Xuyên Thành Nữ Chính, Thuần Phục Tra Nam

Chương 38: Đề nghị sinh con




Nhận được tin Hàn Thương Nguyệt phải cấp cứu vì rơi xuống biển, Thẩm Thục Đan liền tức tốc chạy vào bệnh viện.

Lúc vào tới đã gặp Phạm Đăng Hùng ngồi trước cửa phòng bệnh, nhưng cô chẳng để ý tới anh, chỉ một lòng muốn vào thăm bạn thân của mình, nào ngờ chưa kịp mở cửa đã bị cản lại.

“Cô ấy không sao rồi! Việt Kỳ đang ở trong đó, em vào không tiện đâu.” Người đàn ông dịu dàng nhắc nhở.

Vậy mà, Thẩm Thục Đan lại lạnh nhạt thu tay trở về để tránh né sự va chạm với người đàn ông ấy. Giữa hai người này, đã xảy ra chuyện gì rồi ư? Hình như trước kia cũng đâu có xa cách thế này?

Sau đó, cô vẫn dứt khoát mở cửa, rồi đi vào. Bởi vì, cô không tin tưởng Ngôn Việt Kỳ, chỉ khi tận mắt nhìn thấy Hàn Thương Nguyệt bình an, thì mới có thể an lòng.

Vào rồi, Thẩm Thục Đan lại thấy người đàn ông đó đang ngủ ngồi trên ghế dựa ngay bên cạnh giường bệnh, tay hắn vẫn nắm tay bạn cô. Tự dưng lúc đó cảm giác bài xích về Ngôn Việt Kỳ trong lòng cô đã giảm xuống hẳn mấy phần.

Người cũng đã thấy, sợ làm họ thức giấc, nên cô đành nhẹ bước quay trở ra thì lại chạm mặt Phạm Đăng Hùng vẫn còn ngồi đó.

“Sao anh không về đi?” Cô khẽ hỏi.

“Anh chờ em! Đan Đan, chúng ta cùng đi ăn tối được không? Anh có chuyện muốn nói.” Phạm Đăng Hùng bối rối đưa ra lời đề nghị.

Thật ra trong chuyện tình trường, con người này lại dỡ hơn Ngôn Việt Kỳ rất nhiều. Anh đã nhát, lại còn kiểu lúc nào cũng lo lắng thái quá, nói thẳng tương lai sẽ là tuýp người cực sợ vợ. Cho nên cứ hễ khi nhìn thấy người trong lòng làm mặt nghiêm nghị, lạnh lùng, là anh lại tự động thấy rén.

“Cũng được!” Sau một hồi nghiêm túc suy nghĩ, Thẩm Thục Đan cũng cho anh cơ hội.

Cả hai cùng rời đi, thì trong phòng bệnh, Hàn Thương Nguyệt đã tỉnh lại.

Cô mơ màng hé mở mi tâm, trước mắt là trần nhà trắng xóa, bên cánh mũi có hương thuốc sát trùng và cạnh tai có tiếng máy monitor đang theo dõi tình trạng sức khỏe. Nơi bàn tay có hơi ấm và Hàn Thương Nguyệt đã nhìn thấy người đàn ông ấy.

Vậy là, cô vẫn còn ở lại đây, ông trời không bắt cô rời xa nam chính của đời mình trong luyến tiếc. Hạnh phúc dâng trào, làm mắt cô nàng hoen lệ. Đáp lại cái nắm tay của người ấy, cô mỉm cười và thầm rối rít cảm tạ trời cao.

Cứ như vậy, cô nhìn hắn thật lâu, nhìn tới khi nhàm chán nên lại bắt đầu pha trò nghịch ngợm, bằng cách lén lút rút tay ra khỏi tay đối phương, xem hắn ta có giật mình thức giấc khi thấy nơi bàn tay lạc lỏng hay không.



Kết quả, Ngôn Việt Kỳ vẫn đang say giấc vì ngủ hắn ngủ khá mê. Không dừng lại ở đó, lần này Hàn Thương Nguyệt trực tiếp tháo hẳn thiết bị theo dõi trên đầu ngón tay ra, rồi rời khỏi giường ngủ.

Thật ra thì cô cũng đang muốn đi vệ sinh, nên sẵn tiện hù dọa hắn tí thôi. Và lần này, cô đã thành công.

Hàn Thương Nguyệt vừa vào toilet, Ngôn Việt Kỳ ở bên ngoài cũng giật mình thức giấc. Hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần tỉnh táo, đã hoang mang ra mặt khi nhìn lại chiếc giường bệnh trống trơn.

Cũng tại mấy hôm cô mất tích, hắn đâu có ngủ được, nên giờ mới lỡ ngủ quên. Cơ mà chỉ mới chợp mắt có mười lăm phút thôi, mà người chạy đâu mất rồi?

“Nguyệt Nguyệt!” Ngôn Việt Kỳ bắt đầu sốt sắng, vừa tìm vừa gọi.

“Vợ ơi! Nguyệt à, em đâu rồi?”

Hàn Thương Nguyệt đang rửa tay trong phòng vệ sinh cũng đã nghe thấy giọng điệu lo lắng của người ở bên ngoài, nên nụ cười nghịch ngợm liền xuất hiện trên khuôn miệng giảo hoạt ấy.

Cô rón rén đi ra cửa rình mò, để tránh trường hợp hắn chuyển hướng tìm kiếm tới nơi này, cô quyết định nhẹ bước quay trở ra và bất thình lình ôm hắn từ phía sau.

“A lô! Vợ ở đây nè.”

Ngay lập tức, Ngôn Việt Kỳ quay trở lại đưa mắt nhìn cô gái tinh nghịch ấy, rồi nhanh chóng ôm chặt vào lòng, truyền đi hơi ấm yêu thương.

“Biến mất hơn hai ngày chưa đủ hay sao, mà bây giờ còn cố tình trốn anh?” Hắn khẽ nói, giọng điệu tựa chút hờn trách.

“Em đi vệ sinh, chứ có trốn đâu. Mà anh ôm em chặt quá nè, sắp ngạt thở tới nơi rồi.” Hàn Thương Nguyệt phụng phịu, vừa nói vừa ngọ nguậy như con sâu mập ú.

Nghe xong, Ngôn Việt Kỳ liền buông cô ra và bế hẳn trở về giường, đặt cô ngồi xuống, song lại ngồi nhìn cô một cách nghiêm túc không hề nhàm chán.

“Vợ à, hay là chúng ta sinh con đi!”