Xuyên Thành Nữ Chính, Thuần Phục Tra Nam

Chương 24: Cấp cứu




Hàng động thực tế chứng minh lời nói của Ngôn Việt Kỳ về tình yêu của mình dành cho Hàn Thương Nguyệt, là việc hắn bỏ thời gian cả buổi chiều để cùng cô đi chợ, nấu ăn.

Thật ra hắn làm vậy, không phải vì để đáp ứng Yến Quang Nhu, mà là nhân cơ hội rút ngắn khoảng cách với người trong lòng.

Yến Quang Nhu diện lý do tâm trạng không tốt, nên ra ngoài cho thoải mái, mà đâu hay cả buổi chiều đến tối, Ngôn Việt Kỳ đều ở bên cạnh Hàn Thương Nguyệt, cùng nấu bữa tối tình yêu.

Đến khi cô ta trở về, hai người họ đã bắt đầu dùng bữa. Xuyên suốt bữa ăn, lại là cảnh tượng hắn quan tâm, chăm sóc Thương Nguyệt ngay trước mặt Yến Quang Nhu, cứ như cố tình làm vậy cho cô thấy và biết rõ kết cục sẽ liên quan tới mình là gì.

Nhưng khi đó, cô ta vẫn tuyệt nhiên bình tĩnh và mọi sinh hoạt của mỗi người đều diễn ra bình thường, cho tới khi Yến Quang Nhu cũng xin phép lên phòng nghỉ ngơi trước. Còn lại Hàn Thương Nguyệt đang nấu tiếp nồi cháo hạt sen sắp chín, Ngôn Việt Kỳ thì đảm nhận trọng trách rửa bát, đây cũng là lần đầu hắn làm những chuyện bếp núc này.

“Anh này! Chè chín rồi, bây giờ em lấy sẵn ra chén, lát nữa anh mang lên phòng thư ký Yến hộ em nha. Em chợt nhớ ra bản thảo vừa viết lúc trưa vẫn chưa lưu, nên giờ phải lên lưu lại trước khi đến giờ cài đặt máy tự động xóa đã.” Nói rồi, Hàn Thương Nguyệt vội tháo tạp dề, song hối hả chạy lên lầu.

Ngôn Việt Kỳ chỉ mới nhìn qua, chứ chưa kịp ú ớ tiếng nào, thì cô nàng đã đi mất hút. Hắn nhìn sang chén chè trên khay nhỏ, rồi quyết định đợi rửa xong chỗ chén đĩa bẩn, mới mang chè đi sau.

Loay hoay một lúc cũng xong, Ngôn Việt Kỳ hai tay bê hai phần chè cùng đi ra ngoài, nhưng không hề đích thân mang lên tận phòng Yến Quang Nhu, mà giao lại cho Quản gia Trần đem đi. Còn hắn, tất nhiên sẽ tự tay mang món tráng miệng lên phòng riêng, tìm Hàn Thương Nguyệt.

[…]

Đến nửa đêm, trong lúc Ngôn Việt Kỳ lần đầu được ôm vợ ngủ, thì lại bị quấy rầy bởi tiếng gõ cửa phòng.

Hắn cáu kỉnh đi ra xem là ai đang làm phiền giây phút bình yên của mình, còn Hàn Thương Nguyệt vẫn ngủ ngon lành trên giường.

Khi cửa phòng được hắn hé mở, Quản gia Trần ở bên ngoài liền cúi đầu thông báo:



“Thiếu gia, tôi biết không nên làm phiền cậu và Thiếu phu nhân vào giờ này, nhưng mà cô Yến hiện đang không khỏe, nên buộc lòng tôi phải chạy sang đây báo tin.”

Nghe nhắc tớ Yến Quang Nhu, hắn liền cau mày.

“Cô ta bị sao?”

“Dạ, không biết cô ấy ăn nhầm thứ gì gây khó chịu hay sao, mà cứ nôn suốt mấy lần rồi, còn bảo bụng đau nữa, mặt mày thì tái mét, tôi sợ quá chừng nên mới tìm Thiếu gia.”

