, sống mũi cao, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, đôi môi móng gợn tình. Tổng thể đều toát lên vẻ hào quang tuấn lãng của mỹ nam cổ đại.
Mải ngắm Bạc Cung Thương quá mà suýt chút nữa là cô quên mất mục đích mình tới đây. Cô nhanh chóng hồi thần lại, bắt đầu ngả người xuống, đưa tay ra mò mẫm trên người Bạc Cung Thương. Cả người cô lúc này đè ở trên người Bạc Cung Thương. Y phục đã cọ xát với y phục của hắn. Gương mặt cô nghiêng hẳn sang một bên, khuôn mặt khẽ nhăn lại, ở trong đầu tự hỏi.
" Rõ ràng là ở chỗ này mà! Sao giờ không có?".
Cô đem bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của mình mò mẫm ở chỗ thắt lưng Bạc Cung Thương, như thế nào di chuyển lên xuống đều không sờ thấy đồ vật mình muốn. Cô có chút nóng ruột, không để ý mà buột miệng buồn bực nói một câu.
"Đùa nhau à! Sao lại không có được?".
Ngay lúc cô nói ra câu nói này, bàn tay đang đặt ở trên người Bạc Cung Thương làm loạn liền bị người ngay bên dưới túm lấy một cách bất ngờ, khiến cho cô giật mình sợ hãi, theo bản năng liền từ từ ngầng đầu lên.
Người vốn tưởng rằng đã ngủ say thế nhưng từ từ ngồi dậy. Dưới ánh đèn mờ nhạt, hắn túm chặt cổ tay cô, khuôn mặt ngả nghiêng khẽ chau mày. Đến khi nhìn rõ khuôn mặt của cô qua ánh đèn chiếu vào, hắn mới có chút ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì gương mặt này. Là Dung nhi sao?
Không! Nhìn kĩ lại thì không giống! Dung nhi vốn không muốn cùng hắn ở chung một phòng, làm sao đêm hôm như này còn có thể tìm đến tận đây. Chỉ có một khả năng.
Sau khi hắn suy xét kĩ lưỡng mới khẽ mở miệng nhìn tới Thu Yên mà giãn mày, cười khẽ một tiếng.
"Trịnh cô nương đêm hôm thế này đến tận đây, là muốn tìm gì trên người ta? ".
Thu Yên bị hắn hỏi mà không biết giải thích thế nào. Này...cái này còn có thể nói như nào được chứ! Cô đây chính là ngang nhiên nửa đêm đi trộm đồ của hắn. Sao có thể tự mình khai ra đây.
Cô thay đổi khuôn mặt từ sợ hãi liền biến thàng cười gượng một tiếng, đánh liều một phen giải thích.
" A! Ta...ta bị mộng du! Bạc đại công tử chắc không chấp nhặt với người mộng du đâu nhỉ? Thôi...ta...ta xin phép về phòng mình. Không làm phiền công tử nữa ".
Nói rồi cô tìm cách muốn đứng dậy nhanh chóng chuồn lẹ. Kết quả chân còn chưa có di chuyển thì đã bị hắn túm lấy tay mà kéo lại, khiến cho cô mất đà mà tựa thế ngã vào người hắn.
Cô thành công nằm ở trên người hắn, hai tay đặt ở lồng ngực cứng rắn của nam nhân. Khuôn mặt ngây thơ chớp mắt to tròn nhìn vào gương mặt tuấn tú của hắn.
Bạc Cung Thương nhìn thẳng vào trong mắt cô. Hắn bỗng chốc dịch tầm mắt sang nơi đuôi mắt của cô. Ở nơi đuôi mắt hiện rõ một chấm đỏ son xinh đẹp. Chính là nốt ruồi son để phân biệt được rõ nhất sự khác biệt trên gương mặt giữa Trịnh Thu Yên và Tô Dung Dung.
Không hiểu sao khi nhìn tới nốt ruồi son này của cô, đồng tử Bạc Cung Thương co lại. Hắn tựa như bị mất hồn, rơi vào thất thần, trống rồng. Thu Yên nhân lúc hắn phân tâm, vội vã rời khỏi người hắn mà ngồi nhồm dậy, ba chân bốn cằng quay đầu bỏ chạy ra khỏi phòng hắn.
Bạc Cung Thương nằm ở trên giường, ánh mắt mờ mịt nhìn lên trần nhà trống rỗng. Hắn dường như vẫn chưa hết hoảng loạn, hỗn tạp cảm xúc ở trong đầu lúc này không thể nào có thể phân bua được.
Hắn vừa mới phát hiện ra điều gì thế này? Thì ra bấy lâu nay hắn đã nhận nhầm người rồi sao? Hóa ra nữ nhân mà hắn thật sự đem lòng tương tư, không thể không xin hoàng thượng ban chỉ tứ hôn. Vốn dĩ không phải là Tô Dung Dung, mà là Trịnh Thu Yên sao?
Thu Yên vừa mới chạy thục mạng ra khỏi phòng Bạc Cung Thương. Đứng lại một chỗ thở hồn hển thì lại nghe được hệ thống phát tín hiệu vũ trụ.
(Ting! Mục tiêu công lược Bạc Cung Thương: Điểm hảo cảm +10%. Hiện tại là 15%. Chúc mừng kí chủ! ].
Thu Yên còn chưa hết hoàn hồn, nghe hệ thống nói thì bày ra vẻ mặt hoang mang, nghiêng đầu nhướn mày đưa tay lên day day thái dương.
" HẢ? Mi nói sao cơ?".