Xuyên Thành Nữ Chính, Thuần Phục Tra Nam

Chương 35: Ve vãn




Nhận được cuộc gọi, sắc mặt Ngôn Việt Kỳ càng trở nên lãnh khốc, nhưng sâu trong ánh mắt lại hoen hoen màng lệ mỏng như sương mai, khi trót nghe thấy câu nói của người thương yêu.

Ba ngày, tại sao lại là ba ngày chứ? Đợi thêm một phút, một giờ đã là cực hình với hắn chứ nói chi phải chờ tới bảy mươi hai giờ kế tiếp.

“Ngôn Việt Kỳ, cũng tại anh mà Nguyệt Nguyệt mới bị người ta bắt cóc đấy. Tại anh không thể bảo vệ tốt cậu ấy, tại anh lăng nhăng, đê tiện mới khiến bạn tôi chịu khổ. Giờ chờ thêm ba ngày, không biết trong khoảng thời gian đó, con tiện nhân Yến Quang Nhu kia sẽ hành hạ cậu ấy tới mức nào nữa.” Thẩm Thục Đan bức xúc chất vấn.

“Câm miệng.” Ngôn Việt Kỳ mất bình tĩnh, mà trừng mắt, lớn tiếng với cô.

“Này, cậu dẹp ngay cái thái độ cáu kỉnh giận cá chém thớt đó đi.” Thấy người trong lòng bị bắt nạt vô lý, Phạm Đăng Hùng cũng lập tức ra mặt bênh vực.

Bầu không khí căng thẳng tới cực điểm.

Thẩm Thục Đan vì bất mãn nên hậm hực bỏ về. Phạm Đăng Hùng vì không yên tâm, cũng vội vàng đuổi theo cô.

Sau tất cả những điều tồi tệ bất ngờ ập tới, chỉ còn mỗi Ngôn Việt Kỳ với màn đêm đen lạnh giá. Chẳng biết giờ này, Hàn Thương Nguyệt ở nơi đó có được đối xử tốt hay không?

Hắn không muốn chờ, vì chờ đợi là cực hình tra tấn.

…----------------…

Ngày thứ hai trôi qua, Ngôn Việt Kỳ vẫn một mình với chiếc điện thoại hơn trăm cuộc gọi đi không hồi đáp. Tiền đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn vấn đề thời gian phải chờ đợi.



Lúc này, bà Trần đã đứng trước cửa phòng với nét mặt kiêng dè, mãi mới kính cẩn thông báo với người bên trong.

“Thiếu gia, có một cô gái tới tìm.”

“Là ai?” Âm giọng lạnh lùng của người đàn ông vọng ra.

“Là tiểu thư Yến Quang Nhu.”

Nghe nhắc tới cái tên đang được tìm kiếm cùng với Hàn Thương Nguyệt suốt hai ngày qua, Ngôn Việt Kỳ liền nhanh bước rời khỏi phòng riêng.

Vừa nhìn thấy người phụ nữ đó, hắn lập tức lao tới dí tay vào cổ đối phương, rồi ra sức bóp chặt.

“Nói, cô ấy đang ở đâu?” Hắn trừng mắt, gằn giọng tra hỏi.

Thế nhưng trước mắt lại là biểu cảm vô tội đến đáng thương của Yến Quang Nhu, cô cố gắng cầm tay hắn ta đẩy mạnh ra mãi mà không được, nên đành gắng sức cất lời:

“Anh… Anh muốn em trả lời, cũng phải buông tay ra trước chứ.”

Bấy giờ, Ngôn Việt Kỳ mới tạm thời lấy lại bình tĩnh, buông tay để cô ta trả lời. Vậy mà Yến Quang Nhu lại không biết trời cao đất dày là gì, vẫn cứ tiếp tục ung dung chỉnh lại cổ áo và sắc mặt, rồi mới bình thản lên tiếng:

“Anh đang tìm Hàn Thương Nguyệt sao?”



Nét mặt giả trân của cô ta, chính là đang thách thức sự kiên nhẫn của người đàn ông. Hắn không trả lời, nhưng ánh mắt đằng đằng sát khí đã chế ngự trên gương mặt giả dối ấy.

“Yến Quang Nhu, cô biết chuyện tôi hối hận nhất mà mình từng làm trong suốt 28 năm qua là gì không? Chính là lãng phí tám năm vì một con rắn độc, nhưng không hề hay biết.” Ngôn Việt Kỳ chỉ thẳng vào mặt đối phương mà nói.

Cú vả mặt này từ hắn, khiến sắc mặt cô ta nào còn vẻ thanh cao, quyền quý, thay vào đó lại là một khuôn mặt đáng thương.

“Bây giờ anh yêu người khác rồi, nên trong mắt làm gì còn ai vừa ý. Nhưng thề là em không hề liên quan tới việc Thương Nguyệt mất tích, em chỉ biết cô ta đang ở cùng ai thôi.”

Sự thánh thiện đầy giả tạo, toan tính của Yến Quang Nhu đã khiến Ngôn Việt Kỳ phần nào dao động.

“Còn dụng ý gì thì nói luôn đi.” Hắn hạ giọng.

Lúc này, cô ta liền được nước lấn tới, dám cả gan chủ động ve vãn đến gần người đàn ông. Đỉnh cao của mặt dày, chính là bất chấp sỉ diện mà tựa vào lòng nam nhân đã yên bề gia thất.

“Anh biết trước khi tới đây em đã gặp ai không? Em gặp Trần Đình Ngọc đang đi cùng người anh tìm đấy. Nói không chừng, họ cùng nhau bày trò bắt cóc để kéo dài thời gian cao chạy xa bay. Anh cũng biết, hai người họ vốn là một đôi thanh mai trúc mã mà.”

Hay cho một Yến Quang Nhu vừa ăn cướp, vừa la làng. Yếu lòng lo sợ bản thân sẽ thua cuộc, nên lại bất chấp chạy tới tận bên cạnh người đàn ông này để buông lời bịa đặt.

Và Ngôn Việt Kỳ đã nhếch môi bật cười một cách khinh bỉ, khi nghe xong mấy lời giảo hoạt của người bên cạnh. Thật muốn biết hắn sẽ làm gì tiếp theo, chứ nhìn vào ánh mắt lãnh khốc ấy thôi, chưa gì đã thấy sợ.

“Sao cô biết, vợ tôi đang bị bắt cóc?”