Xuyên Thành Nhu Nhược Nữ Xứng Tiểu Bạch Miêu

Chương 9




Ngày tháng trôi qua, càng thêm tới gần bữa tiệc trưởng thành của Đồng Úc Vu.

Mọi người trong thành bảo cũng bắt đầu công việc lu bù lên, ngay cả tiểu chủ nhân Đồng Úc Vu, cũng dành thời gian rảnh rỗi hàng ngày, hoặc phối hợp với thợ may để may quần áo theo yêu cầu, hoặc cùng giáo viên lễ nghi mới tới học tập.

Người duy nhất còn ăn không ngồi rồi, tựa hồ liền chỉ còn lại Mạnh Dĩ Nhiên, một con cái gì cũng không cần làm mèo cưng.

Nhưng Mạnh Dĩ Nhiên có kế hoạch của riêng mình.

Vào ngày này, thừa dịp Đồng Úc Vu đi học, cô giả vờ ra vườn hoa phơi nắng, rồi lặng lẽ quay về phòng ngủ của Đồng Úc Vu. Lợi dụng lúc không có ai trong phòng, con mèo trắng nhỏ không kiêng nể gì kích hoạt kỹ năng phá nhà ——

Bình hoa vừa giao lúc sáng bị xô đổ, nước trong bình đổ ra sàn. Cánh cửa tủ quần áo mở rộng ra, quần áo vốn dĩ đã được treo gọn gàng bị xé toạc. Các ngăn kéo to to nhỏ nhỏ không có khóa lại đều bị mở ra, đồ trang sức và văn kiện bên trong bị lật đến rối loạn ngổn ngang……
Sao khi làm xong tất cả những việc này, cô mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng lại không dám nghỉ ngơi một lúc, đồng thời cô đã nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường với hai kiện trang sức nhỏ trong miệng. Đáng thương cho cô, một con mèo trắng nhỏ có khả năng mang theo quả thực rất hạn chế, Mạnh Dĩ Nhiên qua lại mấy chuyến, mới chỉ lấy đi gần một nửa số đồ vật có giá trị. Thật sự là cô không có khả năng lấy đi toàn bộ, lúc này đánh giá đủ rồi, liền đem chôn tất cả đồ vật vào một góc vườn hoa không dễ thấy.

Sau khi làm xong hết thảy, cô chột dạ tản bộ đến chỗ những người hầu gái đang làm việc, xuất hiện trước mặt họ, thấy thời gian không sai biệt lắm liền đi trở về thành bảo để đón Đồng Úc Vu sau tan học.

Jenny đẩy các cô trở về phòng ngủ, ngay khi mở cửa ra, liền che miệng lại với vẻ sợ hãi, thiếu chút nữa hét toáng lên.
Chủ nhân và người hầu di chuyển đến phòng sách, quản gia rất nhanh được gọi đến.

“Không phải một hai lần, những người này càng ngày càng lộng hành!” Jenny nắm chặt nắm tay, khuôn mặt đỏ bừng bất thường vì tức giận, “hôm nay, toàn bộ phòng ngủ của tiểu thư đều bị tìm tới, một số đồ trang sức có giá trị còn bị mất! Nếu cứ tiếp tục như thế này, bọn họ liền sẽ dám bắt cóc tiểu thư ngay trước mắt chúng ta!”

Vẻ mặt quản gia trông cũng không tốt, lông mày nhíu chặt.

Anh nhìn về phía Đồng Úc Vu, khom lưng xin chỉ thị: “Tiểu thư, bữa tiệc trưởng thành của ngài sắp bắt đầu rồi, gần đây trong thành bảo tai vách mạch rừng. Tôi muốn điều một vài thị vệ gần người bảo vệ ngài, ngài cảm thấy thế nào?”

Đồng Úc Vu còn chưa lên tiếng, Jenny liền cúi đầu vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu thư, tôi biết ngài không thích có người theo bên người, nhưng tình huống gần nhất đặc thù, phiền toái ngài phối hợp một chút!”
Tiểu thư quý tộc thân ở trong nguy hiểm cũng không thèm để ý đến hai người.

Cô một mực nhìn lấy Mạnh Dĩ Nhiên trong ngực, bỗng nhiên vươn tay, búng nhẹ một cái lên trán con mèo trắng nhỏ. Con mèo trắng nhỏ an tĩnh như con rối giống nhau, không dám phản kháng chút nào, thậm chí còn cong lỗ tai ra sau, vùi đầu giả thành chim cút.

Đồng Úc Vu thấy thế, ngẩng đầu nhàn nhạt đáp: “Tùy tiện, các ngươi có thể thu xếp.”

