Edit: yydsBeta: Amin–17
Tôi đưa chị gái nữ chính về nhà, cũng nói cho bố mẹ nuôi biết đây là chị gái sinh đôi của tôi, cầu xin bọn họ cho chị ấy được ở lại.
Bố mẹ nuôi là người lương thiện, vui vẻ đồng ý.
Vì thế, chị gái đến phòng tôi ở.
Tôi nghĩ, muốn thay đổi kết cục, có lẽ không phải chỉ có một biện pháp là khiến cho Kỷ Hành thật lòng yêu tôi.
Chỉ cần chị gái tha thứ cho tôi, cho dù Kỷ Hành có biết rõ chân tướng cũng sẽ không có ác ý với tôi như vậy.
Nhưng buổi tối lúc Kỷ Hành làm về nhìn thấy chị tôi, ánh mắt lóe lên chút kinh ngạc.
Tôi kéo chị gái giới thiệu với anh, cả quá trình anh biểu hiện rất lạnh lùng.
Xem ra anh hoàn toàn không biết năm đó người anh thích là chị gái hay em gái?
Tôi hỏi hệ thống chuyện này rốt cuộc là sao?
Hệ thống lại biến mất.
Cần nó làm gì chứ!
18
Bởi vì người trước đó nhận nuôi chị gái đối xử với chị ấy không tốt nên chị ấy chưa từng đi học.
Tôi quyết định để chị gái đến học tại trường mình đang giảng dạy.
Còn về thủ tục, tôi nhờ Tiêu Lạc làm giúp.
Vì cảm ơn Tiêu Lạc, buổi tối tôi dẫn theo chị gái mời Tiêu Lạc ăn cơm.
Nói là ăn cơm, tôi cảm giác ánh mắt của Tiêu Lạc càng muốn ăn tôi hơn.
Quả nhiên, thiết lập hình tượng nhân vật trong sách của anh ta rất khó thay đổi, haiz.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể chủ động nói chuyện, thảo luận về triết học chủ nghĩa Mác Lênin với anh ta.
Tôi không tin cái này không thể gột rửa mấy suy nghĩ đồi trụy kia trong đầu anh ta.
Vẻ mặt anh ta như gặp quỷ, nhưng vẫn thuận theo cùng thảo luận với tôi.
Càng thảo luận, ánh mắt của anh ta càng trong veo, cuối cùng kiên định như là vào Đảng.
Ừm, tôi rất hài lòng.
Sau đó, mỗi lần gặp lại anh ta, tôi bảo anh ta đọc một lần giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, lâu dần, anh ta bắt đầu tránh xa tôi, thậm chí nói thầm sau lưng với người khác: “Cô Tống bị điên rồi hay sao ấy.”
Kệ bọn họ nghĩ thế nào, chỉ cần đầu óc bọn họ không bị nội dung cốt truyện trong sách khống chế, lúc nào cũng muốn làm loại chuyện kia, đặt ý nghĩ ở chính đạo, tôi có thế nào cũng không sao cả.
Nhưng khi tôi một lòng một dạ quan tâm đến học sinh và chị gái, có người phải kìm nén đến điên rồi.
19
Đêm nay, sau khi chị tôi ngủ, Kỷ Hành gõ cửa phòng tôi.
Bởi vì chị tôi ở đây nên tôi yên tâm mở cửa cho anh.
Sau khi đi vào, anh thuận thế đè tôi lên tường, hung hăng hôn.
Vừa nghĩ tới chị tôi vẫn nằm trên giường, tôi xấu hổ không thôi.
Tôi oán trách muốn anh thả ra, ra hiệu cho anh là chị tôi vẫn ở đây, bảo anh chú ý hình tượng một chút, ảnh hưởng không tốt.
Nhưng cánh tay anh ôm tôi không chịu buông lỏng, thậm chí còn hôn cổ tôi, muốn triền miên với tôi.
Tôi bị anh hôn đến hai chân như nhũn ra, nhưng một chút lý trí cuối cùng vẫn để tôi đẩy anh ra.
Ánh mắt anh bi thương nhìn tôi.
“Thân thể của em không muốn anh?”
Lại cúi đầu nhìn chỗ nào đó của mình một cái.
“Thân thể anh rất nhớ em.”
Tôi nhìn theo tầm mắt của anh.
Nhìn ra rồi, rất nhớ tôi.
