Xuyên Thành Nữ Chính, Thuần Phục Tra Nam

Chương 4: Trận chiến sáng sớm




Đêm qua, lần đầu tiên trong cuộc hôn nhân suốt hai năm, người chủ động chia phòng ngủ lại là Hàn Thương Nguyệt. Điều đó, khiến Ngôn Việt Kỳ càng cảm thấy bực mình.

Hắn, thân là Tổng giám đốc của tập đoàn lớn dưới một người mà trên hàng trăm người. Bước ra đường kẻ đón người đưa, phụ nữ săn đón trải dài từ đầu đường tới cuối phố. Thế mà hắn cũng chỉ nhất kiến chung tình với mỗi cô nhân tình Yến Quang Nhu, người mà nếu như được bà nội hắn chấp nhận, thì hiện tại vị trí Thiếu phu nhân của Ngôn gia đã không đến lượt Hàn Thương Nguyệt.

Mà nếu không đến lượt cô ấy, thì mấy năm qua người ta cũng chả phải sống trong đau khổ.

Thế nhưng, cô của đêm vừa qua lại khiến người đàn ông ấy mất ngủ cả đêm, vì cứ mãi nhớ tới những gì cô nói, những gì cô hành động. Thành ra, sáng phải thức dậy với hai bọng mắt thâm quầng như gấu trúc.

Theo như lịch sinh hoạt lành mạnh hằng ngày, thì đúng sáu giờ ba mươi phải có bữa sáng trên bàn. Nhưng hôm nay, đến ruồi còn bị bỏ đói nếu có. Bởi vì, chẳng có một phần điểm tâm nào được chuẩn bị. Ngôn Việt Kỳ xuống tới và trông thấy, thì lại bắt đầu cơn giận ngay sáng sớm, hắn xẵng giọng hô lên:

"Hàn Thương Nguyệt." Lần một, âm lượng bình thường.

"Hàn Thương Nguyệt." Lần hai, mức độ tăng lên bảy mươi phần trăm và khi không thấy ai trả lời, chất giọng quyền lực lập tức đẩy lên max.

"Hàn Thương Nguyệt, cô chết ở đâu rồi?"

Nghe hắn gầm như sư tử bị bỏ đói, Quản gia liền hớt hải chạy vào, cúi đầu thăm hỏi:

"Có chuyện gì vậy Thiếu gia?"

"Hàn Thương Nguyệt đâu? Tại sao tới giờ này vẫn chưa có điểm tâm?" Ngôn Việt Kỳ cáu kỉnh hỏi.

Sau đó Quản gia mới phóng tầm nhìn đến bàn ăn và gian bếp, hiển nhiên không gian vắng mà bếp thì lạnh. Chứng tỏ hôm nay, lần đầu tiên kể từ sau khi kết hôn, Hàn Thương Nguyệt không đích thân chuẩn bị bữa sáng. Điều này, đến Quản gia như bà còn phải sốc.



"Có lẽ cô ấy ngủ quên mất rồi, thôi để tôi chạy lên gọi cô ấy dậy."

Bà Quản gia vừa quay lưng, thì hắn lên tiếng:

"Không cần, để tự tôi đi."

Nói rồi, Ngôn Việt Kỳ liền mang theo ngọn núi lửa trong lòng xông thẳng lên lầu. Nhìn sắc mặt hầm hầm của hắn là biết ngay sắp có chuyện chẳng lành.

Không biết giờ này Hàn Thương Nguyệt đang làm gì? Liệu cô có hay tai ương sắp sửa ập tới...

"Rầm..." Hắn đạp cửa xông vào phòng.

Bấy giờ, Hàn Thương Nguyệt vẫn thản nhiên ngủ say sưa trên giường. Hắn trông thấy, lại càng thêm nổi đóa đến hai mắt trợn ngược. Hùng hổ lao tới, nhưng đến phút cuối bỗng dưng chợt khựng người khi vô tình nhìn rõ nét mặt an nhiên lúc cô gái say giấc.