Quản gia cùng Jenny thở phào nhẹ nhõm: “Vâng!”

Nhìn thấy mục đích của mình đã đạt được, Mạnh Dĩ Nhiên lập tức lại có tinh thần, cái đuôi vốn đang rủ xuống tại sau lưng lập tức giơ lên thật cao, vui vẻ lắc lư trên không trung. Tâm trạng cô rất thoải mái, ngay cả Đồng Úc Vu vươn tay đi bắt cái đuôi của cô, cô đều không có phản kháng.

Jenny lại mở miệng nói: “Tiểu thư, có chuyện tôi thực sự không nhịn nổi.” Cô hít sâu một hơi:“Các ngươi không có phát hiện ra sao? Những chuyện kỳ lạ trong thành bảo gần đây, đều xảy ra sau khi Đồng tiên sinh trở về.”
Mạnh Dĩ Nhiên đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm Jenny với đôi mắt sáng ngời. Nếu không phải điều kiện không cho phép, cô đều tưởng biến ra hai cánh tay cho đối phương vỗ tay mười phút!

Nhưng ngay sau đó, Đồng Úc Vu đã dội một gáo nước lạnh vào đầu cô chỉ với một câu: “Jenny, không nên suy đoán lung tung khi không có chứng cứ.”

Jenny mím môi, vẻ mặt rõ ràng có chút không phục, nhưng lại chịu đựng không dám phản bác.

Mạnh Dĩ Nhiên liền không có loại lo lắng này, cô chỉ hận rèn sắt không thành thép quay người lại, vung vẩy chân trước đi đập vào mu bàn tay Đồng Úc Vu.

Quản gia do dự một chút, mở miệng nói: “Kỳ thật, hiện tại tôi vẫn luôn chú ý vị tiên sinh kia, tạm thời…… Không có phát hiện cái gì khác thường.” Nói rồi, anh nhìn thoáng qua Đồng Úc Vu, dường như đang quan sát phản ứng của đối phương, nhìn thấy Đồng Úc Vu không có cảm xúc gì khác, mới nói tiếp: “Tiếp theo, tôi sẽ sắp xếp đem những người hắn mang tới đều đưa ra ngoài thành, cũng tiếp tục tìm người theo dõi hắn.”
Đồng Úc Vu gật gật đầu, từ chối cho ý kiến, lực chú ý đã phóng tới nơi khác.

Quản gia liền biết cô không có dị nghị, hành lễ rời đi phòng sách.

Rất nhanh, anh ta đưa một vài thị vệ cao lớn một lần nữa trở lại bên người Đồng Úc Vu, kỹ càng cùng bọn hắn bàn giao an bài công việc. Theo giờ phút này bắt đầu, ngoại trừ trường hợp đặc biệt riêng tư, bất luận Đồng Úc Vu đi đâu hay làm cái gì, hầu như đều có thể nhìn thấy bọn họ ở một bên bảo hộ thân ảnh.

Mạnh Dĩ Nhiên cảm giác an toàn thẳng tắp tiêu thăng, lo lắng tâm cuối cùng rơi trở về một nửa.

Tới ban đêm, Đồng Úc Vu mang theo Mạnh Dĩ Nhiên trở lại phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, các thị vệ thay phiên nhau lưu ở ngoài cửa gác đêm.

Đồng Úc Vu đang ngồi dựa vào đầu giường, trong tay thưởng thức một cái vật trang trí hình nón nhỏ. Sau khi kiểm tra xong cửa sổ, thấy thế Mạnh Dĩ Nhiên thừa cơ nhảy đến trên giường, tự mình tìm một vị trí thoải mái bên cạnh cái gối, đặt hai cái chân trước nằm xuống, “meo” một tiếng xem như cùng Đồng Úc Vu chào hỏi.
Đồng Úc Vu nhìn về phía cái đệm mềm mà nguyên bản cô ngủ, đâm đâm cái bụng của cô: “Trở lại giường của chính mình ngủ đi.”

Mạnh Dĩ Nhiên chơi xấu đến cùng, nhắm mắt lại giả vờ như không nghe thấy.

Cô tính gần người bảo vệ Đồng Úc Vu càng kỹ càng tốt cho đến khi Đồng Nhâm Thần rời đi. Mặc dù năng lực chiến đấu của cô không cao, nhưng bằng vào cảm giác nhanh nhạy của mèo, có lẽ có thể sớm phát hiện nguy hiểm và phát ra cảnh báo cũng không nhất định.