Nhưng tôi không thể tiếp thu được chuyện cùng anh chơi trò kích thích như thế khi có chị gái ở bên cạnh.
Hình như anh nhìn ra tâm tư của tôi, dứt khoát ôm ngang tôi lên, đưa tôi đến phòng của anh.
Lúc tình nồng nhất, tôi khẽ rên thành tiếng.
Cái này trong mắt Kỷ Hành thành một loại cổ vũ.
Vì thế tôi và anh từ trên giường đến dưới đất, rồi tới bên cửa sổ, cuối cùng quay lại trên bàn máy tính của anh.
Sau khi tôi kiệt sức, anh lại ôm tôi đến phòng tắm, lau người cho tôi một lần.
Sau đó tắm rửa lại lau súng cướp cò, anh lại ôm tôi làm thêm một lần.
Tôi xin tha mấy lần, anh chỉ nói một câu.
“Ai bảo em đêm đó làm nó bị thương, làm nó phải kìm nén hơn ba tháng.”
Rồi rồi rồi, anh trả thù.
20
Nhưng mà theo thời gian chị gái ở lại nhà chúng tôi càng ngày càng dài, thời gian hệ thống xuất hiện cũng càng ngày càng ít.
Lúc học sinh lớp tôi dạy đều đặt suy nghĩ lại hết lên trên bài vở, thành tích cuối kỳ tất cả đều được loại A, nó lại nói tạm biệt tôi.
Tôi bối rối.
Tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà.
Lần nào Kỷ Hành cũng chỉ muốn làm tôi, hoàn toàn chưa từng nói yêu tôi.
Mặc dù anh không có chút hứng thú gì với chị của tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy hướng đi của cốt truyện đã hoàn toàn khác với hướng đi nội dung cốt truyện mà hệ thống nói với tôi.
Thế mà hệ thống lại xin lỗi tôi.
“Xin lỗi ký chủ, thật ra tôi không phải hệ thống truyện 18+, tôi là hệ thống cứu rỗi, tôi vì cứu rỗi cô mà sinh ra.”
Cứu rỗi tôi?
Tôi rất bất ngờ.
Đột nhiên, kí ức kiếp trước truyền vào trong đầu tôi.
Tôi nhớ ra rồi.
Trong thế giới cũ, tôi cũng là một cô nhi, bất hạnh là tôi gặp phải bố mẹ nuôi xấu, bọn họ không thật lòng muốn nhận nuôi tôi, chỉ muốn tôi kiếm tiền cho họ.
Tôi lừa bọn họ, bảo chỉ có lên đại học thì tôi mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn, mua căn nhà rộng hơn cho họ, họ mới bằng lòng cho tôi học đại học.
Nhưng tôi vừa tốt nghiệp đại học, họ đã ép tôi gả cho đứa con trai ngốc của trưởng thôn, bởi vì người ta đưa 30 vạn tệ tiền hỏi cưới.
Trên đường bỏ trốn tôi bị tai nạn giao thông, vào thời khắc cuối cùng trước khi lý trí biến mất, tôi đã ước nguyện với thần linh, cầu xin thần linh cho tôi được yêu đương một lần, để tôi gặp được một gia đình yêu thương tôi, nếu như còn có thể thì để tôi sung sướng quên lối về trên người đàn ông.
Vì thế linh hồn tôi được đưa vào bộ truyện 18+ này.
Hệ thống truyền cho tôi nội dung cốt truyện sai lệch, dẫn dắt tôi từng bước thay đổi nội dung cốt truyện, khiến cho tôi cảm nhận tình yêu, để cho tôi dũng khí để yêu.
Hóa ra là vậy.
Tôi lựa chọn giữ chị gái lại chẳng qua chỉ là vì chuyện chị gái gặp phải là chuyện tôi đã từng trải qua.
Nói là tôi cứu rỗi chị gái, không bằng nói là tôi cứu rỗi chính bản thân mình.
Vậy thì tất cả đã rõ.
Rõ ràng người lúc trước bố mẹ nuôi muốn nhận nuôi là chị gái của tôi, tôi dẫn chị gái về, lúc giới thiệu với họ, bố mẹ nuôi và Kỷ Hành rõ ràng đều không có phản ứng gì, không phải nội dung cốt truyện xuất hiện bug.
Mà tôi chính là lựa chọn ngay từ ban đầu kia.
Hết chương 05!