Xuyên Thành Nữ Chính, Thuần Phục Tra Nam

Chương 18: Chọn lựa cuối cùng




"Anh ký vào đơn ly hôn chưa?"

Không gặp thì thôi, mà hễ gặp là lại bị nhắc chuyện ly hôn, khiến tâm tình Ngôn Việt Kỳ bấy giờ cứ như chó giẫm phải đuôi, bực không chịu được mà vẫn phải ôn hòa.

"Đơn gì? Tôi chả thấy lá đơn nào hết, chỉ thấy em tự ý bỏ nhà đi bụi là không vui rồi."

Hắn đâu hay rằng lúc mình hậm hực, thì phía cô gái đang tủm tỉm mỉm cười vì đắc ý. Xem ra để con cáo già này sập bẫy cũng đâu khó nhằn gì mấy.

Bấy giờ, Hàn Thương Nguyệt đã ngồi dậy nhưng lại chủ động giữ khoảng cách với người đàn ông, khiến hắn càng cau mày.

"Trước khi đi, tôi đã nhờ quản gia đưa đơn ly hôn lại cho anh rồi mà?" Cô nghiêm túc dò hỏi.

"Đã bảo không thấy, chắc là bà ấy quên đưa rồi." Hắn vẫn nhập tâm nói dối đến giây phút cuối cùng.

Cứ tưởng nói vậy là xong chuyện, nhưng lúc này Hàn Thương Nguyệt lại lấy ra một tờ đơn khác đã được chuẩn bị sẵn để tiếp tục trình bày trước mặt người đàn ông.

"Vậy ký vào ở đây luôn đi, để mai tôi giao lại cho Luật sư giải quyết."

Ngôn Việt Kỳ hoàn toàn ngây ngốc trước hành động kiên định của người phụ nữ, hắn chính là sốc tới mức hóa tức mà không biết phải cư xử như nào mới đúng. Kết quả lại thẹn quá hóa giận, trực tiếp quay qua ấn cô nằm xuống giường.

Trước mắt Hàn Thương Nguyệt là gương mặt nam thần đang vô cùng bất mãn, cô còn thấy ánh mắt hắn như phát ra tia lửa điện vậy. Mà hắn càng bực tức, thì cô càng thấy hả hê.



Tuy vui, nhưng cô vẫn tỏ ra lạnh lùng, hời hợt. Vì đây là lúc nên lấy tâm lý nặng nề, buồn tủi tới mức mất hết niềm tin với người đối diện.

Thắng hay bại, chính là lúc này.

"Tôi đang mệt nên không muốn tiếp tục đôi co với anh, càng không muốn dây dưa mãi cuộc hôn nhân tẻ nhạt này. Nếu yêu, xin anh hãy yêu thương tử tế. Còn không yêu, làm ơn hãy buông tha cho tôi."

Âm giọng ngậm ngùi của cô vang lên, xuôi theo dòng cảm xúc là đôi mắt đỏ hoe vì ủy khuất, khiến đối phương nhất thời bị thao túng chưa hay.

"Lúc tôi tuyệt vọng đến mức muốn chết quách đi cho xong, là Trần Đình Ngọc đã kịp thời ngăn cản, cho tôi lời động viên quý giá. Anh ấy giúp tôi hiểu ra, dù mình có thật sự biến mất khỏi thế giới này thì chắc gì đã khiến ai đó hối hận. Nếu cái chết không đáng giá, vậy thì chết làm gì chứ?

Tôi quyết định trở về và thay đổi chính mình, ít nhất có thể cho anh biết Hàn Thương Nguyệt này đã không còn là đứa ngốc si tình suốt ngày mong chờ anh ban cho chút yêu thương. Nhưng mà rồi tôi vẫn cảm thấy quá mệt mỏi, mệt với sự xuất hiện của người phụ nữ đó, mệt với tất cả mọi thứ xung quanh anh. Rồi lại cảm thấy cứ tiếp tục vùi chôn thanh xuân vào cuộc hôn nhân không tồn tại tình yêu này càng không đáng, nên thôi. Dừng ở đây được rồi, trả tự do cho tôi, được không?"

Và giọt nước mắt của Hàn Thương Nguyệt đã lăn khỏi bờ mi, hững hờ rơi xuống mặt nệm mềm mại trước sự chứng kiến của người đàn ông.

Sau đó, cô đã thấy gì chưa? Thấy đôi mắt của Ngôn Việt Kỳ cũng chực chờ đỏ au, thấy nét mặt tội lỗi xem lẫn hổ thẹn của hắn.

Rời khỏi tư thế áp bức đối phương, hắn ngồi lại ngay ngắn và chỉ dám đưa lưng về phía cô gái. Bởi vì... từng câu từng chữ từ miệng cô thốt ra, nó cứ như từng mũi kim châm đâm vào tim hắn, khiến lồng ngực âm thầm hình thành cơn nhói.

Hóa ra, người từng đem cả tâm can trao cho hắn, cuối cùng lại chỉ mong được buông trả tự do vì tổn thương nhận lấy đã đủ thôi sao? Ngôn Việt Kỳ, hắn từng vô tâm, tuyệt tình tới thế ư?

"Xin lỗi, tôi không thể để em rời đi." Hắn trầm giọng cất lời.



"Tại sao chứ?" Cô vẫn nghẹn ngào.

"Vì tôi không muốn." Ngôn Việt Kỳ đáp nhanh gọn, rồi cũng quay lại nhìn cô.

"Từ giờ, tôi sẽ cho em danh phận Thiếu phu nhân đàng hoàng để được mọi người công nhận và tôn trọng."

Nghe thấy điều kiện hắn đưa ra, Hàn Thương Nguyệt liền nhếch mép cười khẩy, rồi thờ ơ đáp trả:

"Thứ tôi cần, nào phải tiền tài, danh vọng hay là một thân phận hữu danh vô thực."

"Vậy em muốn gì? Chỉ cần đừng nhắc tới chuyện ly hôn, tôi đều đáp ứng."

Đấy, chính là câu nói đó từ hắn đang được Hàn Thương Nguyệt vô cùng mong đợi. Giờ mà không nhập tâm sâu hơn để chốt hạ vấn đề, thì quá ư là lãng phí.

"Tôi cần anh, cần mối quan hệ giữa anh và Yến Quang Nhu lập tức chấm dứt, cần cuộc hôn nhân này tồn tại tình yêu chân thành. Nhưng tôi biết anh sẽ không làm được đâu." Cô nói, rồi cũng tự đưa ra cho mình câu trả lời, trước khi bị đối phương làm cho thất vọng.

Đấy là đòn đánh tâm lý manh tính chất chí mạng.

Và đúng là sắc mặt của người đàn ông đã có thay đổi, ánh mắt lộ rõ nỗi phức tạp cùng sự im lặng đang dần dần đẩy bầu không giữa cả hai đi vào ngõ cụt.

Ngôn Việt Kỳ phải đấu tranh lý trí giữa hai người phụ nữ, liệu đâu mới là người hắn cần và yêu? Nhịp đập con tim này, rốt cuộc hướng về ai?