Đồng Úc Vu đẩy mấy lần, nhưng thấy cô không có phản ứng, cũng không có tiếp tục cưỡng ép.

Cô nghiêng người đặt những thứ trong tay lên chiếc tủ cạnh giường rồi nằm xuống.

Hơi thở nhàn nhạt phất qua lông tơ trên má Mạnh Dĩ Nhiên, khiến cô ngứa ngáy khó chịu. Đây là hai người lần thứ nhất “cùng giường chung gối”, Mạnh Dĩ Nhiên mặt ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm đã sớm không ổn, loạn đến không thành bộ dáng. Hết lần này tới lần khác Đồng Úc Vu không có một chút tự giác, vươn tay nhu hòa vuốt ve phía sau lưng cô, sau đó lại trêu đùa đồng dạng bắt lấy cái đuôi của cô, đem chóp đuôi nắm ở trong tay vuốt vuốt.
Mạnh Dĩ Nhiên như bị điện giật, bất ngờ bật lên khỏi giường cao nửa mét. Lấy cuối đuôi làm điểm xuất phát, một luồng nhiệt kỳ lạ nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể khiến cô không khỏi run rẩy. Mạnh Dĩ Nhiên vô ý thức “meo ô” một tiếng, ủy khuất nhìn về phía Đồng Úc Vu, cúi đầu liếm lên cái đuôi.

Đồng Úc Vu ngượng ngùng dừng một tay trên không trung, trong con mắt màu tím đựng đầy nghi hoặc: “Sao vậy?”

Mạnh Dĩ Nhiên di chuyển mông của mình để giấu toàn bộ phần đuôi của mình dưới cơ thể.

Trước kia Đồng Úc Vu cũng ưa thích chơi cái đuôi của cô, nhưng chưa bao giờ cảm giác kỳ quái như thế. Vừa rồi cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra như vậy mãnh liệt phản ứng sinh lý với phản ứng sinh lý mạnh mẽ như vậy, nên chỉ có thể qua loa phát ra hai tiếng “meo meo” theo thường lệ.
Đồng Úc Vu không nói gì, bàn tay rơi xuống phía sau lưng con mèo trắng nhỏ, trấn an giống nhau vuốt lông.

Cảm giác đó tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ chốc lát sau, dưới sự an ủi của Đồng Úc Vu, Mạnh Dĩ Nhiên khôi phục bình thường. Ban ngày phá nhà tiêu hao quá nhiều thể lực, cô cả con mèo bắt đầu buồn ngủ.

Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, cô cảm thấy trong cơn mê mang Đồng Úc Vu ghé sát miệng vào tai mình.

“Giấy văn kiện trên đất in hình một dấu móng vuốt ẩm ướt, hình hoa mai.”

Mạnh Dĩ Nhiên mất hai ba giây để tiêu hóa câu nói này, ánh mắt bỗng dưng trừng tới lớn nhất, mặt mèo chấn kinh nhìn chằm chằm Đồng Úc Vu.

Tiểu thư búp bê tiểu thư cong môi, biểu tình trên mặt nói không nên lời là vui vẻ nhiều một chút vẫn là trêu đùa nhiều một chút.

“Ta đã cất nó đi.”
Mạnh Dĩ Nhiên lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng giả ngu không hiểu chuyện gì, ngây ngô liếʍ ɭáρ hai bàn chân trước của mình.

Đồng Úc Vu không có vạch trần cô, trở lại vị trí quen thuộc của mình nằm xuống.

Nụ cười trên môi Đồng Úc Vu vẫn chưa tắt, cũng đã nhắm mắt lại. Chỉ chốc lát sau, hô hấp biến đều đặn, kéo dài.

Mạnh Dĩ Nhiên âm thầm thở phào, cũng một lần nữa nằm xuống, trong lòng lại không khống chế được đánh giá lại lên hôm nay hành động.

Cô tự cảm thấy mình làm việc cẩn thận, nghĩ đến ngoại trừ không cẩn thận in lại dấu móng vuốt mà Đồng Úc Vu nói ra, hẳn là không còn có sở hở nào khác nữa.

Nghĩ đến đây, cô hoàn toàn yên tâm, nhàn nhã lắc lắc cái đuôi.

“Nhưng căn phòng khắp nơi đều là lông mèo màu trắng.” Vốn tưởng rằng đã ngủ say Đồng Úc Vu đột nhiên lại lên tiếng, đánh vỡ phòng ngủ yên lặng, “Jenny đã phát hiện.”
Lông trên lưng của Mạnh Dĩ Nhiên đột nhiên nổ tung, cái đuôi bỗng nhiên kéo căng thẳng tắp.