Đây cũng là lần đầu hắn chịu để mắt tới cô thế này, rồi thầm tán thưởng. Thật ra, Hàn Thương Nguyệt cũng rất xinh đẹp đâu kém gì bạch nguyệt quang trong lòng hắn. Gương mặt khả ái, mắt to, mũi cao, da trắng, môi hồng, ngũ quan sắc xảo, so ra vẫn là một bậc mỹ nhân hơn khối người nếu cô chịu chăm chút cho bản thân hơn. Chỉ có điều, gu hắn không thuộc dạng quá nhẹ nhàng, mềm mỏng như cô.

Mà chắc là trước kia thôi, chứ giờ hình như cũng không còn mềm mỏng, nhẹ nhàng cho lắm...

Đột ngột dao động một hồi, Ngôn Việt Kỳ cũng tự chấn chỉnh lại cảm xúc khi sựt nhớ đến mục đích lên đây của mình là gì.

"Hmm, Hàn Thương Nguyệt! Cô ngủ đủ chưa?"

"..." Dù cho khoảng cách đã gần hơn, nhưng cô nàng vẫn không hề bị giọng nói lạnh lẽo của hắn đánh thức.

Thấy vậy, Ngôn Việt Kỳ lại tới gần hơn nữa. Gọi lớn cô không nghe, thì hắn kề sát vào tai, mà thầm thì:



"Hàn Thương Nguyệt, trời sập rồi."

Ngay khi câu nói kết thúc, đôi mắt của người phụ nữ lập tức mở ra trao tráo như một chiếc công tắc vừa được bật. Cô trợn mắt nhìn người đối diện, rồi hoảng hồn bật người ngồi dậy, lúng túng vội vàng xem lại thân thể, xong mới đanh đá giương mắt nhìn hắn, cáu kỉnh tra hỏi:

"Ai cho anh tự tiện vào đây?"

"Tôi phải hỏi, ai cho phép cô ngủ tới giờ này mới đúng đấy. Có biết mấy giờ rồi không mà còn nằm dài ở đây hả?" Hắn nhếch môi câu trước, qua tới vế sau đã xẵng giọng.

Nhưng Hàn Thương Nguyệt không hề dè dặt, sau khi xem đồng hồ xong, liền lập tức đáp trả:

"Mới hơn sáu giờ rưỡi, mà tôi ngủ hay thức thì liên quan gì tới anh?"

"Hơ, bản lĩnh nhỉ? Cô là vợ tôi, nay lại bắt tôi phải nhắc lại chuyện cơm nước, chăm sóc nhà cửa đó à?"

"Ơ, tôi là vợ anh à? Nhưng tôi thấy anh đâu có xem tôi là vợ, vậy nguyên lý nào bắt tôi phải làm tròn bổn phận, trong khi chồng mình ngang nhiên dan díu với người phụ nữ khác ở bên ngoài? Anh giỏi nói đạo lý này nọ, sao không tự nhìn lại bản thân mình xem đã ra giống ôn gì chưa, mà đứng đây thị uy?"

Mới sáng sớm, Ngôn Việt Kỳ đã bị vả không trượt một phát nào. Hắn cảm thấy mình sắp lên tăng xông mất rồi, tức tới mức mặt đỏ, đầu thì bốc khói.

"Hàn Thương Nguyệt, cô bị quỷ nhập rồi đúng không, dám ăn nói với tôi kiểu đó hả?" Hắn nghiến răng nghiến lợi.

"Cùng là người lành lặn tứ chi như nhau, thì có gì không dám nói thẳng? Hay anh là quỷ chứ không phải người, nên mới hỏi câu đó?" Hàn Thương Nguyệt trả treo không rớt một nhịp. ngôn tình ngược

"Hàn Thương Nguyệt, cô..."