Nghe vậy, Ngôn Việt Kỳ lập tức rời khỏi phòng ngủ. Lúc gặp Yến Quang Nhu, thì cô ta đã trong tình trạng mệt lã người, nên được hắn nhanh chóng đưa vào bệnh viện.

Trước khi chiếc xe chuẩn bị đi, Hàn Thương Nguyệt đã kịp thời chạy xuống với dáng vẻ lo lắng.

“Có chuyện gì vậy anh?”

Thấy cô gấp gáp đi xuống, đến dép còn không kịp xỏ, hắn cũng vội đáp:

“Yến Quang Nhu bị trúng thực, anh đưa cô ấy vào viện. Đêm khuya lạnh rồi, em trở lên phòng đi, lát nữa anh về.”

“Ở nhà làm são em yên tâm, anh cho em đi với nha!”

“Ừm! Lên xe nhanh đi, kẻo lạnh.” Nói rồi, cả hai liền cùng nhau lên xe.

Chiếc ô tô rất nhanh sau đó đã tới bệnh viện, Yến Quang Nhu được đưa vào cấp cứu. Họ ngồi bên ngoài chờ đợi kết quả.

Bấy giờ, chẳng biết Ngôn Việt Kỳ có lo cho người bên trong hay không, nhưng hắn lại đang kéo đôi chân trần lạnh ngắt của người bên cạnh đem giấu vào áo hắn, giúp cô giữ ấm.



“Anh làm gì vậy, lỡ có ai nhìn thấy thì sao?” Hàn Thương Nguyệt bối rối, muốn thu chân về mà không được.

“Thấy thì sao? Việc đó có quan trọng bằng hai chân em đang lạnh như băng không?”

Hắn đáp một câu, cô cũng không còn lời gì để đáp. Người đàn ông này cứ quan tâm, lo lắng cho cô từng tí như vậy, sao cô có thể kìm hãm được con tim nhẹ dạ cả tin đây?

Để thay đổi bầu không khí ngượng ngùng, Hàn Thương Nguyệt lên tiếng lãng sang chủ đề khác, bằng câu nói khẽ khàng:

“Vừa nãy em thấy cô ấy nắm chặt tay anh như vậy, chắc đang đau lắm…”

“Đó là rắc rối mà tự chúng ta ôm vào người. Anh thấy sau lần này, nên để cô ấy rời đi.” Ngôn Việt Kỳ lạnh lùng.

Lúc này, bác sĩ ra tới. Cô muốn đứng dậy, nhưng người bên cạnh vẫn cứ ngồi yên không động thái, nên cô đành bất lực.

“Tình trạng của cô ta thế nào?” Hắn thờ ơ hỏi, vì biết rõ trúng thực không thể mất mạng.

"Bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày cấp do đang mắc bệnh dạ dày sẵn, nhưng lại sử dụng quá nhiều thuốc có chứa hàm lượng Corticoid gây tác động nghiêm trọng đến dạ dày, nên mới xuất hiện tình trạng nôn ói, đau bụng, mất sức. Rất may được đưa đến bệnh viện kịp lúc, nếu không tình hình e sẽ rất nghiêm trọng.

Theo kết quả kiểm tra cho thấy, lượng Corticoid được tìm thấy trong nhóm thức ăn cuối cùng còn sót lại trong dạ dày, qua lời cô ấy nói thì đó là món chè hạt sen. Thật ra, món ăn này ngoài mặt có thể hỗ trợ các chứng bệnh về dạ dày, nhưng nếu dùng chung với một số loại thuốc sẽ gây ra tác dụng ngược."

Qua lời bác sĩ, nghe có vẻ như muốn ám chỉ món chè của Hàn Thương Nguyệt là nguyên nhân dẫn đến tình trạng tồi tệ hiện tại của Yến Quang Nhu, khiến sắc mặt cô đang trầm tư, sầu muộn.

Rốt cuộc trong chè có thuốc, hay thuốc được uống sau khi ăn, để cố tình vu oan cho Hàn Thương Nguyệt?