Xuyên Thành Nữ Chính, Thuần Phục Tra Nam

Chương 7: Đối tượng riêng




"Ai nói, tôi sẽ đồng ý ly hôn?"

Một người nói, ba người giật mình. Ngay sau đó, ánh mắt đằng đằng sát khí pha lẫn chút ngông cuồng của người đàn ông lại nhắm thẳng vào Trần Đình Ngọc, mà cảnh cáo:

"Biết người ta đã yên bề gia thất mà vẫn muốn chen chân vào phá hoại, mấy người đó, tồi lắm."

Lại là một mũi tên bắn trúng hai đích. Hắn nói, không chỉ khiến Trần Đình Ngọc chột dạ mà cả Yến Quang Nhu đang đứng bên cạnh cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu.

Tuy rằng vô cùng không vui, nhưng cô ta nào dám hống hách ra mặt. Bởi vì, Ngôn Việt Kỳ cực kỳ không thích loại phụ nữ vênh váo như thế, nên đành phải chịu. Huống hồ, im lặng cũng là vì muốn giữ thể diện cho hắn.

Trái lại là Trần Đình Ngọc khi bị đối phương "vả mặt" vẫn hết sức bình thản. Việc đầu tiên anh làm, là tặng cho hắn một nụ cười khinh bỉ, song nới gần khoảng cách, rồi trực tiếp nắm tay Hàn Thương Nguyệt, kéo cô trở về bên cạnh.

"Như vậy sao hèn hạ bằng việc dửng dưng khi biết vợ mình sẽ tự vẫn chứ? So ra, thì cướp giật nhưng trao lại hạnh phúc cho người ta vẫn đáng nể hơn kẻ tán tận lương tâm."

Ngay lúc này, Hàn Thương Nguyệt rõ ràng bối rối trước hai người đàn ông. Nhưng phần lớn lại nghiêng về phía Trần Đình Ngọc hơn, vì những gì anh nói đều đúng và quan trọng là làm cô vô cùng hả hê.

Ngôn Việt Kỳ một phen xịt keo cứng mặt. Nhưng không có nghĩa hắn đang đồng thuận với những lời lẽ châm biếm của anh. Bởi vì... hắn không hề dửng dưng khi biết tin Hàn Thương Nguyệt có ý định tự tử vào đêm đó.

"Chỉ có kẻ thiếu thốn bần cùng và không ai cần tới, mới đi giành giật của người khác. Thật không ngờ, Trình tổng đây cao sang quyền quý như thế mà lại có hứng với phụ nữ đã lập gia đình, gu người yêu cũng mặn mòi quá nhỉ?"

"Thư ký Yến, cô nghĩ sao về những gì Ngôn tổng vừa nói?" Trần Đình Ngọc bất ngờ chĩa mũi dùi về phía Yến Quang Nhu.

Lần này, đến lượt cô ta bị xịt keo cứng ngắt, cứ phải ngượng ngập, lúng túng mãi mới nói được câu trả lời:

"Tôi nghĩ, nếu một cuộc hôn nhân không tồn tại tình yêu, hay tình cảm chỉ đến từ một phía, thì việc xuất hiện kẻ thứ ba là điều khó tránh khỏi. Với trường hợp đó, đôi khi người thứ ba cũng là một nạn nhân, họ không đáng bị lên án và chỉ trích."

"Bốp bốp bốp..." Trần Đình Ngọc lập tức vỗ tay tán thưởng cho những gì Yến Quang Nhu vừa nói, đó như một lý lẽ ngấm ngầm biện minh cho thân phận tiểu tam của mình, khiến anh tuyệt nhiên thích thú.



Ngôn Việt Kỳ thì méo mặt cả rồi, phong thái cao cao tự đại cũng bị đớp cho mất sạch nhiệt huyết.

"Nói hay lắm! Vậy thì cả hai chúng ta đều hoàn toàn vô tội nhỉ? Hôn nhân giữa Hàn Thương Nguyệt và Ngôn Việt Kỳ căn bản đã sớm không còn tồn tại tình yêu nữa, thế nên bây giờ là lúc thích hợp nhất để bồi đắp tình cảm với người thứ ba. Vừa rồi, tôi cũng nghe nói Thương Nguyệt đã chuẩn bị xong đơn ly hôn, thiết nghĩ cuộc hôn nhân này cũng sắp tới hồi kết rồi."

"Trần Đình Ngọc, bớt trơ trẽn đi." Ngôn Việt Kỳ nghiến răng nghiến lợi buông lời cảnh cáo.

Đổi lại đối phương vẫn hết sức ung dung mà bật cười khinh bỉ, đáp gọn:

"Suy cho cùng vẫn không trơ trẽn bằng cô nhân tình của Ngôn tổng đâu nhỉ?" Anh nói, mà mắt thì lại liếc sang Yến Quang Nhu.

Thế nhưng lúc này, hắn nào còn tâm trí quan tâm tới ai khác ngoài Hàn Thương Nguyệt. Thậm chí còn bỏ mặc Yến Quang Nhu, để dắt cô ra về trong phẫn nộ.

Đâu ngờ, Hàn Thương Nguyệt nào muốn ra về cùng hắn. Chân vừa bước, thì nơi bàn tay đã bị cô hất ra.

"Tôi có nói sẽ về với anh sao?"

Bấy giờ, cơn giận của người đàn ông mới thật sự kích hoạt. Hắn quay lại nhìn cô trừng trừng, tay siết chặt thành quyền, nhưng lại im lặng và kiên nhẫn lần nữa nắm tay cô kéo đi.

"Buông ra." Lần thứ hai, Hàn Thương Nguyệt dứt khoát giật mạnh tay thu về.

"Chúng ta đều đã có đối tượng của riêng mình, nên mong anh hãy buông tha cho tôi đi, đừng ích kỷ nữa."

Nghe thấy bốn từ "đã có đối tượng" của cô, mà hai tai hắn lùng bùng. Rõ ràng trời không giăng mây, nhưng sao tiếng sét lại rền vang đến thế, khiến hắn chỉ muốn nổi cuồng nộ bão phong.

Nhìn đối phương bằng đôi mắt sắc lạnh, hắn tiến tới gần cô và gằn giọng hỏi:

"Em dám nói lại xem đối tượng riêng, là ai?"